Hestia ghen ghét đến vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, hắn ta cũng muốn bị ngài thân vương cắn cổ!
Huyết tộc cũng có thể hút máu lẫn nhau nhưng máu của huyết tộc quý giá hơn, nói bọn họ là những sinh vật bất tử nhưng cơ thể thật ra càng gần với người chết, không có nhịp tim, không cần thở, máu là nguồn sống của bọn họ, hút một ít mất một chút.
Đường Ẩn từ chối uống máu của Hestia do máu của Hestia có vị như chanh.
Quá chua, uống không ngon.
Mà cậu cũng không muốn làm suy yếu sức mạnh của Hestia, dù thế nào thì Hestia cũng là người dưới tay cậu.
"Ngài thân vương, con người bên cạnh ngài có phải là huyết thực của ngài không?" Dù Hestia biết phán đoán của mình sẽ không sai, bởi vì đầu năm nay biến thái giống hắn ta nhớ kỹ chính xác vị trí và kích thước của hai chiếc răng nanh của ngài thân vương không nhiều lắm nhưng Hestia vẫn ôm một chút hy vọng xác nhận lại.
Đường Ẩn nhớ kỹ thuộc tính nhan khống của Hestia, cậu phát hiện ánh mắt của Hestia nhìn Lục Tước không đúng, cảm giác nguy cơ không khỏi tăng nhiều hơn, nắm tay Lục Tước chắc nịch nói: "Đúng vậy, anh ấy là của tôi."
Hestia: "..."
Hestia sắp chua muốn chết đây.
Lục Tước nhìn vẻ mặt nhăn nhó của vị huyết tộc kỳ lạ này, trong chốc lát, hắn nghi ngờ huyết tộc này muốn giết hắn.
Sau khi gặp Đường Ẩn, Lục Tước luôn cảm thấy trên đời này có nhiều người muốn giết mình nhiều hơn...
Hestia nhanh chóng mỉm cười, hắn ta lại nhếch môi lên nói: "Xin chúc mừng ngài thân vương có được một huyết thực ưng ý, con người này có thể làm cho ngài thân vương nhìn với con mắt khác, chắc hẳn máu phải đặc biệt ngon, nếu có cơ hội tôi rất muốn nếm thử."
Vừa nói vừa khống chế thể kiềm chế được nổi chua chát nhìn Lục Tước, Lục Tước và Hestia nhìn nhau, vẻ mặt bình thản không chút rung động.
Tuy đều là bị hút máu nhưng Lục Tước chẳng biết tại sao lại không bài xích bị vị thân vương kia hút máu, hắn cũng nói không rõ tình cảm xúc phức tạp kia nhưng Lục Tước có thể chắc chắn, khi hắn nghe thấy Hestia muốn nếm máu của mình thì trong lòng chỉ có ghê tởm và giết chóc.
Huyết tộc đối với huyết thực rất tùy ý, thường xuyên xảy ra việc quý tộc trao đổi huyết thực.
Đường Ẩn sẽ xem hắn như một món quà chia sẻ cho huyết tộc này không?
"Anh không có cơ hội." Đường Ẩn lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, anh ấy là của tôi."
Đây là máu mà cậu hai đời mới uống được, bản thân cũng không uống đủ, trừ cậu ra, không ai có thể làm cho Lục Tước mất một giọt máu.
Hestia có thể leo lên giường của cậu hết lần này đến lần khác nhưng cậu sẽ không bao giờ cho phép đối phương ngấp nghé Lục Tước.
Khi Đường Ẩn thật sự tức giận, uy thế của huyết tộc cấp cao không che giấu chút nào tỏa ra, cấp bậc của huyết tộc rõ ràng, Hestia đứng mũi chịu sào đối mặt với luồng uy áp này, dường như bị một sợi dây thừng vô hình bóp nghẹt cổ, bóng đen biến thành roi xuất hiện trong tay Đường Ẩn.
Đường Ẩn cầm chặt bóng roi, không chút lưu tình đưa tay quất vào trên mặt Hestia, Hestia không né tránh bị một roi này đánh tới trực tiếp quay đầu lại, bên mặt hiện ra một vết máu mới đỏ tươi.
"Hestia, đừng để tôi nói lại lần thứ ba."
Giọng điệu lạnh lùng vô cùng.
Hestia ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt máu lạnh kia, ánh mắt kiêu ngạo và lãnh đạm như vậy quả thực rất thích hợp với khuôn mặt này, cao cao tại thượng, tín đồ chỉ có thể quỳ trên mặt đất mà thờ phụng.
Chạm vào vết thương của mình, Hestia thấp giọng cười: "Vâng, thưa ngài."
Uy áp của ngài thân vương còn chưa thu hồi, tất cả huyết bộc bên ngoài tòa lâu đài đều run rẩy quỳ xuống.
Ngài thân vương bình thường trông dễ tính nhưng thủ đoạn ban đầu của vị thân vương này để giữ vững vị trí chính là giết chốc, tất cả những huyết tộc khiêu khích ngài ấy đều trở thành cái xác chất thành đống phơi dưới cái nắng như thiêu đốt của mặt trời.
Đường Ẩn thu tay lại, roi quấn quanh ở trên tay cậu như mãng xà rồi lại rơi xuống, tan ra xuống bóng của mặt đất.
Lần đầu tiên Lục Tước phát hiện lúc trước Đường Ẩn thủ đoạn đối xử với hắn có thể gọi là dịu dàng, dù sao cái bóng kia hóa thành vũ khí chưa bao giờ khiến hắn bị tổn thương mảy may.
Sau khi phản ứng lại mình đang nghĩ gì thì Lục Tước nghi ngờ không biết có phải não của mình có vấn đề không ổn nào đó hay không hay là do bị Đường Ẩn cắn cổ, dù huyết tộc cứu hắn nhưng cũng hạn chế tự do cá nhân của hắn.
Nhưng có lẽ kiếp trước hắn hiếm khi chấp nhận lòng tốt nên cho dù là ác ma giả nhân giả nghĩa cũng sẽ để tâm hắn không ngừng động lòng.
Đường Ẩn cũng không biết Lục Tước đã bắt đầu lo lắng về sức khỏe tâm thần của mình, cậu dẫn Lục Tước vào lâu đài cổ của Hestia, khác với Đường Ẩn bảo thủ không chịu thay đổi, chỗ ở của Hestia đều đã sử dụng người máy còn bày biện một số cơ giáp quý giá, nghe nói là mua cho những người mà Hestia nuôi.
Lục Tước vừa vào cửa đã nhìn thấy những cơ giáp được đặt ngổn ngang làm vật trưng bày, ánh mắt hắn đều không thể dời đi.
Nếu như hắn không nhìn lầm thì đây là tác phẩm tâm huyết vất vả của bậc thầy Hoắc Lão, trong buổi đấu giá bị người một người giàu có bí ẩn mua lại với giá bảy trăm triệu cao ngất ngưởng, nhiều người đồn đoán đến tột cùng ai là người có được người máy này nhưng bọn họ không ngờ đó là người huyết tộc.
"Thưa ngài, tôi thấy huyết thực ngài của ngài có hứng thú với người máy này, không bằng tôi đưa cục sắt này tặng cho huyết thực của ngài xem như một lời xin lỗi." Hestia mỉm cười lấy lòng, cơ giáp bảy trăm triệu trong miệng hắn ta không có gì khác biệt với rác rưởi, nói đưa mà mắt đều không nháy một chút.
Cơ giáp này do Hestia mua cho một con người mà hắn ta nuôi, kết quả người điều khiển máy này có tinh thần lực giới hạn thấp nên người đẹp nhỏ bé kia hoàn toàn không thể lái nên Hestia để đó đến tích bụi.
Hắn ta biết sở thích của ngài thân vương, sức mạnh của con người được chọn nhất định không yếu đâu, tối thiểu nhất cũng có thể khởi động được người máy này.
Dù không thích cái tên con người là huyết thực này lắm nhưng nếu con người là huyết thực này có thể vui vẻ thì tâm trạng của ngài thân vương cũng sẽ tốt hơn, tâm trạng ngài thân vương tốt thì sẽ chịu mỉm cười với hắn.
Đường Ẩn nhíu mày, tự hỏi có phải Hestia cố tình gây khó dễ cho cậu không, Lục Tước có cơ giáp như hổ thêm cánh, nói không chừng không chú ý thì chạy mất.
"Anh muốn không?" Đường Ẩn hỏi Lục Tước.
"Hửm, vậy tôi giúp anh bảo quản nó." Đường Ẩn nói xong quả nhiên liền thấy vẻ mặt Lục Tước cứng đờ trong chốc lát, Đường Ẩn thấy thế thì khóe môi có hơi nhếch lên.
Dù Hestia không rõ lý do thật sự khiến ngài thân vương vui vẻ nhưng nhìn thấy thái độ của Đường Ẩn đối với Lục Tước, hắn ta đã tìm ra một con đường mới để nhanh chóng lấy lòng ngài thân vương.
"Tôi nhớ rằng ngài rất ít nuôi huyết thực là con người, đoán chừng không biết nhiều việc việc nuôi dưỡng con người, đúng chỗ tôi có một số đầu bếp chuyên nghiệp, chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ..." Hestia một hơi kể đầy đủ các nghề nghiệp bao gồm hầu hết tất cả các nghề nghiệp mà con người sẽ gặp phải từ khi sinh ra đến khi xuống mồ: "Nếu không ngài mang ít người từ chỗ tôi về? Việc này cũng sẽ mang đến chăm sóc toàn diện nhất cho huyết thực của ngài.". Ngôn Tình Hài
Đường Ẩn: "!"
Ánh mắt Đường Ẩn nhìn Hestia dịu lại: "Đúng vậy, đây quả thực là thứ tôi cần."
Hestia phấn khích tới nổi hai mắt đều sáng lên, nếu như hắn ta có đuôi thì lúc này có lẽ đã vun vẩy: "Vì ngài chia sẻ nỗi lo là trách nhiệm của tôi."
Đường Ẩn và Hestia một đường vừa đi vừa nói về cách chăm sóc con người là huyết thực như thế nào, bầu không khí rất thân thiện mà làm trung tâm của chủ đề nhưng Lục Tước cảm thấy mình là người ngoài cuộc.
Nhìn đôi tay đang nắm chặt của Đường Ẩn, Lục Tước lại một lần nữa cảnh báo trong lòng mình, huyết tộc mãi sẽ không bao giờ đối xử bình đẳng với con người, Đường Ẩn coi hắn là đồ ăn hoặc sủng vật mới đối xử tốt với hắn và tương lai nhiều nhất có thể phát triển thành mối quan hệ bạn giường.
"Đúng rồi thưa ngài, lần này ngài đến tìm tôi nói chuyện là vì con người này sao?" Hestia hỏi.
Đường Ẩn gật đầu.
Cho dù Lực Tước có suy đoán, lúc này cũng không khỏi nhìn thẳng vào Đường Ẩn.
"Vậy ngài có thể cho tôi ký kết huyết khế với con người này, như vậy mới có thể cho con người này sống lâu hơn mà không cần tiêu hao sức sống của ngài." Hestia tích cực chủ động đề nghị.
Đường Ẩn: "?"
Đường Ẩn lại một lần nữa nghi ngờ tự hỏi phải chăng Hestia, tên quỷ thông minh này cố tình chơi tâm lý với cậu à nhưng xem ở mức Hestia vừa rồi nhiệt tình giúp đỡ cậu nhiều như vậy, Đường Ẩn kiên nhẫn giải thích: "Hestia, huyết khế mà tôi muốn thương lượng với anh không phải loại huyết khế này."
"Anh ấy đối với tôi rất đặc biệt, tôi không muốn coi anh ấy chỉ là huyết thực mà đối xử, tôi muốn vì anh ấy tạo ra một huyết khế hoàn toàn mới và chỉ có tôi có thể ký kết huyết khế, anh hiểu rõ ý của tôi chứ?" Đường Ẩn chân thành nói.
Hestia ngây ngẩn cả người.
Lục Tước cũng ngây ngẩn cả người.
"... Tôi không hiểu." Hestia không thể kìm được giọng cười của mình: "Ngài không coi anh ta là huyết thực mà lại muốn xem anh ta thành thứ gì?"
Đường Ẩn suy nghĩ: "Anh ấy sẽ là tấm khiên vững chắc nhất và là ngọn giáo sắc bén nhất trong tay tôi."
Lục Tước cụp mắt nhìn xuống bàn tay của Đường đang nắm chặt tay hắn.
"Tôi cũng có thể làm lá chắn mạnh nhất trong tay ngài, ngọn giáo sắc bén nhất và tôi còn có thể làm con... chó trung thành nhất." Hestia tủi thân trông mong nói.
"Anh quá yếu." Đường Ẩn không chút do dự nói.
"Anh ta trông cũng không mạnh lắm." Hestia lảm nhảm.
"Hệ dưỡng thành nha, anh ấy có nhiều tiềm năng hơn anh."
Hestia cay cú không chịu được, hắn ta biết mình nên im lặng vào lúc này nhưng hắn ta không thể kiểm soát được bản thân: "Tại sao ngài biết anh ta có tiềm năng? Con người là một trong những chủng tộc tầm thường nhất trong vũ trụ, có lẽ ngài nhìn lầm?"
Đường Ẩn nghe vậy liền không vui, nghi ngờ sức mạnh của Lục Tước nhưng không thể hoài nghi khẩu vị của cậu!
"Anh ấy khác với những con người tầm thường đó, anh ấy có hai sức mạnh và tương lai đầy hứa hẹn." Đôi mắt đỏ của cậu nheo lại một cách nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Hestia còn muốn tranh cãi: "Tôi nói anh ấy tương lai đầy hứa hẹn thì là tương lai đầy hứa hẹn."
Hestia tủi thân buồn bã nói: "Vậy... Vậy ngài muốn lãng phí bao nhiêu tài nguyên và sức lực cho con người này? Có đáng giá không?"
"Đáng giá."
Trắng trợn thiên vị không che giấu chút nào.
Rốt cuộc Hestia không nói được gì nữa, hắn ta phát ra tiếng ngắn có hơi nghẹn ngào giống như một con gà trống bại trận bị nhổ lông: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp ngài hoàn thành huyết khế, sau này có anh ta rồi thì chắc hẳn ngài sẽ không cần tôi nữa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi sẽ không quấy rầy địa bàn của ngài nữa..."
"... Nhưng mà hu hu người khác xum xoe với ngài thì tôi không yên lòng mà."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký lấy lòng 01 của Hestia:
Ngài ấy cầm roi quất tôi, hu hu hu ngài ấy phải yêu tôi lắm, nếu không tại sao ngài ấy không quất người khác.
Nhật ký lấy lòng 02 của Hestia:
Ngài ấy lấy tiền của tôi nuôi tên con người kia, vui quá, tôi còn có một chút liên quan trong mối quan hệ này.
...
Nhật ký lấy lòng N của Hestia:
Thận của tên con người mà ngài nuôi có tốt không, không tốt thì tôi sẽ cắt thận đưa cho anh ta bồi bổ QAQ