Chap 21 : Tịnh Y Là Giới Hạn Cuối Cùng Của Tôi
"Làm vài nháy không? Xem như đó là lời cảm ơn của em dành cho tôi."
Tịnh Y nghe anh nói xong thì tức đến sì khói. Tên này bị điên hay gì ăn ngày nào cũng gạ gẫm cô vậy.
"Anh điên sao, bỏ ra coi."
Tịnh Y xô anh ra để đứng lên nhưng lần này anh không thể để thịt ngon tới miệng mà bị vụt đi mất nữa, Dục Thần kéo mạnh Tịnh Y lại để cô nằm dưới thân mình.
Tịnh Y giãy dụa muốn thoát ra khỏi người anh nhưng không được.
"Dục tổng, tôi là nhân viên của anh đó."
Tịnh Y nhấn mạnh hai chữ "nhân viên" để anh còn biết chừng mà dừng lại. Dục Thần nghe cô nói tự dưng lòng ngực dân lên cảm giác lạ lẫm, nó rất khó chịu. Anh mạnh bạo áp môi mình lên môi Tịnh Y, môi cô rất mềm khiến anh càng muốn nhiều hơn nữa. Tịnh Y bị hôn bất ngờ theo bản năng mở to mắt ra nhìn người trước mặt, nụ hôn đầu của cô bị anh ta trắng trợn cướp đi như vậy sao? Cô vùng vẫy dùng tay đánh mành vào lưng anh nhưng dường như Dục Thần không cảm nhận được cảm giác đau đớn gì mà càng ngày ngày mạnh bạo. Đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng mút lấy đầu lưỡi của cô đến say mê.
"Cạch."
Tiếng mở cửa vang lên phá tan không gian ám muội có chút ngọt ngào trong căng phòng. Tịnh Y thấy có người vào cô liền cắn nhẹ vào lưỡi anh một cái làm Dục Thần cũng phải dừng lại mọi động tác nhìn ra kẻ phá đám kia là ai.
"Dục Thần con làm gì vậy."
Thẩm Lệ Quyên mở cửa ra thấy hai thân thể đang quấn lấy nhau, nhưng người nằm dưới thân anh là Tịnh Y chứ không phải Uyển Đình làm bà ta rất tức giận. Nếu người nằm dưới thân anh là Uyển Đình thì bà ta đã nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài để cho họ muốn làm gì thì làm rồi.
Thẩm Lệ Quyên nhanh nhẹn tiến đến nắm lấy tóc của Tịnh Y buộc cô đứng dậy vung tay tát cho cô một bạt tai đau điến người. Mọi hành động của Thẩm Lệ Quyên quá nhanh Dục Thần anh cũng không thể ngờ được mà ngăn cản kịp.
"Con khốn, mày biết nó có vị hôn thê rồi không mà còn quyến rũ nó. Không phải mày hứa với tao sẽ không đến gặp nó nữa sao."
"Cháu không có... là anh ta."
Thẩm Lệ Quyên định dơ tay tặng cô một bạt tai nữa thì Dục Thần nhanh nhẹn đi lại chỗ Tịnh Y đang đứng để cô sau lưng mình không cho bà ta làm tổn hại đến Tịnh Y nữa. Anh chụp tay và ta lại rồi hất ra.
"Bà có cái quyền gì mà đánh cô ấy."
Anh tức giận gầm lên, trong hai ngày cô bị ăn hai bạt tai trong khi anh lại ở cạnh bên Tịnh Y mà không trở tay kịp cảm thấy rất có lỗi với cô.
"Dục Thần sáu năm trước nó theo trai bỏ con con quên rồi sao? Bây giờ thấy con có tiền liền quay về tiếp cận đúng là hạng đàn bà rẻ tiền."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!