Châu Ái Nghi ngồi trong quán cafe, tay nhẹ nhàng cầm ly cafe nhâm nhi, ánh mắt liếc nhìn bên ngoài ngắm cảnh thành phố A tuyệt đẹp mỗi sớm mai. Cô chọn một quán nước khá kín, ít người qua lại đề phòng trường hợp không may lại bắt gặp Lạc Ân Nghiên ở đây, thật sự là không hay.
Một lúc sau phía ngoài cửa một người thanh niên bước vào với dáng vẻ bình thản, hay tay đút túi quần.
Âu Thành Triệu đi vào rất nhanh đã thấy bóng lưng của Châu Ái Nghi, không chần chừ liền bước tới.
Cô nghe được tiếng động từ phía sau rũ mắt nhẹ xuống rồi từ từ ngước lên, Âu Thành Triệu lúc này đang đứng trước mặt Châu Ái Nghi nhếch môi cười ngả ngớn, giọng nói cà lơ phất phơ thường ngày vang lên.
“Sao? Chị gọi em ra đây làm gì?”
Châu Ái Nghi mỉm cười đặt tách cafe trên tay xuống.
“Nhìn bộ dáng của em bây giờ theo chị nghĩ là không cãi nhau đúng không?”
Âu Thành Triệu nhướn mày tặc lưỡi một cái rồi quay đầu nhìn bên ngoài, vừa cười vừa nói.
“Cãi nhau làm gì? Mất vui”
“Vậy sao? Nhưng mà chị với anh ấy lại cãi khá to, không những thế còn bị anh ta đẩy một cái khá đau đấy. Cũng tại vì món đồ chơi của em không biết thân biết phận lại còn qua lại với anh ấy”
Châu Ái Nghi nói giọng điệu đay nghiến, hận mình không thể một tay bóp chết Lạc Ân Nghiên. Tại sao cô ta lại được Phong Lãnh Thiên yêu đến như vậy, nghĩ lúc còn đi học Châu Ái Nghi lúc nào cũng phải đi theo sau, chỉ dám âm thầm bày tỏ tình yêu với Phong Lãnh Thiên mà anh ấy thì chỉ chăm chăm vào Lạc Ân Nghiên. Cô hận, hận lúc đó mình quá ngu ngốc không cướp anh ấy từ tay Lạc Ân Nghiên sớm hơn, để giờ đây tình yêu anh ấy dành cho cô ta quá nhiều sợ rằng kế hoạch của cô càng khó khăn hơn.
Âu Thành Triệu nghe cô nói rất nhanh cũng bắt được trọng điểm, thấy cô bị đẩy thì lo lắng hỏi.
“Anh ta dám đẩy chị sao, có cần em làm gì đó cho anh ta biết tay không nhỉ?”
“Không cần, đừng đụng đến anh ấy. Chị chỉ cần em làm cho Lạc Ân Nghiên biết điều một chút”
Không hiểu sao Âu Thành Triệu vừa nghe tới đây cảm xúc bỗng trầm xuống một cách kì lạ. Trong tâm trí cậu có vẻ như không muốn làm hại Lạc Ânh Nghiên, nhưng nghĩ tới chị vì cô mà bị tên kia lạnh nhạt liền cảm thấy cô xứng đáng bị trừng phạt. Cậu gạt bỏ cảm xúc riêng trong lòng lãnh đạm hỏi.
“Chị muốn như thế nào?”
“Chị muốn cô ta thân bại danh liệt. Muốn cô ta trải qua cảm giác mất đi tất cả là như thế nào”
“Có ác quá không?”
“Sao? hôm nay chê chị ác à, đừng nói với chị là em đã có tình cảm với cô ta nhé? Nên quăng bỏ cái cảm xúc vớ vẩn đó của em đi!”
Âu Thành Triệu lấy ra một điếu thuốc châm lên, cùng lúc đó cũng vang lên tiếng cười thích thú.
“Em mà thích cô ta sao? Cô ta chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nếu chị đã muốn vậy thì em sẽ thực hiện cho chị vậy”
“Nghe bảo em mới quen cô minh tinh La Ly, cô ta đang làm đại sứ thương hiệu cho Lạc Ân Nghiên đúng không?”
“Ừm”
“Lợi dụng cô ta đi, cô ta là một con mồi tốt để làm Lạc Ân Nghiên thân bại danh liệt”
“Chị nghĩ xem làm sao mà em tiếp cận La Ly?”
Nghe cậu hỏi Châu Ái Nghi ngã người vào ghế hai tay khoanh lại, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đểu cán của thằng em trước mặt. Suy nghĩ được gì đó cô cười vui vẻ.
“Em trai chị giỏi đấy, rất biết nắm bắt”
Ngừng một chút Châu Ái Nghi lại nói tiếp.
“Em có uống nước không để chị gọi?”
“Thôi em đi ngay đây. Bây giờ em đang quản lý công ty, rất nhiều dự án cần phải làm”
“Ừm, chị nghe nói cô chú về nước sao? Nếu rãnh thì đưa cô chú qua nhà chị chơi một chuyến”
“Chắc phải đợi dịp khác rồi. Cha mẹ em đã về Mĩ được vài hôm rồi”
“Về sớm vậy sao?”
“Ừm”
“…”
“Đến giờ em về công ty rồi, chị có về không em đưa chị về?”
“Cũng được, khi nãy chị không có đi xe”
Cậu gật đầu hiểu ý rồi đi ra ngoài, Châu Ái Nghi đặt một tờ tiền xuống bàn rồi cũng theo chân đi sau. Lúc ra tới cửa chính.
Thanh Nghi đang đi trên đường, tay cầm bánh mì ăn ngon lành. Vừa hay đúng lúc bắt gặp Âu Thành Triệu cùng Châu Ái Nghi đi ra từ quán cafe, cô nheo mắt nhìn, vì bị cận lại đứng từ xa nên cũng không nhìn rõ lắm, nhưng khuôn mặt của người thanh niên kia cô thấy rất quen. Giống như đã gặp ở đâu vậy, Thanh Nghi mơ màng nghĩ ngợi, cảm thấy không nhớ nổi liền mặc kệ quay người bỏ đi.
Sở dĩ hôm nay cô ra ngoài là vì phải đi nộp hồ sơ xin việc. Sáng sớm chưa tỉnh ngủ Thanh Nghi đã bị Lạc Ân Nghiên đánh thức dậy bằng 20 cuộc điện thoại. Vừa bắt máy thì liền nghe giọng chửi xối xả của Lạc Ân Nghiên, cô đành phải vác cái bộ dạng ngái ngủ này đi.
Reng reng.
Điện thoại lại tiếp tục reo lên, Thanh Nghi cắn một miếng bánh mì rồi nhấc máy.
“Alo mình nghe”
Đầu dây bên kia Lạc Ân Nghiên lên tiếng.
“Cậu tới chưa mình đang đứng ở công ty đợi cậu đây”
“Được rồi sắp tới sắp tới rồi”
Dứt lời, từ xa xa Thanh Nghi đã thấy bộ dạng khoanh tay tức giận của Lạc Ân Nghiên đứng trước công ty. Nếu chậm một bước cô sợ Lạc Ân Nghiên sẽ xé xác cô mất, không chần chừ Thanh Nghi chạy nhanh lại la lớn.
“Tớ đến rồi đây”
“Sao lại lâu như vậy chứ”
“Xin lỗi xin lỗi nhé hihi” Vừa nói Thanh Nghi vừ chớp chớp đôi mắt long lanh của mình nhìn chằm chằm Lạc Ân Nghiên, nhằm muốn cô bớt tức giận.
Lạc Ân Nghiên cũng vì thế mới mềm lòng một chút, nhẹ giọng nói.
“Thôi đi vào thôi, mình đã giữ lại một vị trí trong công ty rất phù hợp với cậu đó”
“Thật sao, cảm mới em yêu nhé”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào công ty. Các nhân viên nhìn thấy nhận ra đại tiểu thư của Lạc Tổng nên liền lễ phép cúi đầu chào. Một nhân viên chạy lại nhanh chóng mở thang máy dành cho sếp tổng, đợi Lạc Ân Nghiên vào gật đầu bấm lên tầng cao nhất rồi mới quay đầu đi.
Âu Thành Triệu bên trong phòng tổng giám đốc, hai chân bắt chéo, tay xoay bút quay ra đằng sau tấm kính trong suốt to lớn, nhìn thành phố tấp nập cùng hàng chục nhà cao tầng trước mặt. Một tiếng gõ cửa vang lên.
Âu Thành Triệu lạnh giọng nói.
“Vào đi”
“Đang làm gì đó?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc, cậu lập tức xoay ghế lại. Ôn nhu mỉm cười đứng lên đi lại trước mặt cô.
“Chị tới rồi sao?”
“Ừm”
Lạc Ân Nghiên quay sang nhìn Thanh Nghi rồi nói.
“Đây là Âu Thành Triệu, sau này sẽ là sếp của cậu đó”
Thanh Nghi im lặng không nói, mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào Âu Thành Triệu. Cô suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
“Hình như khi nãy tới mới vừa gặp cậu thì phải. Có phải cậu đi cùng một cô gái từ trong quan cafe ra không?”
“Cái gì?” Lạc Ân Nghiên ngạc nhiên mắt hết nhìn Thanh Nghi rồi lại nhìn Âu Thành Triệu.
Nghe câu nói của Thanh Nghi, cậu bỗng bất động, yết hầu nhấp nhô, bàn tay chảy ra một tầng lớp mồ hôi mỏng. Ánh mắt liếc nhìn Lạc Ân Nghiên muốn xem cảm xúc của cô như thế nào, nhưng lúc này cô cũng đang nhìn cậu chằm chằm, Âu Thành Triệu cảm thấy tự nhiên lo lắng không ngừng. Cố kiềm lại cảm xúc đang hoang mang thất thường của mình tỏ ra dáng vẻ bình thường lạnh nhạt trả lời.
“Chị nhìn nhầm sao? Tôi ở đây từ sớm có đi đâu sao?”
“Thế không phải cậu à?”
Thanh Nghi chống cằm nhìn trần nhà suy nghĩ. Vì cô cũng bị cận nên nhìn cũng không rõ lắm, chỉ thấy khuôn mặt này cũng có nét quen quen. Nhưng cậu ta lại bảo ở công ty từ sáng, nếu vậy có lẽ cô thật sự đã nhìn nhầm. Thanh Nghi ngại ngùng nhìn Âu Thành Triệu khéo léo nói.
“A…vậy có thể tôi nhìn nhầm đó, mong sếp bỏ qua nhé. Xin chào tôi là nhân viên mới”
Lạc Ân Nghiên đứng bên cạnh nghe Thanh Nghi nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc nghe cô bạn thân của mình nói cậu đi cùng một cô gái Lạc Ân Nghiên lập tức hoang mang. Đã trải qua một lần bị phản bội nên cô cũng rất nhạy cảm với việc người yêu mình đi cùng cô gái khác. Nhưng vì có mặt Thanh Nghi ở đây, Lạc Ân Nghiên cũng không có hành động gì, chỉ lạnh nhạt chờ đợi câu trả lời từ cậu. Cũng may chỉ là nhìn nhầm, thế giờ này người giống người cũng là chuyện đương nhiên nên việc nhìn nhầm cũng không có gì lạ.
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới bình tâm lại nhìn Âu Thành Triệu cười nói.
“Đây là bạn thân tôi, người mà tôi nói với cậu đó. Vị trí stylist và thiết kế thời trang cứ để cô ấy đảm nhiệm, tốt nghiệp loại giỏi bên Đức năng lực cũng rất tốt nên không phải nghĩ ngợi nhiều”
Âu Thành Triệu từ tốn gật đầu, khoanh tay lại đi về ghế ngồi của mình.
“Vậy chị đưa cô ấy đi nhận việc đi, em làm một số việc”
“Ừm” Dứt lời Lạc Ân Nghiên kéo tay Thanh Nghi đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa vang lên, Âu Thành Triệu nãy giờ nhìn máy tính, lúc này mới ngước mắt lên. Ánh mắt ác liệt đầy giông bão, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa mới được đóng lại.