Chap 6 : Phải Thật Hận
Vài tuần tiếp đó vẫn không tìm thấy tung tích của Tịnh Y anh như phát điên dễ nổi cấu với những người xung quanh đến cả ba mẹ anh chỉ khuyên nhủ anh vài câu đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Tầm 3 tháng anh lại rơi vào chứng trầm cảm, trong giai đoạn đó Dục Thần không hề tiếp xúc với ai chỉ ở yên trong phòng. Một mình anh trong căn phòng lớn bình thường thì không sao nhưng bây giờ cảm thấy rất cô đơn lạnh lẽo không chỉ ở bên ngoài da thịt mà nó cô đơn, lạnh lẽo ở trong lòng. Cảm giác bị thiếu vắng một người mình rất yêu lại bị họ phản bội thật sự rất đau, sau ngày Tịnh Y rời đi anh như sụp đỗ hoàn toàn dù có cho người lật tung cả thành phố này lên vẫn không tìm thấy cô.
"Dục Thần à, con nghe lời mẹ chữa trị bệnh rồi đi du học đi đừng trông chờ gì vô con nhỏ đó nữa, mẹ rất lo cho con đó. Con nên nhớ nó là bỏ con theo đứa khác."
Thẩm Lẹ Quyên từ ngoài cửa nói vọng vô "nó là vì bỏ con theo đứa khác" câu nói của Thẩm Lệ Quyên làm tim anh khẽ thắt lại, anh nắm chặt tay lại để kìm nén cơn đau từ ngực trái phát lên người mình, nắm chặt đếm mức có thể thấy được gân xanh nổi đậm lên ờ trên tay anh.
"Đi ra ngoài, đừng có đến phòng con."
Dục Thần ở bên trong hét lên truyền ra bên ngoài làm Thẩm Lệ Quyên cũng rùng mình. Suốt 3 tháng qua bà không ngừng kích thích tinh thần anh luôn nói những lời cay độc như bác nước dơ hất lên người Tịnh Y làm anh không khỏi tức giận mà tinh thần theo đó cũng suy sụp hoàng toàn. Phải gọi là vừa giận mà vừa đau nhưng anh nào biết tất cả là do người mẹ "nhân từ" kia của anh bịa đặc. Bà ta cũng bất lực với anh, đã nói với nó cạn cả ngôn từ rồi mà nó vẫn còn cứng đầu, đành chờ thêm một thời gian nữa rồi tới khuyên bảo nó thêm vậy. Nói đúng ra bà ta cũng chỉ vì lợi ích của bản thân chưa bao giờ nghĩ cho anh lúc nào cũng vì gia sản, gia sản, gia sản điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!