Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cả Đế Quốc Nạp Tiền Nuôi Tôi

Lúc Văn Tinh Trạch chơi ( hoang vu) đã từng cùng quân chủ Utopia làm một nhiệm vụ ẩn, đến biên giới chinh phạt một nhóm quái thú tàn sát bừa bãi.

Đó là một nhiệm vụ rất khó trong giai đoạn hậu kỳ game, bởi những con thú này sẽ ngụy trang thành tất cả những người chúng đã gặp, gây xích mích ly gián khiến đoàn đội ngờ vực lẫn nhau, vì vậy nhiệm vụ này không thể để nhiều người tham gia vào.

Ngay cả khi chỉ có hai người Văn Tinh Trạch cùng quân chủ, cũng có thể sẽ bị dã thú ngụy trang, cho nên bọn họ ước định một ám hiệu: dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp thẻ thân phận lắc 2 lần, đại biểu cho "không gian này có khả năng nguy hiểm'.

Nếu như cậu đoán không sai, lúc này số 5 đang ngồi đối diện.

—— 80% chính là quân chủ Utopia!

Văn Tinh Trạch ngược lại có chút khẩn trương, thầm nghĩ: "Y nói 'có nguy hiểm tiềm ẩn' là có ý gì? Sòng bạc này không phải toàn bộ sinh vật thuộc dân Muse, lẽ nào Liên Minh Vũ Trụ đang làm gì đó? Hừm Vũ Trụ Liên Minh hình như rất gà mà nhỉ."

Thực sự không phải là do Văn Tinh Trạch tự đại, mà là do Liên minh vũ trụ yếu lắm luôn. Phái nửa cái Long tộc của Muse là có thể san phẳng toàn bộ Liên minh vũ trụ, bởi vì quá yếu nên Liên minh vũ trụ không dám sống mái với Muse và Utopia.

Cái liên minh tự xưng là 'tổ chức bình đẳng nhất trong vũ trụ' này mỗi ngày chỉ ngồi quạt gió thổi lửa Muse với Utopia, làm chút động tác nhỏ hoặc gửi một số gián điệp hoặc binh lính lẻn vào 2 quốc gia để điều tra chút tình báo không quá quan trọng.

Văn Tinh Trạch trước đây đều lười chơi với bọn họ, bởi vì nó không cần thiết.

"So với liên minh vũ trụ thì tháo mặt nạ có vẻ kích thích hơn" Văn Tinh Trạch nghĩ "Cầu nữ thần chiến thắng đứng bên con."

"..."

Trong sòng bạc ngầm này, miễn là cả hai bên đồng ý, mọi thứ đều có thể trở thành chip.

Đương nhiên việc tháo mặt nạ cũng có thể trở thành chip.

Sòng bạc ngầm rất chú trọng đến việc bảo vệ quyền riêng tư của khách, xưa nay cũng không phải không có tiền lệ này, như nhiều vụ cá cược trên tầng 4 hôm nay, cả hai bên đều không mặc áo choàng, đeo mặt nạ để ngụy trang.

Mà chẳng biết vì sao, trận trước mắt lại mang đến cảm giác đặc biệt căng thẳng kích thích, cơ hồ hết thảy adrenalin khán giả vây xem đều tăng vọt cực hạn trong nháy mắt.

Eli tung đồng xu lên cao:

"Ván thứ ba bắt đầu."

Đồng xu bạc tỏa sáng như một ngọn lửa lân tinh dưới ánh đèn, sau một vòng xoay liền rơi vào lòng bàn tay của người chia bài, quá trình này nhanh đến mức ngay cả Long tộc có thị lực mạnh nhất cũng khó có thể bắt được dấu vết.

Nhưng người ngồi trên bàn chơi lại không thèm chần chừ một giây phút nào.

Văn Tinh Trạch: "Ngửa."

Nam nhân: "Sấp."

Dưới sự theo dõi của hàng vạn người, Eli mặt không đổi, thả tay phải xuống, lộ ra đáp án cuối cùng ——

Dây leo quấn quanh hoa tường vi bạc nhạt, là sấp!

Khán giả hô hấp càng thêm gấp gáp, bọn họ đưa mắt nhìn về phía bên trái bàn chơi, thiếu niên đeo mặt nạ hồ ly đang khoanh tay ngồi đó, tựa hồ đối với kết quả này không có gì kinh ngạc.

Như thể thành thạo điêu luyện lắm.

Văn Tinh Trạch: "..." Đậu xanh, cậu bất ngờ lắm chứ chả đùa.

Điện thoại trong túi rung lên - tin nhắn của Du Lịch Quang Tháp gửi đến nói rằng Văn Tinh Trạch cũng có thể sử dụng dữ liệu trong vũ trụ này, nhưng có điều là cậu đã bật chế độ không làm phiền. Tại sao vào lúc này nó lại gửi tin nhắn chứ?

Tất nhiên cậu không thể lấy điện thoại ra xem bây giờ.

Đã thua thì phải thực hiện.

Văn Tinh Trạch búng tay một cái, một cơn gió không xác định thổi bay chiếc mũ trùm đầu của cậu. Văn Tinh Trạch một tay nâng một bên mặt nạ, tay kia tháo nút buộc.

Thời gian dài mang mặt nạ có phần oi bức, theo mặt nạ dần được nới lỏng một cơn gió ẩm lạnh từ từ tràn vào.

Không ngờ vào lúc này, người đàn ông ngồi ở bàn bạc đối diện cũng động đậy ngón trỏ, sau đó khẽ nghiêng đầu, tùy ý đỡ nút buộc mặt nạ.

Văn Tinh Trạch: "?"

Khán giả: "???"

Số 5 phía đối diện là người thắng cược, nhưng y lại đồng thời đưa tay tháo nút buộc với Văn Tinh Trạch. Dưới cái nhìn của vô số người đang nín thở, họ cùng lúc tháo mặt nạ ra.

Camera ghi lại tất cả.

—— Văn Tinh Trạch chóp mũi chảy mồ hôi hột, con ngươi trong sáng phản chiếu sòng bạc hắc ám mấy chục ngàn thước dưới lòng đất, ánh sáng mông lung, trong phòng tràn ngập huyên náo, thần dân của cậu...

Thế giới rất nhanh yên tĩnh lại.

Cách bàn chơi dài, cách ba mươi năm năm tháng, bọn họ lặng lẽ thoáng nhìn nhau.

Đèn tắt.

"..."

Sau đó.

Tộc trưởng Chu Nho thắp đèn lại, người đang ngồi ở một bên bàn chơi đã biến mất không còn tăm tích.

Sau 3 giây yên tĩnh trống rỗng.

Tất cả sự im lặng đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi tiếng huyên náo chói tai, toàn bộ sòng bạc ngầm trong nháy mắt rơi vào sự điên cuồng cuồng nhiệt, âm thanh rung chuyển ầm ầm dường như xuyên qua lòng đất sâu hàng vạn mét, xuyên thủng hành tinh này ——

Decibel tiếng hét đủ để bị ghi vào sử sách vang vọng toàn bộ sòng bạc ngầm:

"A a a a a a a a bảo bối!!!!!"

"..."

"Chờ đã, bé cưng ở đâu?!"

- ------------------------------

Cùng lúc đó, một vũ trụ khác.

Nằm ở khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố, sự yên tĩnh giữa sự hối hả nhộn nhịp, một sân cổ kính trong một con hẻm nhỏ đó chính là Hiệp hội Phong thủy của thủ đô Trung Quốc.

Đây là nơi mà người bình thường không thể vào, phần lớn những người lui tới đều là quan chức các tầng lớp, doanh nhân giàu có hoặc người nổi tiếng, bất kể thân phận là gì chỉ cần không hẹn trước thì đều có thể bị từ chối.

"Chờ ngày rảnh rỗi làm ơn tiến cử tôi nhé" thư ký mở cửa xe, chủ tịch tập đoàn vẫn không cam lòng, không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Trương Thiên sư bận cái gì vậy?"

Càng là người có tiền lại càng mê tín, từ khi Hứa Tư Siêu có chuyện người có thể nhờ vào trong giới Phong Thủy đương nhiên là Trương Liễu Toàn chắt của Tịnh Hoa đại sư. Qua một đêm, vô số người tranh nhau kéo đến làm Hiệp hội Phong thủy đông như trẩy hội.

Lại không biết vì sao, tân đệ nhất thiên sư không phải là Trương Liễu Toàn, mà là một minh tinh nào đó trước giờ không hề dính dáng gì đến trong giới, điều này làm cho đám nhà giàu khó hiểu nhiều chút.

Có thể là bởi vì Trương Thiên Sư không muốn thể hiện quá nhiều. Đây là kết luận mà hầu hết mọi người suy đoán.

Người gác cổng cao thâm khó dò đáp: "Trương Thiên Sư đang cùng chi nhân cùng chung chí hướng ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển càn khôn."

Chẳng lẽ là đang hàng yêu trừ ma?

Chủ tịch nhất thời nổi lòng tôn kính, không dám quấy rầy, lanh lẹ lên xe rời đi.

Mà đi vào cửa đá lại là một cảnh tượng khác.

Toàn bộ hiệp hội cực kỳ ầm ĩ:

"Thiếu chút nữa là tiến vào top 20 rồi!!! Mọi người cố lên!!!"

"Văn thiên sư xông lên."

"Tiểu Trần phát âm của ông tốt nhất, đi liên lạc với fan bên kia đi. Bây giờ chúng ta còn thiếu chút điểm nữa..."

Ông lão tóc bạc râu dài đang cầm một chiếc la bàn tính toán hướng xếp hạng của Ngộ Long Dạ, cũng có cổ sư điều khiển cổ trùng xếp 10 chiếc điện thoại lại đua top, mà thanh y đạo sĩ ở giữa đang cầm loa cổ vũ khuyến khích mọi người cố lên.

' Cùng chi nhân cùng chung chí hướng ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển càn khôn '.

—— Tục xưng, đua top siêu thoại.

Chỉ vài tháng trước, siêu thoại chỉ có 7 người điểm danh. Mà "Ngộ Long Dạ" tối nay sẽ bắt đầu phát sóng, bởi vì quảng bá lần trước rất thành công, Văn Tinh Trạch ở các phương diện thu hút không ít người hâm mộ, hôm nay có thể đua top minh tinh nội địa!

7 fan đầu thì không chuyên nghiệp, thành phần fan thì cũng rất phức tạp: Fan nhan sắc, fan suona, fan ảo thuật... v.v. Còn có rất nhiều người lần đầu đu idol.

Bởi vậy hiệp hội thiên sư việc nghĩa chẳng từ, bắt mối với đoàn đội chuyên nghiệp của Giang Diệp, đảm đương trọng trách quản lý fan club của Văn Tinh Trạch.

Lúc nhận được cuộc gọi của Locker Phis, Trương Liễu Toàn đang bận làm dữ liệu: "Aloo? Xin chào — Trạch Trạch sự tích vòng quanh thế giới? Ồ, là ngài sao, đã đến thủ đô rồi à!"

Sau khi trò chuyện vài câu, Trương Liễu Toàn rất nhanh nhớ ra nhà sản xuất phim phóng sự nổi tiếng người Tây Ban Nha này. Không ngờ Locker Phis lại sấm rền gió cuốn như vậy, hôm qua mới gọi hỏi thăm Văn Tinh Trạch cùng chuyện thầy phong thủy, hôm nay đã đến rồi.

Locker Phis nói là tới du lịch, thuận tiện gặp Văn Tinh Trạch, muốn lãnh hội một chút mị lực nghề nghiệp thầy phong thủy.

"Ui, trời thu ở đây lạnh quá" Locker Phis vừa huýt sáo vừa nói bằng tiếng Anh bên kia điện thoại, "Tuyết rơi rồi... Á! Chúa ơi, đây là rồng phải không? Trung Quốc có thể nuôi rồng sao?"

Lúc đầu, Trương Liễu Toàn còn tưởng rằng hắn đang nói đùa: "Giờ làm gì có tuyết, Rồng? Chắc là kiến trúc điêu khắc nào đó thôi."

Locker Phis: "Nhưng nó biết bay còn thở ra lửa nữa, đôi cánh rất là lớn."

Ngay sau đó Trương Liễu Toàn liền không thể không đưa điện thoại ra xa, bởi vì hắn nghe thấy một tiếng gầm ngâm nga hùng hồn qua điện thoại, kèm theo tiếng pháo nổ và tiếng cơ khí kim loại va chạm chuyển động.

Như là hiệu ứng điện ảnh.

Trương Liễu Toàn: "?"

Có gì đó sai sai rồi à nha.

Trương Liễu Toàn lễ phép dò hỏi Locker Phis có phải đang ở rạp chiếu phim hay không, Locker Phis lại trực tiếp gọi video tới.

Ở trung tâm video là một người đàn ông tóc đỏ đang bối rối trong tình hình này, mà ở phía sau là những ngọn núi phủ tuyết vô tận, một con rồng đen và một con rồng vàng giương cánh bay vút trên bầu trời, máy móc cùng những chiếc máy bay bắn tung tóe ánh lửa...

Trương Liễu Toàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chạng vạng ở thủ đô dị thường an lành.

Cũng không có núi tuyết pháo súng cùng rồng gì cả.

Locker Phis ở bên kia giải thích: " Ngay khi tôi vừa xuống máy bay, một người đàn ông tiến đến chĩa súng công nghệ cao về phía tôi rồi dẫn tôi qua một đường hầm, tôi nghĩ đó là một kiểu nghi thức đặc biệt nào đó... Sau đó tôi đã đến đây, ở đây còn có rất nhiều người khác nữa."

Locker Phis xoay camera.

Quả nhiên như hắn nói, ngoại trừ Locker Phis còn có một ít lão giả và trung niên mặc vest đi giày da ngồi dưới tuyết, Trương Liễu Toàn nhìn thoáng qua, phát hiện trong số đó có không ít nhân vật nổi tiếng trong tạp chí tài chính của thành phố.!

Ngoại trừ Locker Phis, những người khác đều tái xanh mặt mày dáng dấp như cha mẹ chết, lẩm bẩm: "Bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi" "Xong rồi, xong đời rồi" "Mọi người cùng nhau chết, ngày mai thế giới tận thế mất rồi".

Locker Phis: "Tôi không biết tại sao bọn họ lại ủ rũ như thế."

Trương Liễu Toàn: "..."

Hắn không biết tại sao Locker Phis lại thoải mái như vậy.

Đây rõ ràng là một sự kiện siêu nhiên!

Rốt cuộc thần kinh Locker Phis thô chừng nào, nguy hiểm như thế rồi còn không sợ, chẳng những không lập tức gọi cảnh sát mà còn thanh thản gọi điện thoại cho hắn một thầy phong thủy để tán gẫu...!

Bất quá từ trình độ nào đó mà nói, Locker Phis lúc này đúng là mèo mù vớ cá rán.

Trương Liễu Toàn: "Ngài chờ chút, đừng cúp điện thoại, để tôi nhờ chuyên gia hỗ trợ."

Văn Tinh Trạch chưa từng nói rõ, thế nhưng Trương Liễu Toàn làm thầy phong thủy có loại trực giác chắc chắc Văn Tinh Trạch có liên quan đến một nền văn minh khoa học kỹ thuật tiên tiến nào đó.

Có câu nói cực hạn khoa học kỹ thuật chính là ma thuật.

Tình huống bên Locker rất khẩn cấp, Trương Liễu Toàn bật máy tính bảng gửi ảnh chụp màn hình video trực tiếp cho Văn Tinh Trạch, bởi vì gần đây hắn đang giúp Văn Tinh Trạch đua top siêu thoại nên giờ có chút phấn khích khi được nhắn tin với thần tượng:

"Văn thiên sư, không biết ngài có từng thấy qua con rồng này chưa..."

Khoảng chừng qua nửa phút, Văn Tinh Trạch mới rep lại:

"Thấy."

Khung chat hiển thị 'đối phương đang nói', Văn Tinh Trạch tựa hồ đang cân nhắc lời nói của mình, hồi lâu mới gửi voice chat đi, hình như cậu ấy đang ở bên ngoài loáng thoáng có tiếng gió gầm rú:

"Đây là rồng nhà tôi."

"Ngài Locker Phis ở nơi đó đúng không? Bảo ngài ấy phát định vị, tôi đến liền."

Trương Liễu Toàn nghĩ thầm giọng điệu như hẹn ăn trên phố này của Văn Tinh Trạch cũng quá hời hợt đi được, nói: "Ồ, hóa ra là rồng nhà Văn thiên sư à, vậy thì dễ rồi... Hả???!!!"

Khoan, rồng nhà ư?!

- -------------------------------

Văn Tinh Trạch không nói cậu ấy sẽ đến đó bằng cách nào, Trương Liễu Toàn cũng không dám hỏi kỹ, trong khoảng thời gian này hắn vẫn duy trì gọi video với Locker.

Chuyện phát sinh kế tiếp triệt để lật đổ thế giới quan của Trương Liễu Toàn.

—— Lúc này 'trận chiến' khốc liệt trên bầu trời đã kết thúc, hỏa diễm do cự long phun ra đã đốt cháy đen hầu hết huyền phù khí, sau đó chúng đáp xuống mặt đất thu nhỏ lại, ôm một đống chip chổng 4 vó lên trời ngủ.

Một cái huyền phù khí cháy đen trong đó hạ cánh lại gần nhóm Locker Phis, sau đó cánh cửa bị cắt ra, một số người mặc áo khoác trắng hùng hùng hổ hổ bước ra chửi rủa:'

"Chết tiệt! Không phải Liên minh vũ trụ đã nói lối vào không gian giới tử được mở ở sòng bạc ngầm của Muse sao? Sao họ lại bắt cóc một nhóm người từ Trái đất?"

"Sòng bạc ngầm cũng có một lối vào... Đám rồng chính là tới từ nơi đó, sao chúng có thể mạnh như vậy! May mà có đạn thôi miên. Còn trái đất, đó là do tiến sĩ Hứa yêu cầu, ngài ấy nói rằng muốn dùng cái này để thống trị trái đất gì đó."

"Giờ xử lý đám người địa cầu này sao?"

"Hứa tiến sĩ, tẩy não bọn họ trước đi."

Sau đó, cái người gọi là 'Hứa tiến sĩ' mặc áo khoác trắng cầm ống tiêm đi tới chỗ đám Locker Phis.

Đám nhân vật lớn này càng run lẩy bẩy thêm, như bầy chim cút túm tụm lại —— bởi vì không có máy phiên dịch, kỳ thực bọn họ nghe không hiểu đám người ngoài hành tinh này nói gì, nhưng từ hành vi cử chỉ cũng có thể thấy được ý đồ của bọn họ!

Ống kim này để làm gì? Muốn đầu độc sao? Hay là làm bọn họ biến dị thành những sinh vật bí ẩn? Hay là định biến bọn họ thành những thám tử học sinh tiểu học không bao giờ lớn?

Vì nghề nghiệp, Locker Phis không chỉ đến Nam Cực Bắc Cực, mà còn từng một mình vượt qua vùng đất không người của Hy Nhĩ*, cũng từng ẩn nấp trong chợ đen vùng Tam giác vàng trong nửa năm, kinh nghiệm sống của hắn khá muôn màu muôn vẻ...

* Hy Nhĩ hay Khả Khả Tây Lý (tiếng Mông Cổ: Aqênganggyai có nghĩa là Chúa tể của Mười nghìn núi) là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc Thanh Hải-Thanh Tạng, Trung Quốc. Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.



Mà cho dù Locker Phis gan lớn như thế nào âlúc này rốt cục cũng có chút hoảng rồi, Trương Liễu Toàn chỉ thông qua video cũng thấy toát mồ hôi hột thay cho họ.

Ông già hơi hói bên cạnh Locker Phí đã từng là thủ phủ Trung Quốc, hiện đã di cư sang nước ngoài. Lúc này sắc mặt ông lão tái nhợt, chỉ thiếu chút nữa liền ngất đi.

"Yên tâm đi" Hứa tiến sĩ ngồi chồm hỗm xuống, tới gần ông lão, chất lỏng trong ống tiêm có màu sắc đặc biệt kỳ quái "Xác suất gây chết người của thuốc thử này không cao... À, mà nó chưa có thí nghiệm lâm sàng trên con người, có xảy ra vấn đề gì thì là do mấy người xui xẻo thôi."

Liên minh vũ trụ đã nghẹn khuất, trù tính nhiều năm như vậy, ngày hôm nay cuối cùng cũng sẽ được mở mày mở mặt*, đó đều là nhờ vào thành quả nghiên cứu khoa học của gã!

* Dương mi thổ khí: Bộ dạng vui vẻ sảng khoái sau khi thoát khỏi áp lực trong một thời gian dài.

Thừa dịp Lễ hội ánh sáng của Muse, tất cả mọi người đều vô cùng háo hức chờ đợi vương bọn họ, giấu diếm Chu Nho tộc đặt một lối vào không gian trong sòng bạc ngầm. Đương nhiên, không phải ai cũng có thể tiến vào không gian này, chỉ có những người được bọn họ lựa chọn mới có thể tiến vào. Vương của bọn họ trông rất yếu, chỉ cần kéo một mình vương Muse vào làm con tin...

Chỉ cần đi vào không gian này, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào đi ra ngoài. Như đám Cự Long kia, dù phá hủy tất cả huyền phù khí cũng không thoát ra được, chỉ có thể ở nơi này ngủ say như chết mà thôi. Nhưng binh lính của bọn gã lại có thể đi ra ngoài!

Bọn gãG muốn nhân cơ hội này gióng lên hồi chuông phản kích Muse cùng Utopia, thuận tiện thống trị một hai cái địa cầu gì đó, không ai có thể ngăn bước chân bọn hắn.

Ông lão thủ phủ nhìn chiếc áo khoác trắng, bỗng nhiên nói: "Ngươi, ta biết ngươi... Ngươi chính là nhà khoa học họ Hứa, Hứa.. Hứa Ôn Văn?!"

Hứa Ôn Văn đẩy kính một cái, đúng thực là gã có một khuôn mặt anh tuấn ôn tồn lễ độ: "Ông biết tôi?"

Ông lão run rẩy nói ra lời nói tự đáy lòng: "Ta biết con trai ngươi Hứa Bạch Kính, nhân phẩm nó như rác thải vậy, mà đám làm ba các ngươi nhìn cũng không phải dạng tốt lành gì."

Hứa Ôn Văn: "..."

Hứa Ôn Văn bị chọc giận, sắc mặt trở nên hung dữ: "Ông mắng con trai của ta thì không sao, ai cho ông lá gan dám mắng ta?!"

Ông lão: "......?" Gã nói ngược à?

Không sai, nhà khoa học mặc áo khoác trắng này là người ba duy nhất chưa lộ diện của Hứa Bạch Kính, tên là Hứa Ôn Văn.

Trong tiểu thuyết ( Cẩm Lý hào môn siêu giàu), Hứa Bạch Kính tổng cộng có 5 ba nuôi, mà trong đó Hứa Ôn Văn chính là người có sự bức cách cao nhất.

Trong nguyên tác đặt ra cho Hứa Ôn Văn một cái thân phận là "Một nhà nghiên cứu khoa học trở về sau khi xuyên vào tinh tế", phần lớn thời gian, bối cảnh này chỉ để làm nổi bật sự tuyệt vời của gã, nhưng bây giờ có lẽ là do cốt truyện thay đổi gây nên hiệu ứng cánh bướm, hiện tại Hứa Ôn Văn không còn như xưa.

Gã từng làm việc 3 năm ở máy móc tinh, điều này làm cho gã nắm vững mũi nhọn công nghệ tiên tiến nhất trong vũ trụ, sau đó được Liên minh Vũ trụ mời chào trở thành nhà khoa học trưởng.

Mặc dù trong lòng gã vẫn sợ hãi Muse và Utopia, đặc biệt là Muse — bởi vì lần đầu tiên gã xuyên qua là đến máy móc tinh, mặc dù vì nhiều lý do chưa thấy qua vương, nhưng gã biết rằng quốc dân Muse có bao nhiêu cố chấp ý muốn bảo hộ vương bọn họ cùng với sức chiến đấu khủng bố đáng sợ... Nhưng hiện tại gã có công nghệ và Liên minh vũ trụ làm chỗ dựa vững chắc, việc thống trị hai vũ trụ đều chả xi nhê gì.

Gã lấy nhất định là kịch bản nam chính sảng văn!

"Hứa tiến sĩ, làm nhanh lên đi" những người mặc áo khoác trắng còn lại thúc giục "Liên minh vũ trụ vẫn đang chờ đây."

Hứa Ôn Văn gật đầu, ống tiêm đã chạm đến tĩnh mạch của ông già.

Mà những người mặc áo khoác trắng còn lại cũng không nhàn rỗi, mỗi người đều lấy kim tiêm và dụng cụ ra. Một nhóm binh lính mang theo các loại vũ khí, mặc đồng phục của Liên minh vũ trụ chạy ra từ huyền phú khí, hung ác tiến đến gần họ, sắc mặt tiêu chuẩn một đám pháo hôi: "Có la rách cổ họng cũng không ai tới cứu các ngươi đâu."

Phải nói rằng, Liên minh vũ trụ thực sự có một mức độ tự mãn nhất định.

Không gian này hoàn toàn do Hứa Ôn Văn sáng tạo ra, mặc dù mới vừa bị nhóm cự long phá hủy một số lượng lớn, nhưng phần lớn lực lượng Liên minh vũ trụ vẫn đang ẩn nấp ở đây:

Giống như bây giờ, rất nhiều huyền phù khí dần tụ lại trên không, bầu trời nhân tạo giống như ban đêm, lấp loé gào thét các loại vũ khí công nghệ cao và hàng không hạm, binh lính được võ trang đầy đủ vũ khí cơ khí... Giống như cảnh tượng cuộc chiến các vì sao trong phim khoa học viễn tưởng, những cảnh này đã khiến người bản địa trái đất khiếp sợ cùng tuyệt vọng.

"Không được, cho dù Văn thiên sư đuổi đến, cũng không đối phó được những người này... Quá kinh khủng..."

"Tôi đang nằm mơ sao?! Thế giới thật sự đến tận thế rồi sao??"

"Lão Trương, mau đi gọi Văn thiên sư bảo cậu ấy chạy đi, dưới tình huống này làm thế nào còn đi quản người khác, có thể chạy trốn liền chạy ngay đi!"

"Đô đô —— "

Điện thoại vang lên hai tiếng liền được nhận.

"Alo, Văn thiên sư" Lòng bàn tay Trương Liễu Toàn tràn đầy mồ hôi, tuy rằng rất có lỗi với Locker Phis nhưng cho dù Văn Tinh Trạch có lợi hại đến đâu thì cũng là người bình thường, đi vào trong đó hoàn toàn là tới tặng đầu người "Cậu đừng tới đó!"

Văn Tinh Trạch: "Hả? Nhưng tôi đến rồi."

Đầu đầy mô hồi Trương Liễu Toàn gấp gáp nói: "Quá nguy hiểm, tình huống bên kia thật sự là —— "

Ầm ầm!

Cách đó không xa đột ngột vang lên tiếng nổ vang, khiến giọng nói Trương Liễu Toàn im bặt đi. Bao quát cả Hứa Ôn Văn bên trong, tất cả mọi người theo tiếng nổ nhìn lại. Giữa bầu trời, một hắc xà hình thể khổng lồ lượn lờ giữa núi tuyết mây mù, trông lạc lõng giữa một mảnh cơ giáp công nghệ cao.

Hắc xà kia rõ ràng là trườn trên không trung, lại đem nền trời sấn như vẩy mực dưới biển sâu, một thanh niên thon dài đứng ở trên trán hắc xà.

Thanh niên tay trái cầm một cái mặt nạ hồ ly, hải thần châu đỏ tươi trên cổ tay không gió mà bay, tay phải gõ nhẹ dù cốt bạch, nghiêng mái ô che cho hắc xà.

Như một bút phác họa nổi bật trong tranh tự do.

"..."

"Chúa ơi..."

Có thể nói là kinh tâm động phách.

Mọi người đều sững sờ trước hình ảnh do chính mắt mình chụp được vào giây phút này.

Một số người địa cầu ngồi trên tuyết đã sững sờ, há miệng run rẩy mò điện thoại muốn chụp lại cảnh tượng khó có thể nhìn thấy lần thứ hai trong đời này.

Sự tình càng kinh tâm động phách còn ở phía sau.

—— Hắc Xà bay lên hạm đội được chế tạo từ kim loại cao cấp mà vũ trụ liên minh kiêu hãnh nhất, không giống các phương thức chiến đấu siêu ngầu của cơ giáp công nghệ cao, phương thức chiến đấu của Hắc Xà vô cùng đơn giản thô bạo: Há mồm, nhai nhai, nhổ ra.

3 giây sau, huyền phù khí công nghệ cao đã biến thành một đống sắt vụn, chất đống trên mặt đất với những chiếc huyền phù khí bị thiêu thành tro do lửa của cự long.

Chỉ mất năm, sáu phút để hắc xà bay từ chân trời bay đến phụ cận, nhai ngấu nghiến cả đường đi, hạm đội vũ trang đầy đủ nhanh chóng sụp đổ, khiến công nghệ cao Hứa Ôn Văn vẫn lấy làm kiêu ngạo, thứ gã và Liên minh vũ trụ dốc hết tâm huyết chế tạo cứ như thế nhanh chóng biến thành bãi rác.

Tất cả mọi người: "..."

Locker Phis và các đại nhân vật ngơ ngác ngửa đầu nhìn.

Hắc xà rất nhanh bay đến phụ cận, Hứa Ôn Văn chứng kiến mọi chuyện tức giận đến toàn thân vặn vẹo: "Làm sao có thể, chỉ bằng một kẻ nhân loại mà làm cho quân đội Liên minh vũ trụ tự hào..!!! Ngươi là ai?? Đây không phải là hắc xà chỉ có mình vương Đế chế Muse có thể điều khiển được sao?!"

Hắc xà lạch cạch một tiếng, ngoan ngoãn dựa đầu vào tuyết, đúng lúc đem Hứa Ôn Văn hung hãn kêu to đè xuống tuyết, không thể động đậy.

Hứa Ôn Văn: "??????"

Đến gần xem mới phát hiện, Văn Tinh Trạch đang ôm hai con rồng nhỏ mềm oặt —— 2 đứa mới vừa rồi còn phun lửa trên bầu trời, bởi vì đạn thôi miên làm chúng bị thu nhỏ lại, lúc này hai đứa rồng nhỏ cuộn tròn trong lồng ngực Văn Tinh Trạch ngủ say như chết, thỉnh thoảng nấc cụt vài cái.

Văn Tinh Trạch đem đám rồng nhỏ giao cho Đại Hắc chăm sóc, sau đó thu dù nhảy xuống đầu rắn.

Cậu nhìn khung cảnh như bãi rác chung quanh một vòng, nhìn thấy Locker Phis thất thần cùng các nhân vật lớn vừa tránh được một mạng trong tuyết, Văn Hành Trạch có chút kinh ngạc nói:

"Ai, sao lại thế này" nói xong câu này cảm thấy giọng điệu của mình có chút lỗ mãng, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Tết nhất."

Tất cả mọi người: "......"

Tới cũng tới rồi, Tết nhất, ai rồi cũng chết, con còn nhỏ*??!

* Trung Quốc có luật "Tứ dung" nổi tiếng:

Luật thứ nhất: "Ai rồi cũng chết ";

Luật thứ hai: " mọi người sắp đến rồi ";

Luật thứ ba: "Tếtnguyên đán";

Thứ tư là nỗi sợ "con còn nhỏ".

Vì độ dài của kỳ nghỉ về cơ bản tỷ lệ thuận với khả năng xảy ra xung đột với người thân và bạn bè. Và bầu không khí yên bình cần thiết cho ngày Tết đã trở thành một cái cớ hoàn hảo để duy trì mối quan hệ gia đình dẻo dai của chúng tôi.

Hơn nữa, người Trung Quốc thích nói về sự khoan dung trong năm mới với một thái độ vô tư và khôn ngoan.

- ---------------------------------------

Vừa rồi Văn Tinh Trạch còn ở trong sòng bạc tầng ba, vừa mới tháo mặt nạ ra liền cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó đi tới giới tử không gian này. Tất nhiên, ban đầu cậu ở đầu kia của không gian, sau khi nhận được cuộc gọi từ Trương Liễu Toàn cậu mới đến đây tìm đám Locker Phis.

Hiển nhiên đây là thủ đoạn của liên minh vũ trụ... Nói tới đây Văn Tinh Trạch có chút tức giận, còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt số 5 liền không hiểu ra sao bị kéo đi!

Bất quá, thật bất ngờ khi thấy Hứa Ôn Văn, không nghĩ tới (Cẩm Lý hào môn siêu giàu) còn đặt giả thiết tinh tế cho Hứa Ôn Văn, tinh tế này cùng một bộ với cậu.

Nếu như cậu nhớ không lầm, Hứa Ôn Văn trong nguyên tác đã nói gã đã xuyên đến cơ sở nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất tinh tế ở nơi nào đó, bí mật học được công nghệ tiên tiến nhất ở đó, sau đó quay trở lại trái đất làm mưa làm gió — Nếu 2 tinh tế này là cùng 1 cái nghĩa là 'cơ sở nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất' không phải là máy móc tinh E19 sao?

Văn Tinh Trạch nhớ tới phụ huynh người máy đã từng tuyển dụng học trò nhân loại, cũng không thể nói là học trò mà chỉ là người làm công ăn lương mà thôi, sau đó người làm công bị đuổi đi vì ăn quá nhiều*...

* 因为太菜被赶: ko hiểu nó đang nói là ăn nhiều hay là ăn máng khác nữa.

Văn Tinh Trạch cởi trói cho bọn Locker Phis, ông lão vừa thoát một kiếp từ tay Hứa Ôn Văn rất cảm kích: "Chàng trai trẻ, thực sự rất cảm ơn vì đã tới cứu tôi, tôi là chủ tịch tập đoàn Mậu Lâm, chờ trở về Trái Đất, tôi nhất định sẽ tạ ơn thưởng số tiền lớn... Bất quá cậu hẳn không thiếu tiền, không thì tôi nhận cậu làm con nuôi được không?"

Văn Tinh Trạch: "??? Thật sự không có chuyện gì, chỉ tốn chút sức lực thôi!"

Tại sao câu thoại này lại có cảm giác 'Tôi, Tần Thủy Hoàng, gửi tiền' thế nhỉ.

* 我秦始皇打钱什么意思: (Tôi, Tần Thủy Hoàng, gửi tiền) là một thuật ngữ Internet đã trở nên phổ biến vào năm 2017. Nó để chế nhạo một hành vi lừa đảo phổ biến trên Internet ngày nay. Gửi tiền cho anh ta. Hầu hết các từ và mẫu câu của phương pháp lừa đảo này đều tương tự nhau, vì vậy cư dân mạng đã viết tắt ngắn gọn như sau: "Tôi, Tần Thủy Hoàng, gửi tiền".

Sự cố chấp này xuất phát từ việc tuyên bố rằng anh ta là đầu thai / sống lại / con hoang của một vĩ nhân (từ Tần Thủy Hoàng đến Càn Long đến Tưởng Giới Thạch đã bị làm giả). Vì những lý do như cần tiền để mở kho chứa vàng bạc châu báu/cần tiền để chiêu mộ binh lính và xây dựng lại đế chế, những kẻ bị lừa được yêu cầu gửi tiền vào đó. Nếu chuyển tiền sẽ chia sẻ một phần tiền trong kho bạc, hoặc bạn có thể trở thành một quan chức cấp cao trong tương lai. Những kẻ lừa đảo thường viết nội dung rất giả để lọc ra những người thông minh. Một cư dân mạng không nghi ngờ gì đã trả lời rằng anh ta chính là Tần Thủy Hoàng ở dạng tương tự sau khi nhận được một tin nhắn lừa đảo cho rằng con hoang của Tưởng Giới Thạch cần tiền để chế giễu kẻ nói dối. Và được đăng trên Internet dưới dạng ảnh chụp màn hình. Vấn đề này được tóm tắt là [Tôi, Tần Thủy Hoàng, gửi tiền] và trở thành một meme, và nhanh chóng phát triển thành nhiều biến thể, chẳng hạn như: Tôi là Tần Thủy Hoàng, chỉ cần bạn gửi tiền cho tôi, tôi sẽ phong bạn làm tướng quân.

Locker Phis xoa ngực, xúc động nói: "Nghề nghiệp thiên sư này quả nhiên là bác đại tinh thâm."

Đúng lúc này Hứa Ôn Văn bị vùi vào trong tuyết đột nhiên cố sức ló đầu ra, nhìn chằm chằm Văn Tinh Trạch: "Tụi mày đừng nên thỏa lỏng quá sớm, không gian này là do tao sáng tạo ra và tao chính là đấng tạo hóa ở đây!......Mày, chính mày là đứa làm cho Bạch Kinh không gượng dậy nổi sao? Dám coi thường tao, tao sẽ cho mày trả giá đắt!"

Lời nói này của gã thật sự rất độc óc, nhưng gã chỉ lộ một cái đầu đỏ bừng ra ngoài, làm nó có chút...ừm... buồn cười.

Văn Tinh Trạch không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là vỗ tay cổ động cho gã ta.

Hứa Ôn Văn: "..." Khinh người quá đáng!

Bất quá, những gì Hứa Ôn Văn nói đúng là sự thực, Văn Tinh Trạch cũng không có khinh địch.

Lần đầu tiên đến đây cậu đã thử qua, xác thực tìm không ra biện pháp rời không gian này, nhóm Long tộc cũng vậy. Có vẻ như Reich cùng Astor cũng đang xếp hàng ở tầng bốn sòng bạc rồi bỗng bị kéo vào không gian này, chúng làm một trận phá hoại vẫn cứ không ra được.

Nói đến chuyện này, thật ra thì phụ huynh người máy vẫn là chuyên nghiệp nhất, cậu đã tới bên này cũng gần được 30p, các phụ huynh người máy hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ tìm tới đây.

"Tôi đang vội, tối nay còn phải đi lễ cùng người nhà" Văn Tinh Trạch ngồi xổm bên đầu Hứa Ôn Văn, Đại Hắc phối hợp 'Tê tê' hai tiếng "Ông có thể thả chúng tôi ra ngoài trước được không?"

Hứa Ôn Văn: "Hiện tại mới biết đến sự lợi hại của tao sao, đừng có mà mơ đẹp! Tới cầu tao đi!"

"Vậy thì thôi." Văn Tinh Trạch đứng lên "Đại Hắc..."

Đại Hắc lại gục đầu xuống.

Hứa Ôn Văn: "???"

Hứa Ôn Văn với tư cách là một nhà khoa học thiên tài, chưa bao giờ có thời khắc chịu uất ức như thế, cộng thêm sự cố của Hứa Bạch Kính, thù mới hận cũ chồng lên triệt để làm Hứa Ôn Văn tức không thở nổi, sắc mặt tàn nhẫn: "Tụi bây chờ đó cho tao —— tao liều mạng với mày!!"

Văn Tinh Trạch còn tưởng rằng Hứa Ôn Văn là đang phô trương thanh thế, không nghĩ tới là có vài phần bản lĩnh.

Cũng không biết Hứa Ôn Văn làm những gì, chỉ thấy toàn bộ không gian đột nhiên biến hóa, trên mặt tuyết bỗng treo lên một trận cuồng phong xen lẫn băng vụn, nguyên bản cánh đồng tuyết sông băng chớp mắt vỡ vụn hóa thành một mảnh đại dương mênh mông.

Hứa Ôn Văn thậm chí còn không quan tâm đến tàn dư quân đội Liên minh vũ trụ, muốn phá hủy cái không gian này cùng bọn họ cá chết lưới rách!

"A —— "

Nhóm ông lão kinh hô lên.

Cơn lốc gào thét, bọn Văn Tinh Trạch đứng phiêu diêu kịch liệt trên một khối băng giữa biển rộng, sóng biển nhanh chóng nuốt sống các nhà khoa học, binh lính cùng với hài cốt những chiếc huyền phù khí, mà lấy dưới chân bọn họ là trung tâm hải triều nhanh chóng tụ lại thành xoáy nước......

Cũng may Đại Hắc phản ứng nhanh, trên gáy chở 2 con ấu long còn có thể ngao một tiếng chuẩn xác ngặm góc áo Văn Tinh Trạch lên, Văn Tinh Trạch vươn tay kéo người già yếu, bệnh tật lên. Dưới sự giúp đỡ của Phis, mọi người nhanh chóng được đưa lên lưng hắc xà:

"Mọi người bám chặt, tuyệt đối đừng ngã xuống!"

Chính bản thân Văn Tinh Trạch cũng có giới tử không gian, cho nên cậu biết trong không gian giống như thế giới thực, bị thương trong này cũng giống như ở bên ngoài.

Đáng tiếc không gian kia không thể mở ra trong không gian này, nếu không khó khăn trước mắt sẽ dễ dàng được giải quyết.

Tình huống trước mặt thực sự có chút vướng tay chân. Đại Hắc là hải xà, đương nhiên không sợ nước biển, nhưng những 'sóng' cuộn trào bên dưới, sẫm hơn mực, có lẽ không đơn giản là nước biển, tốt hơn hết là đừng chạm vào chúng.

Ở trung tâm của vòng xoáy, một con quái vật biển dần xuất hiện, Hứa Ôn Văn đứng trên con hải quái. Nó có hàm răng sắc nhọn như lưỡi kiếm, miệng há to như chậu máu, tám cái xúc tu trong nháy mắt lao về phía Đại Hắc như tia chớp!

"Đại Hắc, chạy!"

Văn Tinh Trạch mở hải thần châu, giao châu đỏ tươi tỏa ánh sáng, bùng nổ ra hào quang cực kỳ chói mắt, hình thành một cột sáng hướng lên trên, Đại Hắc liền thuận theo cột sáng bò lên cao, cuối cùng cũng coi như bỏ xa mấy xúc tu đó.

Bạch diễm Huyết tộc bao vây lấy bọn họ, một cái xúc tu lập tức bị thiêu đốt, cháy đen cong lên, nhưng những xúc tu còn lại vẫn như cũ bám theo phía sau bọn họ.

"Làm sao bây giờ?" Gọi video với Trương Liễu Toàn vẫn chưa tắt, một đám thầy phong thủy ghé vào trước màn hình vội vội vàng vàng làm pháp cầu phúc cho cậu "Văn thiên sư, chúng tôi đã báo cảnh sát, Hứa Ôn Văn vừa về tới thế giới này liền sẽ bị bắt..."

Nhưng trọng điểm bây giờ là, làm cách nào để đám Văn Tinh Trạch rời khỏi nơi này.

Văn Tinh Trạch trong lòng cũng rất gấp, nhìn 2 ấu long Reich cùng Astor ngủ say, sờ sờ đầu nhỏ bọn họ.

Locker Phis lần nữa làm dấu thánh giá trên ngực, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói với Văn Tinh Trạch: "Cám ơn cậu, bằng hữu Văn Tinh Trạch thân mến, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Văn Tinh Trạch: "???"

"À lộn!" Locker Phis lấy một tập sách nhỏ ghi những câu nói thông dụng bằng tiếng Trung ra, sửa lại thành "Ta kiếp sau thành quỷ cắn rơm cắn cỏ cũng sẽ không quên ân tình của ngươi."

Văn Tinh Trạch: "... Còn chưa tới mức đó, đừng nói xui xẻo như vậy!"

Tuy rằng còn chưa tới cùng đường mạt lộ, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực rất nguy cấp, hơn nữa thể lực Đại Hắc cũng có hạn. Văn Tinh Trạch nhìn thủy triều ào ạt bên dưới cùng hải quái bay múa xúc tu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy lo lắng như vậy.

—— Có thể các phụ huynh khác sẽ vô tình vào không gian này, e rằng các phụ huynh người máy sẽ mau tới, nhưng cũng giống như Rechi và Astor, dù họ có mạnh đến đâu cũng không thể thoát ra được. Văn Tinh Trạch là vương của quốc gia này, cậu muốn bảo vệ nhóm phụ huynh của mình.

Bất kể là trong game hay là hiện thực, cho dù hiện tại cậu chỉ là một nhân loại bình thường yếu đuối, cậu cũng nhất định phải bảo vệ bọn họ.

"..."

Tại vài giây ngắn ngủi kia, Văn Tinh Trạch đột nhiên nhớ tới Trì Yến.

Nếu như thầy Trì ở đây thì tốt rồi. Văn Tinh Trạch nghĩ, cho dù anh ấy không làm gì cả, chỉ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm như trước đây, cùng cậu mặc đồ búp bê làm thêm trên đường phố Tây Ban Nha, đặt Coca lên đầu cậu...

Văn Tinh Trạch cho tay vào túi sờ sờ, đột nhiên tìm thấy cặp tai nghe của mình. Chính Trì Yến đã tặng nó cho cậu, để kỷ niệm quay phim Ngộ Long Dạ, trong hộp đựng tai nghe có những hoa văn hình gió cùng tinh cầu tối tăm.

Di động của Văn Tinh Trạch thật ra sắp hết pin, mà quỷ thần xui khiến cậu đeo tai nghe vào. Không như lần trước, lần này vừa đeo tai nghe vào, bên tai đã vang lên một âm thanh máy móc:

"Tích, đeo thành công tinh vân, phát động buff chuyên chúc 'Chỉ hướng Tinh Tinh'!"

Văn Tinh Trạch: "?"

Đây coi như là thông điện thoại rồi sao? Văn Tinh Trạch thử thăm dò mở miệng: "Alo?... Thầy Trì? Thật ra cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi giờ anh đang ở đâu..."

Không hề trả lời, mà Văn Tinh Trạch phảng phất nghe thấy một tiếng động rất nhỏ giống như tiếng gió và dòng điện.

Sóng biển đen kịt gào thét lăn tăn, gió thổi làm người ta ù tai, Hứa Ôn Văn ở trên đầu hải quái bắt đầu điên cuồng cười to: "Mày đang hối hận đúng không? Giờ hối hận cũng đã muộn rồi!"

Hứa Ôn Văn bỗng nhiên không có cách nào nói thêm gì nữa, ngay cả gã ở trong mưa rền gió dữ cũng nghe thấy rõ tiếng vang kia.

Xẹt một tiếng, là âm thanh của trường kiếm ra khỏi vỏ.

Thời gian dường như dừng lại ở giây phút này. Locker cùng nhóm ông lão lại chậm rãi mở to hai mắt: một đạo hàn quang lóe lên, bởi vì quá nhanh quá dữ dội, chỉ để lại một đạo tàn ảnh mơ hồ.

Các xúc tu hải quái dồn dập lao về phía nguồn phát ra âm thanh thế nhưng tất cả đều bị chặt đứt ngay lập tức, hải quái cũng bị chia năm xẻ bảy chết không nhắm mắt rơi xuống biển, chìm trong dòng xoáy đen kịt dày đặc...

Thiên quang chợt phá.

Bóng người này phản chiếu trong võng mạc Văn Tinh Trạch.

Đó là một nam nhân mặc quân phục tiêu chuẩn, lần này không che mắt, đồng tử màu bạc nhạt vô cùng đẹp đẽ. Một trận chém giết vừa kết thúc, trên người nam nhân chưa thấm một giọt máu. Y một tay tản mạn xách ngược trường kiếm, sau lưng là thủy triều dâng trào và những tia lửa rơi xuống.

Sĩ quan mù buộc phải hạ cánh xuống Tinh Cảng hoang vắng 30 năm trước

Quân chủ Utopia.

Vị khách số 5 sòng bạc ngầm.

Ảnh đế.

Tất cả các bánh răng cuối cùng đã ăn khớp chính xác vào thời điểm này.

"..."

Tiếng sóng vỗ rì rào chẳng biết lúc nào đã đi xa, mang theo tiếng dòng điện, tiếng gió và mọi âm thanh ồn ào.

Bên kia ống nghe rốt cục cũng có âm thanh truyền đến.

Hiện thực cùng giọng nói trong tai nghe chậm rãi trùng khớp trong vài giây. Âm thành Trì Yến rất nhẹ, tựa hồ còn kèm theo một nụ cười rất nhàn nhạt, nghe qua có chút uể oải cùng ôn nhu, khác hẳn trước đây.

"Văn Tinh Trạch, ngẩng đầu."

Anh nói.
Nhấn Mở Bình Luận