Bị cô lạnh lùng ghét bỏ hất ra, Âu Thành Triệu khựng người lại đôi chút song cũng vờ như không để ý mà miễn cưỡng cười một nụ cười nhạt nhẽo.
Cậu không tức giận hay làm hành động gì tác động đến cô, chỉ lủi thủi ngồi múc lại một muỗng cháo mới, để trước môi mình thổi nhẹ từng hơi rồi lần nữa đưa tới miệng cô.
Bị sự cố chấp này, cộng thêm bị giam cầm ở chỗ khỉ ho cò gáy, rất nhanh Lạc Ân Nghiên đã không chịu nổi mà nổi đoá. Cô lần này không chỉ hất bỏ muỗng cháo ra mà còn hất luôn cả tô cháo xuống nền nha.
Tô cháo không ít nên bị văng một mảng to lớn, Âu Thành Triệu cũng bị ảnh hưởng, bàn tay bị cháo văng vào theo phản xạ mà rụt lại đằng sau. Miệng cũng không kiềm được mà "a" nhẹ lên một tiếng đầy đau đớn.
Thấy cậu bị vậy Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không có thái độ gì khác lạ, cô lạnh nhạt nhìn cánh tay kia dần dần bị đỏ lên, thản nhiên như chuyện này không liên quan gì tới mình, lạnh lùng phun ra từng lời nói đâm vào tim Âu Thành Triệu.
"Đáng đời! Hậu quả của kẻ cố chấp là như vậy đấy. Bây giờ thì thả tôi ra, cậu có bệnh thì tự mà chịu một mình, đừng có kéo tôi theo!"
Nói xong cô hất tung mọi thứ trên giường, vồ về phía Âu Thành Triệu, mạnh tay mà lục lọi trong người cậu, thứ cô muốn tìm là cái chìa khoá để mở cái cong chân này ra. Nhưng lần mò mãi cũng không thấy một cái chìa khoá nào, Âu Thành Triệu không phản kháng cậu ngồi im cho người phụ nữ này ra sức làm đau mình.
Một lúc sau cảm thấy không có gì đáng nghi Lạc Ân Nghiên mới chịu bỏ cuộc, cô ngồi xuống không chớp mắt mà bắn ánh mắt đầy hận thù về phí người thanh niên. Cậu cảm nhận được chứ, nhưng không dám làm gì, cậu sợ nếu cậu còn làm gì quá đáng hay mất kiểm soát, Lạc Ân Nghiên thật sự sẽ hận chết mình.
Bàn tay xoa nhẹ lên vết bỏng cười ôn nhu.
"Không sao cả, em xuống lấy một phần khác cho chị"
Lạc Ân Nghiên nhàn nhạt nhếch môi.
"Không chỉ bị điên mà còn bị điếc sao? Tôi bảo tôi không ăn có nghe không? Những thứ của cậu tôi chạm vào thôi đã đủ thấy buồn nôn, ăn thức ăn cậu nấu chắc tôi sẽ ngộ độc mà nôn đến chết"
Từng câu từng chữ như không quan tâm mà cứa vào trái tim tổn thương của cậu, Âu Thành Triệu cảm thấy máu của mình như ngừng lưu động. Giờ phút này cánh mũi đã trở nên hồng hồng, đôi mắt cũng vì thế mà đỏ ửng ươn ướt. Âu Thành Triệu không đáp lại, lủi thủi cúi người dọn dẹp đống cháo vương vãi này.
Không ai có thể ngờ cậu lại có ngày thảm hại tới mức như vậy, đi hầu hạ một người phụ nữ, bị xúc phạm đủ điều nhưng vẫn như không mà chịu đựng. Nếu là Âu Thành Triệu ngày trước chỉ cần cái liếc nhìn không đứng đắn đã bị cậu tẩu cho một trận rồi.
Tất cả cũng chỉ là hậu quả mà Âu Thành Triệu phải gánh chịu thôi. Nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc mà buông tha cho Lạc Ân Nghiên, bởi vì cả cuộc đời này cô đã được định là phải bên cậu suốt đời, phải là vợ, là mẹ của con hai người trong tương lai.
Dọn dẹp xong hết thảy, cậu cầm cái tô vỡ nát đi ra bên ngoài, từ đầu đến cuối đầu không hề ngẩn lên dù chỉ một lần. Đến khi ra khỏi căn phòng? Âu Thành Triệu đã lập tức không kiềm được mà rơi nước mắt, cậu vừa xuống cầu thang vừa khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Vì độ cách âm của căn nhà rất tốt nên ở dưới bếp cậu có khóc to, la hét cỡ nào Lạc Ân Nghiên cũng không thể nghe thấy được. Âu Thành Triệu ngồi ở bàn ăn, hai tay khoanh lại trên bàn, gục mặt xuống nấc lên từng tiếng khóc buồn bã.
Cậu không hiểu tại sao dạo này, mình giống như sẽ có khoản thời gian không biết được mình đang làm cái gì, không thể nào điều khiển được bản thân. Cụ thể là việc hôm qua cậu đánh cô ngất, khi đi được đến chỗ này Âu Thành Triệu mới sực nhận ra hành động của mình, nhớ lại cái đánh không mạnh cũng không nhẹ ấy.
Cậu không ngừng cảm thấy dày vò bản thân, cậu không có ý đánh cô như vậy. Chỉ là lúc đó Âu Thành Triệu không còn bình tĩnh, không thể nào kiểm soát được bản thân mới thành ra như thế. Chủ ý của cậu chỉ là đưa Lạc Ân Nghiên đi thật xa để hai người có thể mãi mãi ở bên nhau.
Dục vọng chiếm hữu càng ngày càng một lớn hơn. Khi tỉnh dậy không thấy cô cậu đã điên lên mà muốn giết hết tất cả rồi. Nếu về sau không gặp, không được thấy Lạc Ân Nghiên, cậu sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát mà huỷ diệt hết tất cả. Sẵn sàng lật tung thành phố trong và ngoài nước để tìm thấy cô.
Âu Thành Triệu khóc, khóc đến khi hai bọng mắt đã sưng to, cổ họng như mắc nghẹn lại khàn khàn. Bị cô nói những lời tàn nhẫn như vậy, cậu không dám đưa thức ăn lên. Nhưng cứ để như thế cậu sợ rằng cô sẽ chết vì đói mất, nên đành đứng dậy rửa sơ mặt mình rồi lại lấy thêm một tô cháo nữa, lần này nhỏ và ít hơn lần trước.
Lúc cậu lần nữa đẩy cửa phòng ra, Lạc Ân Nghiên vẫn ngồi dựa vào đầu giường, hai mắt ngơ ngác mà nhìn vào một tiêu điểm nhất định. Thái độ này của cô khiến cậu đau lòng không thôi, tay cẩn thận bưng tô cháo nóng đi lại.
"Em lấy tô khác cho chị rồi! Chị mau ăn đi không thôi sẽ bị đói đấy. Nếu chị không thích ăn cháo thì tối em sẽ nấu món khác cho chị"
Lạc Ân Nghiên không đáp lại, thậm chí mắt cũng không thèm nhìn lấy cậu một cái, giọng nói đầy bất lực vang lên.
"Âu Thành Triệu tôi phải làm sao mới thoát được cậu đây? Tôi đã làm mọi cách tàn nhẫn rồi nhưng cậu vẫn cứ bám theo tôi. Nặng hơn là còn giam cầm tôi ở nơi không ai biết thế này. Phải làm sao đây? phải làm sau cậu mới chịu thả tôi được tự do? Cậu tính chơi trò kim ốc tàn kiều à? Cậu muốn tôi chết cậu mới vừa lòng phải không?"
Nghe thấy từ "ch.ế.t" phát ta từ miệng cô, cậu lập tức trở nên hoảng hốt, tay để tô cháo lên đầu tủ rồi nhanh chóng lao vào ôm chặt lấy Lạc Ân Nghiên, run rẩy lắc đầu không ngừng.
"Em không có, em không muốn chị chết, chị đừng nghĩ như vậy. Em chỉ muốn chị quay lại bên cạnh em giống lúc trước mà thôi"
"Vậy thì cậu chỉ có thể quay ngược thời gian trở về lúc đó thôi! Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, không những thế tôi đã tha thứ cho cậu một lần vì nói dối tôi rồi. Cậu không chỉ không sửa mà còn thản nhiên trêu đùa tình cảm của tôi. Cậu nghĩ tôi có thể tin tưởng mà tha thứ cho cậu lần nữa sao?" Lạc Ân Nghiên nhắm mắt lại mệt mỏi nói.
"Không.....không mà! Không phải lúc trước chị rất thích em sao? Chị bảo chị rất yêu em mà, chị còn làm mọi thứ cho em, tổ chức sinh nhật cho em, mua nhẫn cho em. Chứng tỏ tình yêu của chị đối với em không nhỏ đi. Nhưng tại sao bây giờ chị lại bỏ em như vậy? Không thèm quay đầu lại nhìn em thảm hại tới mức nào. Không phải lúc trước em khóc hay nũng nịu, hay là bị thương nhẹ chị cũng liền hấp tấp mà an ủi vỗ về em sao? Tại sao bây giờ một chút quan tâm em cũng không cảm nhận được nữa. Ân Nghiên à! Chị tốt với em như vậy thì làm sao em có thể buông được chứ, không buông được, mãi mãi cũng không buông. Trừ phi là em ch.ế.t"
Dứt lời cậu tách khỏi Lạc Ân Nghiên, tay đứa lên lau nước mắt tèm lem trên mặt mình rồi nói tiếp.
"Chị hỏi em phải làm gì mới cho chị tự do phải không? Em muốn chị phải kết hôn với em, trở thành vợ chồng như cuộc hôn nhân đúng pháp luật. Lúc đó em sẽ thả chị ra"
"Não cậu bị úng nước sao? Điều vô lý như thế cậu cũng đòi hỏi được?"
"Chỉ có điều kiện đó thôi! Nếu chị không đồng ý thì mau chóng gạt bỏ cái ý nghĩ em thả chị ra đi"
Nói xong không đợi Lạc Ân Nghiên trả lời, Âu Thành Triệu như chạy trốn mà phóng nhanh ra ngoài. Để lại cô trầm mặc ở lại, Âu Thành Triệu vẫn còn tính người đó là không nhốt cô trong căn phòng rộng lớn này. Chỉ là bị chiếc còng chân này giam cầm, nên Lạc Ân Nghiên không thể di chuyển được.
Lạc Ân Nghiên nhíu mày xoa lên hai vùng thái dương đau nhức. Nghĩ lại công ty còn một đống việc cần mình giải quyết, bây giờ thì lại chẳng làm được gì, điện thoại cũng bị lấy mất đi. Cô càng lúc càng thấy hối hận khi dính líu tới Âu Thành Triệu, đây là lần đầu tiên cô hối hận khi gặp gỡ một người. Nếu có quay lại thời gian cô lựa chọn trở thành người dưng nước lã với Âu Thành Triệu.
Nhìn qua tô cháo nhỏ đặt trên tủ, vốn Lạc Ân Nghiên không muốn ăn chút nào. Nhưng giờ phút này bụng cô đã kêu ca vài tiếng nên không thể không ăn. Với lấy tô cháo, chậm rãi múc từng muỗng đưa vào miệng mình, vừa ăn vừa thổi.
Vị cháo tràn ngập trong miệng có ngọt, có mặn, hoà lẫn với nhau, thêm mùi vị sần sật thơm ngon của thịt bằm. Không thể không thừa nhận tô cháo này rất ngon, còn rất giống với tay nghề mẹ cô nấu.
Âu Thành Triệu học được khi nào vậy?
Sao cô không hề biết đến chuyện này? Hay cô không để ý tới cậu nên không biết?
Chỉ hơn mười phút sau Lạc Ân Nghiên cũng ăn xong cháo. Cô ngồi ngẩm nghĩ về điều kiện của Âu Thành Triệu, hiện tại công ty đang trong quá trình hoàn thành dự án thành lập thời trang, bây giờ vắng mắt cô lại càng không thể. Nhìn cậu như vậy chắc chắn là không chịu buông tha, cái duy nhất là cô phải tìm cách làm sao không cần đăng kí kết hôn nhưng vẫn thoát được Âu Thành Triệu.
Sắp tới Lạc Ân Nghiên còn có một khoá học về thời trang ở bên Pháp. Thời gian ấy cô có thể tránh được Âu Thành Triệu quấn lấy mình, nhưng hiện giờ đến di chuyển cô còn không đi được.
Càng suy nghĩ ánh mắt Lạc Ân Nghiên càng trở nên thâm sâu. Cô cảm giác từ khi quen Âu Thành Triệu, tâm lý của cô lại trở nên mưu mô rất nhiều, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới tính kế Âu Thành Triệu. Sự thay đổi này cô cũng không thể nào tiếp nhận nổi, nhưng vì cậu liên tục khiến cô phải ra tay tàn nhẫn như thế này.
Dần dần Lạc Ân Nghiên cảm thấy mình hơi buồn ngủ, ánh mắt nặng trĩu sụp xuống đến không nhấc lên nỗi. Cuối cùng không thể phản kháng lại cơn buồn ngủ này, Lạc Ân Nghiên quyết định nằm xuống ngủ một giấc sau đó tỉnh dậy mới suy nghĩ tới việc thoát khỏi đây. Đọc 𝘁𝘳𝑢yện ch𝑢ẩn không q𝑢ảng cáo == 𝙏 𝐑 𝑼 M 𝙏 𝐑 𝑼 Y Ệ N.ⅤN ==
Có lẽ vì quá mệt nên cô ngủ một mạch tới hơn 6 giờ tối. Lạc Ân Nghiên bị đánh thức bởi tiếng mở cửa phòng, cô quay lưng ngược lại với phía cửa nên không biết Âu Thành Triệu đang làm gì, chỉ biết cậu đang tiến đến gần mình thôi.
Mùi thơm của thức ăn sộc lên bay khắp cả căn phòng. Lạc Ân Nghiên đang mơ màng ngủ cũng bị nó đánh cho tỉnh dậy. Lúc này cô thở dài một hơi rồi quay lại nhìn bóng lưng người thanh niên đang cặm cụi làm cái gì đó.
Lạc Ân Nghiên chống người ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút khàn khàn.
"Cậu lại làm cái gì nữa vậy? Thật là phiền phức, làm ở dưới không được hay sao cứ phải lôi lên phòng ngồi làm"
Âu Thành Triệu nghe thấy giọng nói của cô, không chần chừ liền quay lại. Nhìn bộ dạng ngái ngủ ấy thì mỉm cười ôn nhu.
"Em vừa mới đặt một con tôm hùm, người ta vừa giao lúc chiều, em đang bóc ra để lấy thịt cho chị ăn"
Vừa nói vừa cười ngơ ngác, Lạc Ân Nghiên nhìn thấy thì không hiểu nổi cậu đang cười cái gì. Có gì buồn cười sao?