Lạc Ân Nghiên bị cậu bỗng dưng ép ngồi lên trên không biết phải làm sao. Đã ngượng ngùng lại càng thêm ngượng ngùng hơn, cô cắn môi, ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt cậu rồi lại nhìn xuống chỗ ấy.
Thú thật biểu cảm của cô lúc ấy trông vô cùng buồn cười, Âu Thành Triệu chỉ biết lưu manh nhếch môi trước hành động không biết làm gì kia, cậu cứ im lặng như vậy, miễn cưỡng đợi chờ hành động tiếp theo.
Lạc Ân Nghiên giữ nguyên tư thế nhạy cảm đó, trong khoảng thời gian ấy cô còn có thể cảm nhận cậu nhỏ kia đang quậy tung nóc như thế nào bên trong. Thật sự càng để lâu Lạc Ân Nghiên càng thấy mình giống như bị rút cạn xương sống vậy, người mềm nhũn, chỉ hận không thể một phát nằm ụp xuống trên người thanh niên kia.
Không khác gì cô, Âu Thành Triệu cũng khó chịu không kém, là khó chịu đến mức nhiều lần muốn nắm cái eo nhỏ bé đó mà mạnh mẽ hành động. Gương mặt toát ra mồ hôi ướt đẫm, ngực phập phồng thở dốc, biểu hiện sự khó chịu lên đến cực điểm.
Nghĩ Lạc Ân Nghiên không muốn động thủ, Âu Thành Triệu cũng không muốn chần chừ lâu, chi bằng cậu tự mình làm tới, có thể vừa thoả mãn dục vọng, lại không cần làm khó cô.
Bàn tay đặt hai eo thon, hông chuẩn bị nhẹ nhàng đỉnh lên thì bỗng dưng......
Lạc Ân Nghiên chống hay tay lên khuôn ngực cường tráng của cậu, nhấc người lên chậm rãi động thủ. Hành động này của cô khiến cậu không kịp chuẩn bị, không ngờ đột nhiên cô lại hành động như vậy khiến cậu chưa kịp thích ứng.
Âu Thành Triệu giật người, đầu ngửa lên đến nổi hiện lên gân cổ chằn chịt, hai đôi mắt nhíu lại, răng nghiến lại như thể phát ra tiếng kêu "ken két"
"Shhh......aaaa........shhhh......" Âu Thành Triệu thoải mái hưởng thụ khoái cảm này.
Mặc dù Lạc Ân Nghiên mới đầu làm, Âu Thành Triệu có hơi bất ngờ, nhưng kỳ thật nó rất sướng đi, cái cảm giác này đã lâu lắm cậu chưa được hưởng thụ. So với việc tự tay mình làm thì bông hoa nhỏ này làm cậu sướng hơn nhiều.
Hai tay Âu Thành Triệu vẫn đặt ở eo cô, lâu lâu lại sờ xuống cặp đào căn tròn mà xoa nhẹ. Không biết cậu lấy đâu can đảm mà mạnh dạn vỗ vào, miệng liên tục phát ra những tiếng sung sướng từ tận đáy lòng.
"Aaaa.........Ân Nghiên..........sướng quá đi.........tiếp tục........cứ như thế đi........" Vừa nói cậu vừa bóp lấy cặp đào của cô.
Lạc Ân Nghiên đang động, bị cậu tự dưng đánh như thế cô có hơi giật mình, cặp đào cũng vì thế mà in nguyên một giấu tay to lớn. Cô cười trừ, vừa động, tay vừa xoa lên khuôn mặt của cậu, tát nhẹ vào khuôn mặt đào hoa ấy mà trêu ghẹo.
"Cậu gan?"
Âu Thành Triệu cười quyến rũ, giọng trầm khàn nói.
"Thoải mái lắm..............Vợ!"
Một tiếng " Vợ" đã làm Lạc Ân Nghiên chợt tỉnh, hai mắt trợn lên tròn xoe, còn ngỡ như mình đã nghe nhầm tên điên này nói cái gì.
Cậu vừa nói cái gì cơ? Vợ? Tên này hôm nay gan tới vậy à? Cô là vợ cậu khi nào cơ chứ? Vừa mới tha thứ nên liền làm tới rồi sao?
Lạc Ân Nghiên từ từ thả chậm tốc độ, nhìn vào gương mặt nhuốm màu dục vọng của cậu đầy suy tính.
Âu Thành Triệu đang được cô làm đến sắp lên trời thì bị hành động này làm khó hiểu. Cậu xị mặt, nũng nịu nói, tay còn không quên xoa bóp nhẹ lên bông hồng ở phía trước.
"Haaaaa..........vợ..........Em làm gì vậy? Động đi anh khó chịu muốn chết........Vợ à?".
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
"Cậu gọi ai là vợ cơ?" Lạc Ân Nghiên nhướn mày hỏi.
"A ha.........là em.......là Ân Nghiên..........Vợ của anh......"
Cô phì cười nhéo cái má của cậu yêu chiều.
"Thiếu đòn"
Âu Thành Triệu giống như không thể nào chịu nỗi cái tốc độ này nữa, cậu trực tiếp ngồi phắc dậy, tay vẫn ôm chặt để cô ngồi lên đùi mình, mạnh mẽ đưa đẩy. Lạc Ân Nghiên cũng rất hưởng ứng theo mà vòng tay qua cổ cậu, Âu Thành Triệu vừa động vừa ngước lên nhìn cô, đôi môi hơi hé liên tục thở dốc hít lấy không khí.
Miệng còn lẩm bẩm.
"Vợ........thoải mái quá đi.........em có biết anh chờ ngày này rất lâu rồi không? Ngày được thoải mái cùng em hoà vào nhau như thế này đó........Vợ, vợ yêu, vợ yêu của anh, anh yêu vợ lắm..........yêu muốn chết đi được"
Dứt lời Âu Thành Triệu hơi ngướng cổ tìm kiếm đôi môi ẩm ướt mà hôn tới. Hai người tiếp tục triền miên trong nụ hôn ngọt ngào, trong không gian yên tĩnh còn nghe được tiếng "chụt chụt" đầy ái muội của hai bên. Lâu lâu còn nghe thoang thoảng tiếng "ưm ưm" trầm khàn của người đàn ông.
Đêm nay Lạc Ân Nghiên mới thấy được dáng vẻ như một người đàn ông trưởng thành của Âu Thành Triệu. Khi cậu nói ra câu "vợ" ấy, cô còn ngỡ như mình đang đối diện với một người đàn ông chững chạc biết cưng biết chiều vậy.
Hai người day dưa qua lại, hôn đến khi cả hai cảm thấy thoải mái, đôi môi hai người ai nấy cũng ướt đẫm nước bọt của đối phương. Sau một lúc thì Lạc Ân Nghiên cảm giác bụng mình bắt đầu co rút, cảm giác này thật sự rất giống...........
Cô đang chuẩn bị hét lên để cho cậu biết mình sắp không ổn thì bất ngờ......
Không hiểu bị gì Âu Thành Triệu lại đột ngột rút ra, cậu quay người đặt Lạc Ân Nghiên ngay ngắn nằm trên giường, sau đó tay đưa tới tách chân cô ra. Toàn bộ cảnh xuân lập tức được phơi bày, cánh hoa này hiện tại đã tưới đầy mật ngọt do hoạt động quá năng suất.
Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng thưởng thức qua một chút song dùng tay vuốt nhẹ cậu nhỏ để khơi dậy. Cảm thấy đã đủ Âu Thành Triệu lần nữa đưa vào cánh hoa mềm mại ấm áp đó.
Cậu thoải mái rên "hừ hừ" một tiếng.
Hai tay đặt giữa bắp đùi và bắp chân đẩy lên. Lúc này cậu có thể nhìn thấy rõ khung cảnh hết sức gợi tình này, cảnh mình và cô như thể hoà làm một. Cũng giống như đã chứng mình rằng đây không phải là mơ, đây là sự thật, chúng không còn là những bộ phim chạy ngắn xuyên suốt đêm nào cậu cũng phải nhìn thấy trong giấc ngủ.
Từng cái rùng mình tê tái cậu đều cảm nhận rất rõ, Âu Thành Triệu đau đáu nhìn chằm chằm vào hình ảnh hết sức quyến rũ, tốc độ ngày càng tăng tốc theo.
Lạc Ân Nghiên bị cậu làm đến mê man, không biết trời trăng mấy gió gì. Cô nằm trên giường, hai chân bị tách ra vô cùng ngại ngùng, đầu quay một bên, mu bàn tay đặt hờ trên miệng muốn kiềm nén tiếng kêu xấu hổ này.
Một lúc sau cậu mới để ý thấy hành động này của cô, nở nụ cười nhạt rồi nhanh chóng cuối xuống hôn vào lòng bàn tay nhẵn nhụi.
"Vợ......Đừng kiềm như vậy, kêu cho chồng nghe.........."
Lạc Ân Nghiên nhíu mày, lắp bắp nói không nên câu.
"Aaa........cậu........aaa.......nhanh.......nhanh quá.......chậm lại đi........."
"Nhanh như vậy vợ không thích sao? Chồng nghĩ vợ sẽ lên mây luôn ấy chứ" Âu Thành Triệu vờ như vô tội đáp.
Cô biết thừa cái tính giả ngây giả ngô này của cậu rất giỏi nên liền trừng mắt lên hăm doạ.
"Muốn........Muốn chết sao?"
Khác với cô, câu này vào tai cậu lại giống như con mèo nhỏ đang ra sức dụ dỗ cậu phạm tội vậy.
"Haaha......" Tiếng cười trầm thấp vang lên trong bầu không khí ái muội.
"Dạ.......Anh là muốn chết trên người vợ, trong cái động nhỏ đáng yêu này........"
Dứt lời cậu bắt đầu tăng nhanh tốc độ, trông có vẻ là chạy nước rút, Lạc Ân Nghiên cùng lúc này cũng có cảm giác sắp lên tới đỉnh điểm. Từng cú va chạm của cậu như muốn lấy mạng cô, hai cánh tay gân guốc nắm chặt lấy cái eo thon nhỏ ra sức hành động.
Lạc Ân Nghiên bị tốc độ này làm cho kinh hoàng, cô cũng dùng ngón tay mình nắm chặt hai cánh tay của cậu. Thời gian ngày càng được rút ngắn, gần 5 phút sau trong phòng mới vang lên tiếng "a" thoải mái của cả hai người.
Âu Thành Triệu ngửa đầu lên hưởng thụ cảm giác đạt tới đỉnh, Lạc Ân Nghiên cũng vậy, cô thở ra từng hơi mệt mỏi sau cuộc chiến gần một tiếng này. Hiện tại còn cảm nhận rõ từng cái nhảy múa của cậu nhỏ bên trong, có cảm giác như cái gì đó đang chảy ra.
Bây giờ cô mới ngớ ra.
Cậu-cậu ra bên trong sao?
Bây giờ không phải kì an toàn của cô? Làm.......Làm sau đây?
Lạc Ân Nghiên hoảng hốt ngồi dậy, gương mặt lo lắng đẩy nhẹ cậu ra, mặt nhìn chằm chằm vào đoá hoa của mình. Vì cậu nhỏ kia đã bị đẩy ra nên những thứ hỗn độn kia cũng không bị ngăn cản lại, trực tiếp chảy ra bên ngoài thấm xuống cái nệm.
Âu Thành Triệu đang sung sướng bị cô đẩy đến choáng váng sực tỉnh. Cậu ngơ ngơ ngác ngác nhìn hành động đầy khó hiểu của cô.
"Làm sao vậy?"
Trước câu hỏi đó, cô không có trả lời mà nhanh chóng nhảy xuống giường đi vào phòng tắm. Âu Thành Triệu không suy nghĩ bước nhanh xuống đuổi theo, có lẽ do quá nhanh chưa định hình kịp nên hơi loạng choạng.
Vừa chạy tới, cánh cửa phòng vệ sinh đã bị đóng "sầm" lại, Âu Thành Triệu sợ hãi, mặc kệ cho thân thể trần trụi giữa không khí lạnh, thằng nhóc tì vẫn ngẩng cao chỉ thẳng lên trời, để ý còn có thể thấy nó vẫn còn bóng loáng do cuộc chiến của hai người khi nãy để lại.
Cậu vội vội vàng vàng đập cửa phòng vệ sinh.
"Ân Nghiên chị sao vậy? Em làm chị đau sao? Ân Nghiên? Chị trả lời em đi. Em xin lỗi được không? Sau này em không như thế nữa chị có thể mở của cho em được không? Ân Nghiên! Ân Nghiên!"
Không một giọng nói nào đáp lại nhưng câu nài nỉ, thay vào đó là tiếng nước xả đều đặn. Lúc này Âu Thành Triệu mới nghĩ tới khi nãy mình vì sung sướng mà làm quá bạo. Hiện tại có phải Ân Nghiên đã giận mình luôn rồi phải không?
Càng nghĩ tới cậu càng lo lắng hơn, tay cứ đều đặn đập cửa, nói là đập nhưng sức lực chỉ giống như người bình thường gõ cửa mà thôi. Không biết có phải vì lo sợ quá độ hay không, cánh mũi của cậu bây giờ đã cay xè đỏ ửng. Trong mắt có nước long lanh, ướt ướt, sợ chỉ một hành động nhẹ thôi nước mắt lập tức sẽ chảy ra.
Không lâu sau tiếng nước trong phòng tắm đã tắt đi, biết cô sắp ra cậu vội né sang một bên, ánh mắt trông chờ đáng thương nhìn vào cánh cửa mờ ảo.
"Cạch"
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Lạc Ân Nghiên quấn khăn tắm quanh người, trên vai có vài giọt nước đọng lại. Cô vác thân người vừa mệt vừa buồn ngủ bước ra, đứng trước mặt cậu còn biểu thị ngáp nhẹ một cái.
Âu Thành Triệu rón rén hỏi cô.
"Sao vậy? Em làm chị đau phải không? Em xin lỗi em có chút quá phận. Tự dưng chị lại không nói gì chạy vào phòng tắm như vậy làm em rất hoảng sợ. Em xin lỗi được không?"
"Cậu không làm tôi đau" cô từ tốn giải thích.
Âu Thành Triệu ngớ người.
"Vậy tại sao? Tại sao trông chị lại........?"
"Cậu ra bên trong tôi! Tôi sợ...........Sợ mình mang thai......."
"...."
"Sợ mang thai?"