Harsco mím chặt đôi môi, hắn lớn lên có một khuôn mặt hung dữ, mắt và mũi đỏ ửng khiến người ta không thể phân biệt được là đang khóc hay đang kiềm chế cơn tức giận, có lẽ là cả hai.
Bản chất thú nhân của họ mèo khiến hắn liên quan đến thói ghen tị nhưng trải nghiệm bị bỏ rơi một lần khiến hắn không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc xấu xí ở trước mặt Đường Ẩn.
Thậm chí hắn còn không dám khóc.
Nước mắt đối với Đường Ẩn vô dụng, hắn đã biết điều này từ lâu.
Thú nhân miệng lưỡi vụng về không nói được lời nào, trái tim hắn đau đớn đến cực điểm: "Em, em sẽ cố làm cho máu của em uống ngon hơn."
Là hắn còn chưa đủ mạnh, nếu như hắn có thể dễ dàng đánh bại con người đó, nếu sức mạnh của hắn đủ khả năng khiêu chiến rồng thời gian và không gian thì Đường Ẩn liền sẽ thích hắn.
Đường Ẩn nhíu mày khi nghe thấy câu trả lời này, Harsco có ý chờ đến chết hả? Cần gì chứ?
"Cậu thích tôi, chẳng qua là tôi đã cứu cậu." Đường Ẩn thoải mái nói: "Nếu có người khác cứu mạng cậu, cậu sẽ yêu người đó, tình cảm của cậu dành cho tôi có thể không sâu đậm như cậu nghĩ ——"
Môi Harsco run rẩy một chút, muốn bảo người trước mặt đừng nói nữa.
Không phải, hắn muốn nói, hắn thích người này, không phải vì người đã cứu hắn mà là bởi vì người này là Đường Ẩn.
Trước khi gặp Đường Ẩn, hắn luôn bị chế giễu là "Con mèo bệnh", hắn có thể chất mạnh mẽ nhưng lại không xứng đôi với dũng cảm, tính cách khi gặp chuyện chỉ thích khóc không hợp với thú nhân tộc hổ dũng mãnh và cương nghị.
Điều này liên quan đến trải nghiệm tuổi thơ của hắn, khi hắn còn là một chú hổ con, hắn đã bị một con thú điên bắt đi, con thú cái đã mất con non, coi hắn thành con của mình.
Thú nhân bị điên không thể gọi là thú nhân, bọn họ không có trí tuệ không có cách nào biến thành thú nhân, thường bị chi phối bởi mong muốn giết người, hắn chỉ biết không ngừng khóc thút thít trong hang động đó mới có thể xoa dịu mong muốn giết người của thú nhân kia, tiếng khóc của thú con sẽ khơi dậy bản năng làm mẹ còn sót lại của đối phương.
Sau đó Harsco may mắn chạy thoát ra ngoài nhưng trải nghiệm đó đã để lại một tác động không thể xóa nhòa đối với hắn.
Bất cứ khi nào đối mặt với khó khăn và nguy hiểm, Harsco trong vô thức đều chọn cách khóc một cách hèn nhát.
Những chiếc răng nanh của vận rủi gặm nhấm sau gáy khiến hắn giống như thú con không thể động đậy.
Rõ ràng hắn đã không còn phải là thú con nữa rồi.
Sau đó hắn bị thương nặng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, là hắn quá hèn nhát không thể chịu đựng được ác ý từ thế giới này, thiếu vắng người thân, đồng tộc khinh thường, cuộc sống tồi tệ.
Hắn muốn chạy thoát khỏi ổ ma quỷ khi hắn còn bé, chạy trốn khỏi thế giới khiến hắn sợ hãi này nên hắn lựa chọn tự kết liễu mình bằng chính đôi bàn tay của mình.
Chính vào lúc đó Đường Ẩn xuất hiện.
Những ngón chân uyển chuyển rơi trên mặt nước đẫm máu, đôi cánh đen che đi ánh mặt trời chói chang, huyết tộc cao quý cúi xuống, mái tóc đen tung bay trong gió, giọng nói tuyệt trần bay bổng như một bài hát du dương: "Em còn ổn không? Bé mèo dễ thương."
Cũng chính vào lúc này, Harsco nghe thấy tiếng mèo kêu khóc của mình.
Đường Ẩn đưa hắn đến ở một hang động gần đó, Harsco chọn cách tự sát gần hang động nơi hắn bị mắc kẹt khi còn nhỏ, do đó hang động mà Đường Ẩn chọn trúng cũng đúng lúc là "Ổ ma quỷ" mà Harsco không muốn đối mặt một lần nữa.
Hắn đã quyết định tử tự gần đó nhưng không thực sự có đủ can đảm để quay trở lại nơi đó.
Cận kề cái chết khiến hắn không giữ vững được thân thể, nói chuyện đều rất tốn sức, Đường Ẩn cũng không biết hắn đang nói cái gì vẫn dàn xếp để hắn ở trong hang động này, lúc hắn sợ hãi đến mức phát run, Đường Ẩn sẽ vừa xoa đầu của hắn vừa ngâm nga bài hát nhẹ nhàng không biết tên.
Bàn tay của huyết tộc lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào nhưng Harsco lại cảm thấy đó là sự tồn tại ấm áp nhất.
Làm bạn với Đường Ẩn, Harsco qua một đêm trong hang động này, hang động được Đường Ẩn sắp xếp lại không giống một chút gì so với ký ức của hắn, khắp nơi đều có chăn và gối mềm mại, mà sau đó, Harsco lấy hết can đảm nói cho Đường Ẩn, có một con quái vật đã từng sống ở đây.
Đường Ẩn tò mò hỏi, con quái vật trông như thế nào?
Harsco chỉ vào một chỗ nhô ra dọc theo vách tường, nói con quái vật cao đến mức đó, hắn chỉ vào cửa hang, nói một nửa chiều rộng của lối vào là nửa chiều rộng của con quái vật.
Hắn cẩn thận miêu tả quái vật, Đường Ẩn suy nghĩ một hồi dùng sức mạnh bóng tối tái tạo hoàn hảo quái vật trong miệng hắn, sau đó không để ý chút nào nói: "Nhìn nó còn không to bằng em."
Nói xong, Đường Ẩn dùng sức mạnh không gian biến ra một hạt giống vừa mới nảy mầm, cậu nói với con mèo đang ngẩn ngơ: "Đây là hoa anh mới trồng gần đây, bạn bè của anh gọi nó hoa hồng ánh trăng nhưng anh cảm thấy cái tên này chưa đủ nghệ thuật nên anh đặt tên nó là hoa hồng đẫm máu."
"Em không biết loại hoa hồng này khó trồng như thế nào đâu, chúng giống như những viên đá chỉ có thể bén rễ, đâm chồi và nở hoa khi ngâm trong máu của kẻ mạnh hoặc người có tiềm năng trở nên mạnh mẽ."
"Ngày đó anh cứu em, em chảy rất nhiều máu, nhiều máu như vậy chảy vào đất thì quá lãng phí nên anh gieo hạt giống xuống, không ngờ tới nó lại nảy mầm, em biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Ánh mặt trời từ ngoài hang chiếu vào giống như mạ vàng cho khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết kia: "Điều này có nghĩa là em có hi vọng trở thành người mạnh nhất nha."
Kể từ giây phút đó, Harsco cuối cùng khỏi bệnh.
"—— Bây giờ cậu đã trở thành thú vương, nữ vương của cậu sẽ có người tốt hơn, mà tôi thật sự không xứng đáng cho cậu thích." Đường Ẩn chân thành nói.
Harsco đã rất lâu rồi chưa từng khóc.
Hắn run giọng nói: "A Ẩn, anh đừng nói như vậy, tổn thương người lắm."
Vẻ mặt Đường Ẩn rất bình tĩnh, giọng điệu có thể gọi là dịu dàng, cậu bất đắc dĩ nói: "Cậu đã là thú vương rồi, tại sao còn thích khóc như thế? Việc Lục Tước vào đền thần thú nhờ cậu rồi, lần đầu anh ấy bước vào đền thần thú còn nhiều thứ chưa rõ, và."
Đường Ẩn lấy khăn tay ra giống như lau tro đen trên mặt Lục Tước, cậu kiên nhẫn lau đi nước mắt trên mặt Harsco, nhẹ giọng nói: "Ngài thú vương, sau này hãy gọi tôi là Đường Ẩn." Khi Lục Tước trông thấy Harsco khóc chạy ra ngoài, hắn còn rung động hơn lần đầu tiên thấy Harsco gọi Đường Ẩn là chồng, thậm chí hắn còn không rõ ràng rung động này là do tương phản giữa ngoại hình và phong thái của Harsco hay là do đối lập giữa dịu dàng và nhẫn tâm khi nhìn thấy Đường Ẩn lau nước mắt cho người khác.
"Ngài tại sao lại từ chối Harsco?" Lục Tước hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được Đường Ẩn không ghét Harsco, thậm chí còn muốn nếm thử máu của đối phương, khi Harsco chảy máu mắt Đường Ẩn còn muốn trợn cả lên rồi.
Ấn tượng Đường Ẩn để lại cho hắn tới nay đều là gặp được máu ngon thì không kiểm soát nổi bản thân mình hoặc nói ra là đối phương muốn thả mình đắm chìm trong buổi tiệc máu long trọng, cũng không muốn kiềm chế ham muốn của mình.
Tại sao đối mặt với máu tươi dâng sẵn của Harsco, trái lại Đường Ẩn lại từ chối?
Đường Ẩn lấy khăn mặt lau tóc của mình, cậu nghe vậy thì thản nhiên nói: "Tôi không uống máu của những người có mơ ước vẩn vơ trong lòng."
"Mơ ước vẩn vơ?"
Đường Ẩn cởi quần áo đã ướt đẫm trước mặt Lục Tước không chút e dè, Lục Tước vô thức nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng sột soạt của vải áo ma sát và giọng Đường Ẩn chợt xa chợt gần: "Muốn tôi chỉ uống máu của một mình cậu ta ——"
Giọng nói kia đột nhiên ghé vào tai hắn, thì thầm nhẹ nhàng gần tai hắn nói: "Anh nói xem đây có phải mơ ước vẩn vơ hay không?"
Lục Tước mở mắt ra, in vào mắt hắn chính là cổ áo mở rộng lộ ra da thịt tái nhợt như tuyết tươi mềm mại, Đường Ẩn đổi thành một chiếc áo choàng nhung đen nhánh, cậu rất hợp với màu đen, xinh đẹp cao quý, thần bí tao nhã: "Hút máu là một chuyện hạnh phúc, tôi vui vẻ mà người bị hút cũng vui sướng."
Đầu ngón tay của Đường Ẩn rơi vào trên lồng ngực Lục Tước, như lông vũ chậm rãi lướt qua đường cong cơ bắp, cảm giác ngứa ngáy tích tụ một đường leo lên tận cổ, hầu kết Lục Tước di chuyển lên xuống một chút.
"Nếu người bị hút muốn độc chiếm tôi thì hẳn người đó rất khó vui vẻ, sao tôi có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?"
Đôi môi tạo hình xinh đẹp chậm rãi nhếch lên nụ cười quyến rũ, Đường Ẩn vuốt ve làn da nơi cậu thường xuyên cắn, vết sẹo trên đó vừa mới bong ra, làn da mới càng mịn màng hơn, cậu quyết định lần sau sẽ ấn hoa hồng vào vị trí này.
Nhưng bây giờ thì thôi, lát nữa Lục Tước sẽ tới đền thần thú, lỡ như hút đến chân hắn mềm nhũn thì sẽ phát huy thất thường không tốt.
Thế là Đường Ẩn bỏ tay ra, tiếp tục lau nửa mái tóc ướt đẫm.
Lục Tước bị trêu chọc một trận: "?"
Đường Ẩn lau xong một bên tóc liền đổi hướng tiếp tục lau.
Lục Tước: "??"
"Anh còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì? Mau đi hỏi Harsco về chuyện đền thần thú đi." Đường Ẩn thúc giục nói.
Lục Tước: "???" Vậy tôi đi?
Không bao lâu sau khi Lục Tước rời đi, Đường Ẩn lại nghe thấy tiếng bước chân mới, lúc này người tới là gấu Manh Manh, con gấu to lớn này lén lút bước tới chỗ Đường Ẩn, đi mấy bước cũng phải ngoái lại, sợ phía sau có người đánh nhóc một gậy, lúc nhìn thấy Đường Ẩn, gấu Manh Manh mới rốt cục lộ ra vẻ mặt nhìn thấy đồng bọn.
"Cơm Cơm!"
Đường Ẩn nghĩ đến việc nhìn thấy gấu trúc con tiếp theo thì cũng kích động nói: "Manh Manh!"
"Cơm Cơm, chúng ta lẻn đi, trong đêm nay trốn khỏi hành tinh này!"
Đường Ẩn cười nói: "Không ai khác biết cậu đã nói cho mình biết kế hoạch của vua mấy cậu, cậu sợ hãi như thế làm gì?"
Gấu Manh Manh lắc đầu: "Thế sự vô thường, lỡ như có một ngày tình bạn của chúng ta kết thúc thì sao? Bạn bè tốt trở mặt cãi nhau đến mức khốc liệt đều khó mà nói."
"Được được được, xem như cậu muốn chạy trốn thì cậu không ở hành tinh thú nhân thì còn muốn đi chỗ nào? Nơi khác có thể không được ăn măng tươi đến như thế."
"Hành tinh tinh linh! Cậu không biết, ngành trồng măng nhà chúng mình là số một, măng do mình trồng ra tươi non nhiều nước lại ăn ngon, xuất khẩu trực tiếp đến hành tinh tinh linh."
Gấu Manh Manh đắc ý nói đến không dừng được miệng: "Đừng nhìn những tinh linh kia mắt cao hơn đầu, khinh thường giao tiếp với ngoại tộc chỉ cần cậu có bản lĩnh thật sự thì bọn họ sẽ bằng lòng làm bạn với cậu, bạn bè của mình ở hành tinh tinh linh không chút nào xem mình là người ngoài, bọn họ thậm chí còn kể cho mình nghe về lịch sử tình ái của vua bọn họ, Cơm Cơm cậu không biết đâu, vị tinh linh vương đó cũng thảm như vua chúng mình cũng gặp phải một tên đàn ông cặn bã!"
Đường Ẩn: "..."
Gấu Manh Manh vỗ vai Đường Ẩn: "Mặc dù Cơm Cơm cậu làm chuyện này với vua chúng mình không tốt lắm nhưng lão Hùng mình đây là người phân rõ phải trái, mình biết trong chuyện này thì đây là tình yêu đơn phương của vua chúng mình, không quá cặn bã nhưng tên tra nam thẳng thép đó trêu chọc tinh linh vương xong rồi bỏ chạy, đó mới là cặn bã đến gây giật mình cả trời đất, làm cảm động cả quỷ thần!"
Đường Ẩn: "Không đến mức đó đâu."
Gấu Manh Manh không đồng ý nhìn Đường Ẩn một cái: "Nếu cậu mà nghe thấy tên cặn bã đó làm gì, cậu sẽ không nói thế, cậu không biết đâu, tên cặn bã đó ngoài miệng nói muốn tới tộc tinh linh tìm thực vật đặc biệt gì đó, sau đó tìm được hạt giống cất giấu của tinh linh vương, gọi gì mà hoa hồng ánh trăng?"
"Nghe nói những hạt giống đó ngàn năm không nảy mầm rồi tên cặn bã kia nói chỉ khi gặp được tình yêu chân thành tha thiết thì hạt giống mới có thể nảy mầm nở hoa, tên cặn bã không biết dùng cách gì mà thật sự có thể để hạt giống kia nở hoa rồi, tinh linh vương nghĩ mình đã tìm t thấy tình yêu đích thực, bày tỏ tình yêu với tên cặn bã nhưng kết quả thì sao! Tên tra nam thẳng thép kia khinh rẻ chức vương hậu tinh linh vương, quét sạch những hoa hồng đang nở rồi bỏ chạy! Để tinh linh vương cả người cả của đều không còn, cậu nói xem có quá cặn bã không!"
Đường Ẩn: "..."
Đường Ẩn: "Cậu nghe ai bịa ra câu chuyện điên khùng này vậy, tại sao hoa hồng ánh trăng chỉ nở hoa khi gặp phải tình yêu đích thực? Nực cười quá."
Gấu Manh Manh gãi đầu một cái: "Bạn bè trong tộc tinh linh nói với mình, mấy chi tiết nhỏ đó không quan trọng, cậu chỉ cần nói tên đó có phải là tên cặn bã hay không."
Đường Ẩn: "..."
Đường Ẩn quay người rời đi.
" y Cơm Cơm, cậu đi đâu vậy? Hướng nhà mình không ở đằng kia."
Đường Ẩn buồn bã nói: "Tình bạn của chúng ta kết thúc rồi, mình sẽ đi tố cáo cậu cho mọi người biết."
Gấu Manh Manh: "?"