Chiếc xe thể thao đi vòng quanh đường phố một hồi, dừng lại bên đường.
Tạ Giác cởi bỏ thẻ dịch dung dùng một lần, mang theo Lưu Lỗi lên xe của mình, lái đến bệnh viện Nhân Dân số 3.
Trên đường đi, anh gọi cho Việt Trạch.
"Bác sĩ điều trị? Có quen ạ". Việt Trạch chuyển cho anh một số điện thoại.
"Cảm ơn". Tạ Giác vừa cúp máy, điện thoại của cửa hàng kính mắt đã gọi tới: "Ngài Tạ, kính râm lần này không cần khắc chữ ạ?"
"Không cần".
"Thực sự không cần sao? Gần đây nhà thiết kế bên tôi mới tới viện nghệ thuật thành phố L học thêm khóa học điêu khắc những mẫu cỡ siêu nhỏ, có thể khắc một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên kính râm của ngài đấy ạ".
"... Thật sự không cần."
"... Ồ." Lúc cúp máy, không hiểu sao người ở đầu dây bên kia lại hơi thất vọng.
...
[Tên bệnh nhân: Không rõ.
Giới tính: Nam.
Tuổi: Khoảng 25 đến 35 tuổi.
Triệu chứng: Hoang tưởng mức độ cao, dễ nổi nóng.
Kết quả chẩn đoán: Nhập viện trị liệu].
"Cốp". Bác sĩ chủ trị bệnh viện Nhân Dân số 3 ký tên, đóng dấu vào hồ sơ bệnh án.
Viện trưởng bắt tay Tạ Giác, cảm ơn: "Nhờ có những doanh nhân nhiệt tình hỗ trợ như ngài Tạ đây, xã hội của chúng ta mới có thể yên bình, tiếp tục phát triển".
"Đâu có". Tạ Giác nói: "Tôi cũng chỉ cố gắng cống hiến một phần sức lực của chính mình cho chủ nghĩa xã hội".
Trên mặt bàn có đặt một tấm séc Tạ Giác vừa mới ký, con số trên đó là 5 triệu tệ. Anh nói: "Tôi hi vọng số tiền kia có thể xây dựng được một quỹ y tế, chuyên chữa trị cho những bệnh nhân tâm thần vô gia cư. Trước mắt, số tiền này của tôi dành để trả tiền nằm viện và thuốc men cho các bệnh nhân đó. Ngoài ra, các ngài có thể sử dụng nó để giúp đỡ cho những bệnh nhân quanh năm sống trong viện, những người đã mất đi khả năng lao động cùng gia đình bọn họ, đảm bảo tất cả bệnh nhân sẽ nhận được sự điều trị hợp lý, gia đình họ cũng có thể duy trì cuộc sống sinh hotạ".
Viện trưởng ghi chép lại lời anh nói, không ngừng gật đầu, trong mắt đầy ý khen ngợi.
"Thực ra mấy năm nay viện chúng tôi đã giao công việc dọn dẹp vệ sinh cho thành viên gia đình các bệnh nhân không có khả năng kiếm sống ở ngoài xã hội, luôn luôn không ngừng cố gắng điều trị với hi vọng nhiều bệnh nhân có được năng lực tự chăm sóc cho chính mình".
"Tôi đã được nghe qua". Tạ Giác nói: "Chính vì sự chuyên nghiệp của bệnh viện Nhân Dân số ba, tôi mới dám đưa bệnh nhân này tới quý bệnh viện. Anh ta cứ luôn nhận mình là cậu cả nhà họ Lưu, bởi vì tôi có một số hạng mục hợp tác với bên ấy nên gần đây anh ta luôn chặn đường tôi lại, gây ra nhiều rắc rối cho tôi. Tôi đã báo cảnh sát rồi nhưng hiệu quả không nhiều..."
Viện trưởng hiểu: "Người bệnh tâm thần luôn như vậy, cảnh sát không có cách xử lý bọn họ... Nhưng mà bên tôi thì khác, đối với bệnh nhân tâm thần, bệnh viện số 3 chúng tôi vô cùng chuyên nghiệp! Ngài Tạ, ngài yên tâm, một khi bệnh nhân đã vào viện, chắc chắn anh ta sẽ không thể quấy rối ngài nữa. Chúng tôi sẽ giúp anh ta thoát khỏi ảo tưởng, sống lại một cuộc đời mới!"
Tạ Giác hài lòng nói: "Vậy xin nhờ quý bệnh viện".
Trong lúc Tạ Giác và viện trưởng nói chuyện, người đàn ông trẻ tuổi bị trói chặt không ngừng gào thét: "Tôi là Lưu Lỗi! Tôi thật sự là Lưu Lỗi!"
Bác sĩ mở điện thoại di động ra tìm kiếm, mở màn hình đến trước mặt gã: "Nhìn cho rõ, cậu cả nhà họ Lưu trông như thế này này".
Lưu Lỗi giãy dụa liên tục nên gương mặt đã đỏ bừng, dữ tợn: "Anh mù rồi hả? Đây chính là tôi!"
Bác sĩ lắc đầu. Tấm ảnh anh mở ra là tấm ảnh sáng sớm nay cậu chủ tuổi trẻ tài cao ngọc thụ lâm phong nhà họ Lưu đang cắt băng khánh thành ở trung tâm thương mại, có chút nào giống người bệnh tâm thần trước mặt anh bây giờ đâu. Lấy một ví dụ đơn giản, tóc của cậu cả nhà họ Lưu thẳng thớm thế kia, còn kẻ trước mặt này, sợi nào sợi nấy quăn tít.
038 trốn biệt, giấu đi công danh của chính mình.
"Xem ra chứng hoang tưởng của cậu ta hơi nghiêm trọng đấy..." Bác sĩ nói với y tá: "Cho cậu ta một mũi an thần, khống chế cảm xúc cậu ta lại đã".
"Vâng, thưa bác sĩ".
"Tôi thực sự là cậu cả nhà họ Lưu! Tôi thực sự..." Tiếng nói dần nhỏ đi.
Bác sĩ: "Chỗ cô Việt còn phòng bệnh trống, cứ đưa cậu ta sang bên đó trước đi... Vài ngày nữa phải nghĩ cách chuyển cậu ta sang nơi khác, triệu chứng nặng như thế này nếu để ảnh hưởng đến những người bệnh nhẹ đang chuẩn bị hồi phục thì không tốt".
"Tách tách". Sau khi chụp ảnh cùng viện trưởng với tư cách nhà tài trợ, Tạ Giác lái xe rời khỏi bệnh viện tâm thần. Trước khi đi anh để lại trên người cậu cả nhà họ Lưu năm tấm thẻ dịch dung.
[Tinh! Gói chỉnh sửa dung mạo của quý khách đã được gia hạn thành công]. 038 phát ra âm thanh sống động, mô phỏng thông báo của máy móc. Nó hỏi: [Ký chủ, năm tấm thẻ đã đủ rồi chứ?]
"Đủ". Quá đủ để bảo hiểm cho chính mình.
Tạ Giác nói: "Cậu cứ yên tâm đi. Năm ngày sau, toàn bộ vai diễn của Lưu Lỗi sẽ bị tôi cướp sạch".
Đến lúc đó, sợ rằng cho cậu cả nhà họ Lưu rời đi, có khi gã còn khóc nháo không chịu. Bởi vì, ở trong bệnh viện tâm thần, gã còn có giường bệnh để nằm, rời khỏi đó, gã không còn lại thứ gì hết.
038 vỗ tay pặc pặc cho ký chủ: [Ký chủ, anh thật tuyệt! Tôi sẽ rửa mắt trông mong!]
...
Tối, Tạ Giác lái xe về nhà.
Anh đóng cửa phòng lại, mở khóa điện thoại Lưu Lỗi, cẩn thận xem toàn bộ ảnh chụp cùng Wechat của gã.
Thông tin trước đó 038 cung cấp không hề sai, thậm chí những hành vi gã Lưu Lỗi này làm ra còn ác độc hơn nữa. Trong điện thoại của gã lưu trữ rất nhiều ảnh chụp khó coi cùng tin nhắn uy hiếp. Dưới sự thao túng tâm lý của gã, mười mấy nhân tình trong danh bạ hoàn toàn nghe lời, coi gã là vị thần duy nhất trên đời.
Gã hưởng thụ ngôi cao mà quyền lực cùng tiền bạc mang tới, xem sự gục ngã cùng đớn đau của người khác thành chất dinh dưỡng tưới tắm cho hạnh phúc của mình. Linh hồn của gã đã hoàn toàn vặn vẹo, cho dù gã đã giấu nó vào sau lớp vỏ bọc quanh vinh bên ngoài, thì hôi thối của toàn bộ cơ thể cũng không tài nào che giấu được.
038 căm ghét phát biểu: [Thằng cha khốn nạn này buồn nôn quá, mau tiêu diệt gã đi!]
Tạ Giác ừ một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Ngay lúc anh đang nghĩ tới mình nên tặng tên công khốn nạn này kết cục như thế nào thì chiếc điện thoại di động trong tay đột ngột xuất hiện tin nhắn thoại.
[Thẩm Mặc: Anh Lưu?]
Lúc nhìn thấy hai chữ "Thẩm Mặc" trên màn hình điện thoại, Tạ Giác hốt hoảng, suýt chút nữa hất di động ra. Nhưng anh đã lập tức tỉnh táo lại, người ở đầu dây bên kia không phải anh Thẩm mà anh quen.
Ngay cả như vậy, khi nhìn thấy hai cái tên giống nhau thế này, Tạ Giác vẫn không vui, nhìn chằm chằm bức ảnh đại diện viết chữ "Mặc" của người gọi đến, hỏi: [Có chuyện gì?]
Nhà họ Lưu là nhà giàu đứng đầu thành phố L, bản thân Lưu Lỗi còn trẻ đã được kế thừa gia nghiệp, là mặt trăng sáng được muôn sao cung phụng trong giới thượng lưu thành phố. Thế nên người bên phía đối diện không để ý tới thái độ của "gã", chỉ nhẹ nhàng hỏi: [Ngày mai anh Lưu sẽ tới bữa tiệc chứ?]
"Cậu Thẩm đã đích thân mời, sao anh Lưu có thể từ chối?" Anh ta mới gửi tin nhắn thoại đi, bên cạnh đã có người cười nói.
"Nói gì vậy". Thẩm Mặc ngẩng đầu, bất đắc dĩ ra hiệu cho nhóm bạn tốt nhỏ giọng đi một chút. Ngũ quan của Thẩm Mặc thanh tú, giọng nói cũng như suối mát nước trong, tướng mạo khiến ai nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui: "Quyết định của anh Lưu, sao tôi có thể ảnh hưởng tới được".
"Ông đừng khiêm tốn nữa". Bạn bè vỗ vai anh ta: "Cả thành phố L này ai chẳng biết, cậu cả nhà họ Lưu chẳng nể mặt ai bao giờ, chỉ nể mặt duy nhất Thẩm Mặc ông đấy".
Thẩm Mặc bất đắc dĩ: "Dù sao tôi cũng đã chiều ý mọi người, mời anh Lưu tới. Anh ấy có đến hay không tôi không quyết định được".
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta biết rõ, Lưu Lỗi sẽ đồng ý.
Nhớ tới ánh mắt mỗi khi gã đàn ông đó nhìn về phía mình, Thẩm Mặc khó chịu nhíu mày lại, song, bữa tiệc lần này hết sức quan trọng với nhà họ Thẩm. Gần đây ông Thẩm đã gặp được vị trợ lý của một nhân vật tai to mặt lớn, từ lời trợ lý đó nói ra, ông Thẩm đã biết được hướng đi kế tiếp của nhân vật lớn, định bụng hợp tác với các gia tộc giàu có tại thành phố L, theo chân vị nhân vật lớn kia, cùng chia một chén canh. Là gia tộc giàu có nhất thành phố L, chuyện nhà họ Lưu có phái người đến tham dự hay không, hiển nhiên sẽ mang ý nghĩa khác biệt.
Nếu như lần này thành công hợp tác, địa vị của nhà họ Thẩm trong giới thượng lưu thành phố L sẽ tăng lên rất nhiều, bước gần hơn tới vị trí đỉnh cao, mà Thẩm Mặc cũng sẽ được ông Thẩm trọng dụng hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mặc lại tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho Lưu Lỗi: [Bố em và em đã chuẩn bị cho bữa tiệc rượu này từ rất lâu, thật mong anh Lưu có thể tới dự].
[Tinh---] Lúc tin nhắn thứ hai được gửi tới, 038 bỗng giật mình. Nó nhìn thoáng qua, kích động gọi: [Ký chủ! Cốt truyện!]
"Tôi biết rồi".
[Anh còn ngây ra đó làm gì? Đồng ý đi chứ!]
038 loạt xoạt mở kịch bản: [Thẩm Mặc này là cậu Thẩm giả, cốt truyện đã miêu tả, đây là tiệc rượu của nhà họ Thẩm, tuy nhiên trong đó không hề có cảnh tượng Thẩm Mặc mời công phụ khốn nạn tới ---- Từ cốt truyện chúng ta có, đáng lẽ hai kẻ này không hề thân thiết với nhau mới phải].
Hình như Tạ Giác cảm thấy khá thú vị. Anh gõ ngón tay xuống mặt bàn, sau đó lấy ra mấy bài báo cáo phân tích liên quan đến ngành nghề, giải thích cho 038----
"Gia tộc họ Thẩm chuyên kinh doanh các ngành dịch vụ liên quan đến năng lượng, phần lớn lợi nhuận đến từ nước, điện, gas... mà gã khổng lồ năng lượng tại thành phố L chính là tập đoàn Lục Nguyên của nhà họ Lưu. Năm nay quốc gia đã đưa ra chính sách ủng hộ năng lượng tái tạo, từ đó gây nên một số tác động đến ngành công nghiệp năng lượng truyền thống. Cậu đã nghĩ ra chuyện gì chưa?"
038 chớp chớp mắt: [Chuyện này có liên quan đến cốt truyện hả? Trong tiệc rượu sẽ xảy ra tình trạng mất điện mất nước sao? Đừng lo, tôi sẽ chuẩn bị trước nến và nước khoáng!]
Tạ Giác: "..."
"Được rồi, để tôi đổi một cách nói khác". Tạ Giác hỏi 038: "Bánh bao thịt đập vào đầu chó, cậu nghĩ xem, bánh bao chủ động hay chó chủ động?"
[Tôi không hiểu anh đang nói gì hết]. 038 sờ sờ cái bụng kêu ùng ục, nhưng mà tôi muốn ăn bánh bao.
Tạ Giác lấy 1 điểm tích lũy đổi bánh bao cho nó: "Thẩm Mặc có ý như thế này: Anh ta muốn làm bánh bao, vậy thì nhất định phải biến thành cái bánh bao thơm ngào ngạt, nếu không, một khi bánh bao quá hạn thối nát, chắc chắn sẽ bị ném vào thùng rác, đến chó cũng không thèm ăn".
Mặc dù 038 chẳng hiểu gì, nhưng nó vẫn hơi sợ hãi run run rẩy rẩy, nó nói: [Ký chủ à, đói rồi, ăn cơm thôi].
038 cầm bánh bao trên tay, mặt mày hớn hở. Từ khi không cần động não, cuộc sống của nó chỉ còn lại ăn ăn ngủ ngủ, nịnh bợ ký chủ.
Nó luôn cảm thấy sau khi ký thỏa thuận bán mình, cuộc sống của nó càng lúc càng thoải mái? 038 vuốt ve khuôn mặt đã béo tròn thêm của mình, ngẫm nghĩ.
"Thẩm Mặc... Thẩm Mặc..." Tạ Giác ngồi trên ghế, biết rõ ý nghĩ của mình rất hoang đường, nhưng vẫn không nhịn được mà để ý hơn. Anh nhớ tới suy đoán ban nãy của mình về Thẩm Mặc, không nhịn được nghĩ tới một tình huống xấu nhất.
"Không thể nào. Vị thiếu gia thật kia là nhân vật thụ vạn người mê, sao có thể liên quan đến anh Thẩm được?" Tạ Giác lẩm bẩm.
Anh đổi một tấm thẻ hacker, dùng ý thức của mình chọc chọc 038: "Đừng ăn nữa, ra làm việc đi".
[Chờ tôi ăn xong miếng cuối đã]. 038 nuốt miếng bánh bao, hai má căng phồng: [Ký chủ, anh muốn tôi làm gì vậy?]
"Chui vào mạng lưới nội bộ của cục công an, điều tra thêm về những người tên Thẩm Mặc cho tôi, cả những cái tên đồng âm cũng liệt kê vào".
[Ok!] 038 cầm tấm thẻ hacker dùng một lần, ra sức làm việc. Tạ Giác đi tới bên cửa sổ, gọi vài cuộc điện thoại, chuẩn bị cho hành động mấy ngày tiếp theo.
"Ồ, ngài Tạ, là ngài sao? Vừa hay mấy hôm nữa ngài Thẩm cũng muốn tôi tới thành phố L xử lý vài chuyện hộ ngài ấy. Chúng ta chắc sẽ gặp nhau ở đó sớm thôi".
Đại diện người đầu tư nói thế khiến cho Tạ Giác sinh ra ý nghĩ nghi ngờ, nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó đã bị tiếng hô hoán của 038 xua đi.
[Ký chủ!] 038 nói: [Tôi tra ra rồi, trong thành phố L, có tổng cộng 618 người tên Thẩm Mặc, tính cả những cái tên đồng âm thì có tổng cộng 3468 người!]
Tạ Giác: "..." quả nhiên anh đã suy nghĩ nhiều, hệ thống Lục Tấn Giang không phải cỏ dại, đâu thể nào ai ai cũng có?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vung Tiền Mua Định Mệnh
2. Cầu Xin Nam Thần Cạo Trọc
3. Hủ Nữ Ga Ga
4. Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh (Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường)
=====================================
Tạ Giác bỏ lo lắng trong lòng mình xuống, tiếp tục gọi điện thoại cho một vị lãnh đạo phụ trách mảng khoa học kỹ thuật của thành phố L, hỏi xem ông đã nhận được tài liệu về kỹ thuật tối qua anh đã gửi sang chưa. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh nhếch khóe môi.
Bên phía đối diện, người cầm điện thoại kích động nói: "Cậu Tạ, kỹ thuật cậu cung cấp cho chúng tôi có ý nghĩa rất quan trọng với chiến lược nguồn năng lượng mới của quốc gia. Tôi không nói quá đâu, kỹ thuật của cậu sẽ mang đến cuộc cách mạng năng lượng thứ ba cho nước Hoa. Chúng tôi sẽ đăng tin tức này lên bản tin quan trọng ngày mai, cậu nghĩ thế nào?"
"Không vội". Tạ Giác nói: "Xin ngài hãy giấu tin tức này hộ tôi thêm một ngày nữa".
Đương nhiên đối phương không có ý kiến gì, chỉ hỏi: "Cậu Tạ, cậu có sắp xếp gì khác à?"
Tạ Giác mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Nghe nói cục trưởng Tống rất thích câu cá".
"Để cậu chê cười rồi". Người bên kia cười ha hả: "Câu cá hết sức đơn giản, trước tiên đem mồi thả vào trong nước, chờ lúc bầy cá tranh giành miếng ngon lại thả cần xuống. Miếng mồi trên cần càng thơm càng ngon, đám cá càng dễ dàng mắc câu hơn nữa".
Tạ Giác thuận theo, tâm sự một hồi cùng ông Tống, khiến ông cho rằng mình đã gặp được bạn câu giống mình, nhiệt tình mời anh, lần sau có thời gian thì đi câu cùng ông. Tạ Giác đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn căn nhà đối diện vẫn còn sáng. Thẩm Mặc ngồi trên ghế bành ở ngoài sân thượng, nói chuyện điện thoại với trợ lý.
Trợ lý: "Ông chủ, mắc câu rồi, ngài đoán không hề sai. Tôi tìm người, bảo rằng mình là trợ lý của ngài XS, lấy tài liệu của ngài đưa cho lừa gạt họ. Bọn họ không kịp chờ đợi, lập tức muốn hợp tác cùng. Bữa tiệc ngày mai ắt hẳn sẽ bàn bạc chuyện hợp tác cùng chúng ta đấy".
Thẩm Mặc: "Ừ."
Hắn vô thức nhìn sang căn nhà đối diện, nhắn tin cho Tạ Giác: [Muộn lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi].
"Ông chủ? Ngài có đang nghe không vậy?" Anh trợ lý vỗ vỗ điện thoại: "Tôi nói này, ông chủ, ngài ác độc quá. Chờ khi đám lừa đảo chúng ta trốn chạy, mấy nhà giàu có đầu tư một khoản tiền lớn dưới sự dẫn đầu của nhà họ Thẩm phát hiện mình đã đầu tư cho một công ty ma, tất cả tài liệu kỹ thuật đều là giả, chẳng lẽ lại không làm thịt nhà họ Thẩm?"
Thẩm Mặc: "Họ xứng đáng".
"Cũng đúng, năm đó ngài bị lừa bán đi thế nào, trong lòng Thẩm Trác rất rõ. Những năm qua ngài đã chịu bao nhiêu khổ cực, tên thiếu gia giả trong nhà lão ta tìm tới lại ăn sung mặc sướng. Lương tâm của lão ta có khác quái gì cái kẻ bắt cóc ngài đâu".
"Nhưng mà ông chủ này, không phải ngài còn định chơi trò cosplay "tình thân dạt dào" với nhà họ hả? Thế thì ngài có bị liên lụy vào không?"
Thẩm Mặc vắt chéo hai chân, nhìn chằm chằm câu trả lời của Tạ Giác trên màn hình di động, hững hờ nói: "Đó là chuyện mấy kẻ lừa đảo làm, có liên quan gì đến tôi đâu?"
Trợ lý giơ ngón tay cái cho hắn.
"Đúng rồi, ngài chỉ là một thanh niên mới từ quê lên thành phố, vừa ngốc vừa nghèo, như một đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một thanh niên thất học!"
Trợ lý đọc lại thân phận ông chủ tự chế cho hắn, hiển nhiên cũng tự lôi cả thân phận chính mình vào. Đột nhiên anh trợ lý vô cùng chờ mong phản ứng sau khi tất cả biết thân phận thực sự của ông chủ, nhất định vô cùng đặc sắc!
"Được rồi". Thẩm Mặc sắp xếp xong mọi chuyện, đứng lên cúp điện thoại. Hắn nhìn sang khung cửa sổ đã tối đen nhà bên cạnh, nhấn mạnh: "Nhớ rằng, nhất định không được để Tạ Giác biết chuyện này".
"Tôi hiểu". Anh trợ lý ngáp một cái --- ông chủ của tôi cũng cần giữ mặt mũi đấy.
Tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Thẩm Mặc: Tôi thả mồi.
Tạ Giác: Tôi câu cá.
Tạ Giác: Tôi chôn công khốn nạn.
Thẩm Mặc: Tôi lừa cả gia đình.
038 và 555: Được được được, hai người các vị là một đôi trời sinh, được rồi chứ?!