Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt

Tạ Giác ngồi bên quầy bar.

Phía sau là sàn nhảy ồn ào náo nhiệt, ánh đèn mê ly. Dáng người anh cao gầy, mặt mày sắc nét, thân thể được bao bọc gọn gàng trong bộ âu phục màu lam. Ánh đèn neon chiếu lên đáy mắt, tạo thành một vầng sáng ngũ sắc, như một thanh nam châm thu hút sự chú ý của người ta.

Trong lúc vô thức đã trở thành mục tiêu đi săn của không ít người.

Một cánh tay khoác lên bờ vai của Tạ Giác, thấy anh không phản đối thì trở tay nắm chặt lấy cà vạt. Cậu trai trẻ trung xinh đẹp to gan lớn mật dạng chân ngồi lên đầu gối anh, môi đỏ ghé sát bên tai, tủm tỉm cười nói: "Anh có biết không? Dáng vẻ của anh thật khiến em muốn tháo bỏ nút thắt cà vạt này, nếm thử xem bên dưới nó là hương vị gì".

Yết hầu dưới bàn tay cậu ta hơi động đậy, trong mắt cậu trai trẻ ánh lên nét vui sướng, nhưng một giây sau, Tạ Giác lại nhíu mày: "Cậu đã đủ mười tám chưa?"

"Hả?"

"Lấy thẻ căn cước ra đây".

"Anh bị bệnh à? Ai tới những chỗ này còn mang theo thẻ căn cước chứ?"

Cậu trai trẻ mất hứng lườm anh một cái, từ trên đùi anh đứng dậy, định rời đi, đột nhiên hành động lại tạm ngừng.

Tạ Giác tháo chiếc đồng hồ từ trên cổ tay mình xuống, ném vào ngực cậu ta.

Quán bar Bóng Đêm là nơi tụ tập của rất nhiều người nổi tiếng trong thành phố T, không có vé mời rất khó vào được, cậu trai trẻ kia đương nhiên biết chiếc đồng hồ trên tay Tạ Giác - là đồng hồ của thương hiệu A, không phải cứ có tiền là mua nổi, chỉ ước tính sơ sơ cũng có giá trị trên dưới 10 triệu tệ.

Cậu trai trẻ lập tức ngồi trở về, ngọt ngào tươi cười. Tạ Giác nói: "Cầm thẻ căn cước tới đây, tẩy lớp trang điểm trên mặt đi, giúp tôi làm một chuyện".

"Không thành vấn đề".

Bàn tay vươn ra cầm đồng hồ bị đẩy trở lại, Tạ Giác nhặt đồng hồ của mình, chậm rãi thu về. Cậu trai trẻ kia cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tôi giúp ngài làm việc, sau đó... chiếc đồng hồ này là của tôi?"

"Sao có thể?" Tạ Giác nói.

"Vậy..."

Tạ Giác liếc mắt về phía điện thoại di động của cậu ta: "Mở Alipay ra".

Anh chuyển trước cho cậu ta 10.000 tệ, "Còn lại 90.000, xong việc tôi sẽ trả".

Cậu trai trẻ cất chiếc điện thoại di động đính đầy đá của mình đi, không vui nói: "Vậy ngài cho tôi xem cái đồng hồ này là vì..." muốn nhục nhã tôi hả?

Tạ Giác: "Thử cậu".

Cậu trai trẻ: "..." Được thôi.

Cậu ta không nói gì, từ trên đùi Tạ Giác bò dậy, nghĩ thầm, quả nhiên những kẻ có tiền toàn là người keo kiệt!

Nhưng không sao, tự dưng kiếm được 10.000, lát nữa có khi còn nhận được thêm 90.000 nữa, cậu ta không hề lỗ.

Tạ Giác gõ gõ vào quầy bar, ra hiệu với nhân viên pha chế đang trợn mắt há mồm rót cho mình một ly nước đá, trong đại não tràn ngập âm thanh ồn ào sắc nhọn.

Một giọng nói máy móc đang lẩm bẩm trong đầu anh rằng: [Tốt lắm, ký chủ của tôi, anh vẫn kiên trì chịu đựng! Không quay đầu bỏ đi, không đến bệnh viện hạng ba chụp CT não, không báo trước cho cảnh sát chuyện ở bên này. Cũng không đòi trở về nữa!]

[Hiện giờ tôi thực sự tin tưởng lời hứa hoàn thành nhiệm vụ của anh, tạm thời bỏ qua chuyện trừng phạt].

Tạp âm trong đầu ngừng lại.

"Gọi tôi là sếp Tạ". Sau khi bị cưỡng chế quay lại 14 lần, trải qua 14 lần trở về vạch xuất phát, cuối cùng Tạ Giác cũng tin tưởng sự tồn tại của "Hệ thống xuyên sách Lục Tấn Giang". Nó nói với anh rằng, anh đã đi vào một cuốn tiểu thuyết, phải dựa theo mô tả của cuốn sách, hoàn thành cốt truyện chính bên trong, lúc đó mới có thể quay trở về thế giới ban đầu.

Anh nhìn về phía ánh đèn mờ mịt đằng xa, nơi đó có một thiếu niên trắng trẻo thanh tú đang mặc đồng phục quán bar, áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, giống y như một con thỏ nhỏ lạc vào đàn sói. Cậu bé đang xoay người thu dọn ly rượu trên bàn, thỉnh thoảng có những ánh mắt lướt qua vòng eo thon cùng đường cong vểnh lên phía sau của cậu.

- -- Đó chính là nhân vật thụ chính của cuốn tiểu thuyết này, Giản Cảo Chi, năm nay mười tám tuổi, bỏ học từ năm lớp 12, bởi vì có một người cha thích cờ bạc thiếu nợ người ta đến mấy chục triệu nên phải đi làm thêm ở trong quán bar. Mà nhân vật Tạ Giác xuyên đến chính là nhân vật chính công.

Về chuyện tên của cuốn sách này...

Thôi không nhắc tới cũng được.

Cậu trai trẻ lúc nãy nhận được 10.000 tệ đã tẩy trang xong quay lại, bĩu môi nói: "Hóa ra ngài thích loại người kia hả? Nói sớm với tôi thì tôi cũng có thể..."

Không còn đường kẻ mắt và son môi, cậu nhóc này trông trẻ trung hơn rất nhiều, cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút.

Tạ Giác: "Thẻ căn cước."

Cậu trai trẻ đưa một tấm thẻ qua, Tạ Giác liếc mắt, sinh năm 2000, năm nay vừa vặn 21 tuổi, tên là Việt Trạch.

"Là hàng thật đó, đừng nhìn nữa. Tôi không gạt ngài đâu". Việt Trạch lấy lại thẻ căn cước, tùy ý ngồi xuống bên cạnh quầy bar, "Nói đi, ngài muốn tôi làm gì?"

Mấy người đàn ông đang chú ý đến Giản Cảo Chi liếc mắt với nhau. Bọn chúng ngồi trên hàng ghế dài bên cạnh, mở mấy chai rượu, gọi Giản Cảo Chi tới muốn dụ dỗ cậu uống cùng.

Vị trí của Tạ Giác rất tốt, có thể trông thấy một người trong số đó lấy một bọc giấy ở trong ngực ra, đổ thuốc bên trong vào chai rượu.

Hệ thống trong đầu phát ra âm thanh 'Bíp bíp bíp' khiến người ta đau đầu.

[Chú ý! Chú ý! Cốt truyện bắt đầu!]

[Mời ký chủ dựa theo miêu tả của cốt truyện, hoàn thành kịch bản được giao, nếu không hệ thống sẽ tiếp tục trừng phạt!]

[Cốt truyện gốc như sau:

Giản Cảo Chi bị nhóm chủ nợ đuổi theo đến quán bar ép uống rượu pha thuốc, không lâu sau thì đầu óc mê man, trên người khô nóng. Lúc này, cậu nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn chững chạc đi tới cạnh bên, cậu nắm lấy vạt áo người ta cầu cứu. Người đàn ông cúi đầu, trong mắt là ba phần lạnh lùng, ba phần không vui, ba phần không kiên nhẫn, hai phần còn lại là không quan tâm].

Tạ Giác: "..." Tác giả cuốn sách này chắc chắn không được giỏi Toán cho lắm.

Việt Trạch cũng trông thấy một màn này. Quán bar Bóng Đêm có quy định, khách hàng gọi nhân viên phục vụ đến tiếp rượu, chỉ cần cho đủ tiền boa thì nhân viên không được phép từ chối, nếu không sẽ bị đuổi việc.

Cậu trai thu hồi ánh mắt, "Nói trước nhé, tôi không làm chuyện phạm pháp đâu".

Tạ Giác gật đầu, nói ra vài câu, Việt Trạch đứng lên đi về phía đám người bọn họ.

Hệ thống: [Không được! Làm thế là trái kịch bản! Không thể thông qua xét duyệt!]

Tạ Giác: "Ngậm miệng, chờ đi".

Giản Cảo Chi muốn từ chối, nhưng đám đàn ông kia không định tha cho cậu, rút ra một xấp tiền, đập vào mặt bàn: "Sao vậy, xem thường bọn này hả?"

Trưởng quầy liếc mắt sang bên này, Giản Cảo Chi bất đắc dĩ, đành nhận lấy ly rượu đặt lên miệng.

Đám đàn ông ồn ào: "Uống một hơi hết đi, số tiền này sẽ cho cậu tất".

Việt Trạch đi đến bên cạnh bọn họ, hai mắt tựa như X quang liếc nhìn độ dày của sấp tiền, bĩu môi một cái, đám người này còn keo kiệt hơn cả ngài Tạ đằng kia.

"Này". Cậu ta nói với Giản Cảo Chi.

"Cảnh sát đến kiểm tra, mày có mang thẻ căn cước không đó?"

"Đừng làm phiền bọn tao". Một người đàn ông nói.

"Mẹ nó chứ, ai làm phiền chúng mày". Việt Trạch vỗ bàn, giống như một con mèo rừng nhỏ giương nanh múa vuốt: "Nó mới tới, cái quái gì cũng không hiểu, bị bắt cũng đừng để liên lụy đến chúng tao".

"Này, nhìn mày thế này có đủ 18 chưa đấy? Chưa đủ thì sẽ bị mang đến cục cảnh sát đó. Kiểm tra nước tiểu, kiểm tra máu, kiểm tra lông tóc toàn thân, từ đầu đến chân. Đúng rồi, mày không hút chích gì đó đấy chứ?"

Vừa dứt lời, dường như có tiếng còi cảnh sát từ xa xa vang tới, càng ngày càng rõ.

Đám đàn ông kia biến sắc, nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa sau.

Giản Cảo Chi: "Cám ơn anh."

"Đừng cám ơn tao." Việt Trạch bị ánh mắt chân thành của cậu nhóc kia làm ghê cả răng, lùi lại phía sau nửa bước: "Muốn cám ơn thì đến cám ơn ngài Tạ đây này".

Tạ Giác tắt đoạn âm thanh còi cảnh sát trên điện thoại di động, đi tới trước mặt Giản Cảo Chi.

Hệ thống trong đầu gắt gỏng thét lên: [Một chút rượu nhân vật chính cũng không uống sao hoàn thành kịch bản được đây?! Anh cố ý! Tôi muốn trừng phạt anh! Nhất định phải trừng phạt anh!!]

Tạp âm vang vọng trong đầu, Tạ Giác mặt không đổi sắc, nói với Giản Cảo Chi: "Giúp tôi làm một việc".

"Ngài nói đi ạ".

Một góc áo sơ mi trắng tinh được đưa tới trước mặt cậu nhóc, Tạ Giác bảo: "Cầm lấy".

"..."

"Nói 'Cứu tôi'."

"Cứu tôi...". Giản Cảo Chi khó hiểu chăm chú nhìn ngài Tạ trông rất tự phụ lạnh lùng trước mặt, không biết anh ta đang định làm gì với mình. Nhưng mới dứt lời, đoạn góc áo kia đã không lưu luyến rút ra khỏi bàn tay cậu, Tạ Giác hỏi hệ thống: "Hoàn thành bao nhiêu % kịch bản rồi?"

[0!]

"Thật sao?"

[... 29%] Hệ thống bị quy tắc giới hạn, không thể không trả lời câu hỏi của ký chủ. Lời của nó còn chưa dứt, đột nhiên Giản Cảo Chi bên cạnh lại giật nắp chai rượu ra, rót vào miệng mình.

"Ôi!" Việt Trạch giật nảy mình, "Mày làm gì đó? Bị đụng trúng đâu rồi à?!"

Giản Cảo Chi nói không ra lời, cậu cũng không biết bản thân mình đang xảy ra chuyện gì, thân thể không theo khống chế của đại não, cứ thế rót rượu vào trong cuống họng cậu không ngừng, cổ họng đau như đao cắt, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra.

Hệ thống chú ý đến nét kinh ngạc trên mặt ký chủ, chắc chắn ký chủ của nó không thể nào dự đoán được tình huống này, nó đắc ý nói: [Ký chủ, anh thấy chưa? Đây chính là hậu quả của việc làm trái kịch bản. Nhân vật chính phải chịu khống chế của kịch bản, tự bổ sung tất cả kịch bản chưa diễn ra. Bây giờ anh còn muốn đối nghịch với tôi không?]

[Nhanh nghe lời tôi hoàn thành nhiệm vụ đi, tôi có thể cho anh thêm cơ hội, đưa anh quay lại điểm khởi đầu của nhiệm vụ, ai bảo tôi là một hệ thống khoan dung độ lượng cơ chứ? Để tôi xem, xem anh bị trừ điểm ở chỗ nào...]

Hệ thống đem kịch bản chiếu lại một lần trước mắt Tạ Giác, những phần chưa hoàn thành được gạch chân bôi đỏ, trừ đoạn "Giản Cảo Chi bị nhóm chủ nợ đuổi theo đến quán bar ép uống rượu pha thuốc, không lâu sau thì đầu óc mê man, trên người khô nóng" thì còn có đoạn "Người đàn ông cúi đầu, trong mắt là ba phần lạnh lùng, ba phần không vui, ba phần không kiên nhẫn, hai phần còn lại là không quan tâm".

Cái trước dễ làm, cái sau...

Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác: [Ôi, bắt cái mặt đơ này của anh làm ra biểu cảm khó khăn như vậy thật là làm khó anh quá. Anh có muốn cầu xin tôi không? Tôi nhìn thế thôi nhưng đã từng theo học lớp biểu diễn ở Lục Tấn Giang đấy, mấy biểu cảm sắc mặt này của nhân vật chính đối với tôi là chuyện dễ như trở bàn tay]

Tạ Giác: "Câm miệng."

Hệ thống cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ, 'điểm số ánh mắt của nam chính' là phần khó khăn nhất trong nhiệm vụ, cho dù là ảnh đế cũng khó mà hoàn thành nổi, rút được trúng kịch bản này rõ ràng do anh không may, chút nữa đừng có khóc đó nha.

Nó đau lòng vì không ngừng phải quay trở lại điểm xuất phát, lấy điểm tích lũy ký chủ trước cho mình mua một gói số liệu, coi như chi trước cho Tạ Giác.

Hệ thống: [Quay về x1, đi nào]

Trước mắt Tạ Giác đảo điên một hồi, đã thấy mình quay về ghế ngồi bên quầy bar.

Việt Trạch bên người nói: "Nói trước nhé, tôi không làm chuyện phạm pháp đâu".

Tạ Giác lạnh mặt, dặn dò cậu ta giống như lúc nãy, nhưng lại thêm một câu: "Năm phút nữa hẵng đi".

[Ký chủ, năm phút thì đủ làm chuyện gì cơ chứ?] Hệ thống chế giễu: [Chẳng lẽ anh muốn dùng năm phút đồng hồ này để cải thiện kỹ thuật diễn của mình sao? Tinh thần đáng khen đó, nhưng tôi khuyên anh, từ bỏ đi. Không có khả năng đâu!]

Tạ Giác mắt điếc tai ngơ.

[Đừng ngạo mạn quá, sẽ có lúc anh phải cầu xin tôi]. Hệ thống lách tách lách tách cắn hạt dưa, thuận tay che mắt chính mình không xem hành động của ký chủ nữa - mắt không thấy, tâm không phiền.

Bên tai Tạ Giác đã im ắng, anh đi đến nhà vệ sinh, mở điện thoại ra tìm app "giao hàng tận nơi", chọn một cửa hàng kính mắt gần đó, chốt đơn.

Chốc lát sau, điện thoại reo vang: "Cái gì là kính sát tròng ba phần lạnh lùng, ba phần không vui, ba phần không kiên nhẫn, hai phần không quan tâm chứ?"

"Chính là y như mặt chữ".

"Đồ thần kinh". Bên kia cúp máy.

Tạ Giác mở phần chốt đơn, thêm vào 10.000 tệ, sau đó đứng chờ.

Không đến 10 giây, số điện thoại lúc nãy lại gọi tới, nhân viên cửa hàng kính mắt hỏi thăm:

"Xin chào quý khách, xin hỏi ngài cần kính mắt dạng đồ thị vành khuyên hay đồ thị hình quạt?"

...

Trong gian phòng kế bên có tiếng bật cười.

Tác giả:

P.S: Giản Cảo Chi (简杲枝 - jiǎn gǎo zhī): Lượm cành cao (捡高枝 - jiǎn gāo zhī)

Tạ Giác (谢珏 - xièjué): xin miễn (谢绝 - xièjué)

Công mới lên sân khấu bật cười một tiếng, tên là gì thì chương sau nói tiếp.
Nhấn Mở Bình Luận