Lúc mới đầu Tạ Giác gắn định vị vào người nhân vật chính thụ bởi lý do anh sợ mình sẽ không tìm được cậu ta giữa cơn mưa to. Vì tôn trọng quyền riêng tư của nhân vật chính thụ, sau đêm đó anh chưa từng mở app định vị thêm lần nào, đương nhiên cũng không thể biết được, nhân vật chính thụ đã làm ra chuyện kích thích như thế ngay trước mí mắt anh.
"Cậu ta vào phòng ngủ của Thẩm Mặc từ bao giờ? Hôm nay? Hay hôm qua?"
"Hôm qua cậu ta mới tới nhà họ Tạ, tôi liền sang nhà Thẩm Mặc luôn, thế mà lại không nghe thấy được chút tiếng vang nào?"
Tạ Giác nói lại nói, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, có điều, cơn giận đã chiếm hết não bộ, khiến anh không rảnh suy nghĩ nhiều thêm. Thế là sau khi quay về, anh đỗ xe, lấy điện thoại di động ra.
"Được lắm". Chấm nhỏ xanh lục vẫn đang ở trong phòng ngủ của Thẩm Mặc.
"Nhường đường một chút". Tạ Giác nói với anh trợ lý đang đứng ở đầu cầu thang.
Không biết vì lý do gì, anh trợ lý lại hơi căng thẳng: "Ngài Tạ, bây giờ ngài không thể lên trên được".
"Tôi không thể lên?" Tạ Giác vung một tấm thẻ đạo cụ thôi miên dùng một lần, đi về phía phòng ngủ của Thẩm Mặc.
Phòng ngủ của hắn ở trên tầng hai, hành lang thường ngày vốn gọn gàng nay lại hơi lộn xộn, bình hoa trưng bày trên kệ vỡ nát, khung ảnh lồng kính ngoài cửa phòng ngủ rơi xuống mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh còn dính máu.
Trái tim Tạ Giác run lên, anh hỏi: "Không phải công khốn nạn số 3 đã nhầm Thẩm Mặc với tôi rồi đấy chứ?"
038: [Thế thì sao? Không phải anh vừa mới chửi đệt anh ta đó hả?]
Tạ Giác: "Người khác động vào anh ấy đương nhiên khác với tôi... Đừng nói nhảm nữa, tìm hộ tôi xem có món đạo cụ nào sử dụng được không".
[Thẻ giật điện dùng một lần, thẻ thôi miên dùng một lần, thẻ nổ tung dùng một lần...] 038 nhanh chóng đổi cho anh.
Tạ Giác cầm lấy một cái thẻ, cẩn thận đi đến bên ngoài phòng ngủ của Thẩm Mặc, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"Pằng ---" Bên tai bỗng vang lên vài tiếng nổ giòn vang.
Tạ Giác – một người sống trong thời đại hòa bình, nghe ra được âm thanh kia giống như tiếng súng. Anh hít sâu một hơi, đột ngột đẩy cửa, ném hai tấm thẻ flash ra: "Thẩm Mặc!"
Tạ Giác đeo kính râm, trong tay cầm một tấm thẻ thôi miên dùng một lần, nhịp tim như trống trận. Anh biết anh phải nhân lúc tên côn đồ kia bị chói mắt nhanh chóng khống chế gã lại. Muốn làm được việc này, anh cần phải có tâm lý bình tĩnh, sức quan sát nhạy bén và phản ứng linh hoạt.
Tạ Giác tin tưởng chính mình, anh biết mình sẽ làm được.
Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, Tạ Giác xông vào phòng, tầm mắt dừng ngay ở chính giữa phòng ngủ.
Anh nhìn thấy một chiếc giường lớn phong cách châu Âu, trên giường có hai người, một trên một dưới. Người phía trên mặc quần áo của Thẩm Mặc, người phía dưới đã bị người phía trên ấn xuống dưới lớp đệm lông ngỗng mềm mại.
"Tạ Giác?" Thẩm Mặc quay đầu, hoảng hốt: "Không phải tôi đã bảo..." trợ lý ngăn cản rồi sao?
"À". Tạ Giác hít sâu, cố gắng để mình không biến thành một quả khí cầu sắp phát nổ vì bị thổi phồng quá mức. Anh thu bước chân đang định đi vào phòng lại, nói: "Xin lỗi, quấy rầy, tôi đi đây!"
"Ý tôi không phải như vậy!" Thẩm Mặc nhìn phía bên dưới chính mình, hiểu được nguyên nhân tại sao Tạ Giác lại có dáng vẻ như vậy. Trong mắt hắn ánh lên nụ cười, dọa cho người đàn ông cao lớn cường tráng có vài phần tướng mạo lai Tây kia sợ tới mức ho sặc sụa.
"Tôi có thể giải thích". Hắn nhanh chóng tìm ra cách, gọi: "Mọi người ra cả đi".
Vừa dứt lời, hai người mặc đồ đen trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng nhảy ra từ sau rèm cửa, một người từ trong nhà tắm đi ra, khung ảnh lồng kính bật mở, trong đó lại có thêm một người, cuối cùng "bịch" một tiếng, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhảy từ trên chiếc đèn thủy tinh tinh xảo trên trần nhà xuống. Cô nàng cool ngầu gật đầu với Tạ Giác, xoay xoay hai con dao găm bước ra khỏi phòng.
Tạ Giác: "..."
Thẩm Mặc chân thành nói: "Anh nhìn xem, trong phòng có tổng cộng bảy người. Tôi không thể nào làm những chuyện không biết liêm sỉ như thế trước mặt bọn họ được".
Tạ Giác: "..." Rất có sức thuyết phục.
038 cảm thán: [Ngài Thẩm thật dũng mãnh! Một gian phòng ngủ cất giấu bảy vị hảo hán, 7P].
Tạ Giác: "Cậu ngậm miệng lại!"
"Thế nhưng còn chuyện định vị thì thế nào?" Tạ Giác vẫn không hiểu.
"Cái hoa tai kia là do chính tôi tìm công ty trang sức lớn nhất thành phố L làm, không thể có vấn đề gì được".
Anh đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lấy điện thoại di động ra.
Giọng nói chân thành của nhân viên công ty trang sức từ trong ký ức gọi anh tỉnh táo lại –
"Ngài Tạ, ngài là khách VIP của bên công ty chúng tôi, chúng tôi đặc biệt dành tặng riêng cho ngài một gói phục vụ độc quyền. Chiếc hoa tai này không chỉ có thể định vị GPS, ngài có thể sử dụng Bluetooth phát hơn 5000 ca khúc đang được yêu thích, đồng thời nó có thể phát ra tia laser nhiều màu khác nhau dựa theo nội dung bài hát đang được bật, khiến ngài biến thành người sáng chói nhất đám đông! Ngài chỉ cần ấn xuống phím này, chúng tôi sẽ làm tất cả cho ngài ạ!"
Tạ Giác mở menu ẩn của app, ấn xuống nút bấm.
Chưa tới 0,1s, khe hở của tủ quần áo lóe lên ánh sáng bảy sắc cầu vồng không khác gì KTV, cùng lúc đó, tiếng hát cao vút rõ ràng cũng truyền ra từ đó ---
"Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa. Cuối cùng cũng biết được sự thật, nước mắt em rơi rơi..."
Tạ Giác kéo cánh cửa tủ quần áo ra, bên trong có mấy ngăn tủ kính đựng đồ trang sức. Chiếc hoa tai kim cương bảy sắc cầu vồng được đặt trên cùng, bị một đống đồng hồ nổi tiếng, kẹp cà vạt chật ních vây quanh.
Chiếc hoa tai này thuộc về ai, không nói cũng rõ.
Hoa tai vẫn còn đang hát to. "Bán tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm, dù có trả giá đắt thế nào cũng không thể mua lại được tình cảm!"
038: [Ký chủ, Thẩm Mặc và cậu Thẩm...]
Tạ Giác: "Im đi, tôi biết. Tôi có ngu đâu!"
[Không, ký chủ, anh nghe tôi nói hết đã. Thẩm Mặc với cậu Thẩm thế mà lại dám yêu đương một cách không ai ngờ tới ngay dưới mí mắt anh. Ngay cả vật quan trọng như hoa tai cũng biến thành tín vật định tình, loại công khốn nạn này nhất quyết không thể chấp nhận được. Anh nên gói hắn lại ném vào trong thùng rác!]
Tạ Giác: "... nhưng cậu thì đúng."
[Ý anh là gì?] 038 nhớ lại lời ban nãy của ký chủ, ghép hai câu lại --- tôi có ngu đâu, nhưng cậu thì đúng.
[Quá đáng! Tôi muốn tốt cho anh cơ mà! Sao anh lại không biết cảm ơn tôi thế hả?] 038 tức giận nói: [Anh có thể nói tôi thiểu năng, nhưng không được nói tôi là kẻ ngu đần! Đây chính là chút tôn nghiêm cuối cùng của một bé ngốc như tôi đó!]
Tạ Giác: "..."
Bị 038 quấy rầy một hồi, anh đã bình tĩnh hơn hẳn, quay người nhìn về phía giường.
Thẩm Mặc đang trói người hắn khống chế bên dưới lại, bắt chéo hai tay đối phương ra phía sau, nhanh chóng thắt một nút thắt chữ thập, lại trói cả hai chân lại, sau đó gọi người dẫn gã đi.
Ánh mắt đối phương kinh hãi, lúc bị kéo ra khỏi phòng, hai chân không ngừng đạp loạn trên mặt đất.
"Mr. Shen?"
"Là tôi". Thẩm Mặc nhã nhặn gật đầu, đặt khẩu súng trên tay lại nóc tủ đầu giường: "Xem ra sau khi tôi rời khỏi nước A, cuộc sống của cậu cũng không tệ nhỉ, còn mượn danh tiếng của tôi đi lừa gạt mọi người. Viên đạn lần đó tôi để lại trong phổi cậu vẫn chưa khiến cậu khắc cốt ghi tâm sao?"
"Không, không."
Rõ ràng trên người gã không hề có một vết thương, thế nhưng người đàn ông mắt xanh kia dường như cực kỳ kinh hãi, hận không thể quỳ xuống hôn giày của Thẩm Mặc.
"Là do người giới thiệu đã lừa gạt tôi". Gã nói: "Tôi không biết mục tiêu của người đó là ngài. Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, Mr. Shen, tôi có thể giao mọi tin tức về người giới thiệu cho ngài, hoặc tôi có thể giúp ngài xử lý hắn".
"Chuyện này nói sau đi". Thẩm Mặc ra hiệu cho đám tay chân kéo gã xuống hầm bình tĩnh lại, còn chính hắn thì thấp thỏm nhìn sang chỗ Tạ Giác.
"Thật ra tôi vốn là một người tuân thủ pháp luật".
038: [Chính ngài có tin không vậy?]
"Ít nhất thì hiện giờ đúng là như thế".
Tạ Giác ngăn cản bé ngốc cáo mượn oai hùm, lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một lát nhé? Mr.Shen".
Thẩm Mặc: "...Được."
Gần chạng vạng tối, Việt Trạch mới thấy ngài Tạ dẫn ngài Thẩm, cả hai cùng nhau đi về nhà.
Cậu ta hỏi: "Mọi người ăn... Á?"
Chỉ thấy trên trán của ngài Thẩm luôn luôn lạnh lùng đang khảm một viên đá phát sáng không biết làm từ loại vật liệu gì, dưới ánh đèn nó trong sáng như trân châu, hai bên má, sau tai hắn cũng khảm không ít viên đá, con ngươi hiện ra sắc xanh mỹ lệ, hai tai được trang trí bằng màng mỏng mờ mờ giống vây cá, lay nhẹ theo từng bước chân bước đi.
Không hề quái dị, ngược lại mang đến cảm giác sắc đẹp thánh khiết.
Việt Trạch: "..."
Cậu ta yên lặng quay người, kẻ có tiền thật biết cách ăn chơi.
Thẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài: "Có vui không?"
Tạ Giác thu lại ý cười: "Dựa theo thỏa thuận, anh phải thay đổi hết 50 bộ đạo cụ, ngày mai tôi muốn thấy ma cà rồng."
Thẩm Mặc: "... Được".
Giản Cảo Chi rửa sạch bát đũa, từ trong bếp đi ra đã thấy Việt Trạch không ngừng nháy mắt với mình.
"Sao thế?"
Việt Trạch chỉ vào phía sếp Tạ: "Tự nhìn đi".
Tạ Giác và Thẩm Mặc nói rõ mọi chuyện cùng nhau, cuối cùng tâm trạng mới tốt hơn một chút. Anh thuận tay mở ngăn kéo bàn trà ra, cầm một viên thuốc đưa cho Thẩm Mặc: "Ăn đi, nhai kỹ vào".
"Cái gì vậy?"
"Kẹo sơn tra, ăn không chết được đâu".
Thẩm Mặc ở nước ngoài lâu năm, chưa từng thấy kẹo sơn tra. Hắn nhận lấy, bỏ vào trong miệng: "Mùi vị không tệ".
Giản Cảo Chi: "!!!"
Phòng bếp cách đó quá xa, cậu không nghe rõ đối thoại của hai người họ, chỉ có thể khó mà tin nổi, hỏi Việt Trạch: "Anh Việt, ngài Thẩm... ngài ấy cũng là O?"
"Hả?"
"Ngài ấy mang thai đứa con của ngài Tạ rồi?"
"..."
"Bác sĩ bảo cưới?"
"..."
"Ngài Tạ quả nhiên là một Alpha vô cùng mạnh mẽ!"
Việt Trạch: "...Thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi".
"Anh Việt anh nói gì cơ?"
Việt Trạch: "Tao bảo! Mày nói đúng!"
Cậu ta đã bỏ ý định uốn nắn thế giới quan sai lầm của con vịt nhỏ, thôi cứ để nó sống tiếp ở thế giới ABO đi.
...
Nơi khác, Tiền Gia Hứa vào sống trong nhà Thẩm Hắc Thổ, gửi tin nhắn mời quý ngài XS với cõi lòng đầy mong đợi, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời.
Cậu ta biết được, "quý ngài XS" vốn là hai người, đây cũng là chuyện chỉ có người đại diện cho quý ngài ấy mới biết được.
Sau khi nghe chuyện bố con Thẩm Trác bị lừa, cậu ta trầm ngâm một hồi mới nói: "'Thẩm Mặc', bố cậu tin tưởng người khác quá dễ dàng".
Nói thẳng ra thì – bố cậu có vẻ không được thông minh cho lắm.
Thẩm Hắc Thổ hít sâu một hơi, nói: "Đúng, cậu nói đúng. Bao giờ bọn họ đến đây vậy?"
"Họ nói họ sắp đến nơi. Đúng rồi, cậu có hẹn sếp Tạ kia cùng anh trai cậu tới không vậy?"
"Bọn họ cũng nói đang ở trên đường, sắp đến nơi rồi".
Tiền Gia Hứa giơ ly rượu vang trong tay lên, sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình, cười nói: "Tớ cũng muốn nhìn xem, một khi sếp Tạ kia gặp được quý ngài XS, sắc mặt anh ta sẽ biến đổi như thế nào?"
Thẩm Hắc Thổ cười một tiếng cổ vũ: "Chúc suy tính của cậu thành công".
Rất nhanh, một chiếc xe thể thao màu đen đi vào trong cổng căn biệt thự.
"Xin chào". Thẩm Hắc Thổ trông thấy bóng người chiếu trên cửa xe, chào đón không mấy nhiệt tình.
Tiền Gia Hứa: "Đây là anh trai cậu với Tạ Giác sao?"
Thẩm Hắc Thổ: "Ừ."
Thế là Tiền Gia Hứa chỉ khẽ gật đầu, vẫn đứng trước cửa như cũ, bày ra dáng vẻ ngóng trông.
Tạ Giác để người giúp việc trong nhà lái xe vào chỗ đỗ, hỏi: "Sao thế? Còn ai đến sao?"
"Còn hai vị khách quý".
Tạ Giác dẫn theo Thẩm Mặc, ngồi xuống chiếc ô che nắng của bữa tiệc tổ chức ngoài trời, đút hoa quả cho nhau. Thẩm Hắc Thổ đứng ngoài quan sát một màn này, thầm mắng đôi nam nam chó chết.
Tầm mười phút đồng hồ trôi qua, anh ta khó có thể chịu đựng tiếp được, hỏi Tiền Gia Hứa: "Sao quý ngài XS còn chưa tới".
"Tớ cũng không biết." Tiền Gia Hứa lau mồ hôi, "Ngài ấy nói sẽ đến ngay mà?"
"Hai người chuẩn bị xong chưa? Bé cưng nhà tôi đói rồi". Tạ Giác ngồi phía sau lên tiếng: "Chưa chuẩn bị xong sao đã mời khách tới nhà?"
"Xin chờ một chút!" Tiền Gia Hứa hơi mất kiên nhẫn đáp lại, trong lòng cậu ta thầm nhủ, chờ chút nữa vị khách đến đây còn cao quý hơn anh nhiều, mười người như anh cũng chẳng bằng đầu ngón tay người ta.
Mắt thấy giữa trưa sắp tới, quý ngài XS vẫn chưa thấy đâu. Tiền Gia Hứa không nhịn nổi nữa, gọi điện thoại sang.
Bên kia nhấc máy, cậu ta lập tức dùng giọng nói khách khí chào hỏi: "Ngài X, xin hỏi ngài cùng ngài S bao giờ sẽ tới bên này ạ? Có cần tôi đi đón hai ngài không?"
Một giây sau, giọng nói quen thuộc vang lên: "Không phải tôi đã sớm ngồi ở chỗ này rồi hả?"
Tiền Gia Hứa nghẹn họng trân trối, cứng đờ quay đầu lại.
Chỉ thấy Tạ Giác cầm điện thoại, cau mày, rõ ràng rất không hài lòng với hành động hôm nay của cậu ta.
"Ngài, ngài X?"
"Ừ."
"Thế... ngài S đâu rồi ạ?"
"Không phải chính là bé cưng nhà tôi đó sao?"
Tiền Gia Hứa hít sâu, nhìn sang Thẩm Hắc Thổ.
Thẩm Hắc Thổ chỉ cảm thấy ánh mắt kia giống lưỡi đao lạnh buốt, giống mảnh vụn thủy tinh đặt ở mùa đông khắc nghiệt nơi cực Bắc suốt ba ngày, đâm vào lưng anh ta phát lạnh, làm cả người anh ta run lên.
"'Thẩm Mặc'". Tiền Gia Hứa kéo cánh tay anh ta, lời nói rít ra từ kẽ răng: "Là bạn học bao nhiêu năm, tớ đã làm ra chuyện gì có lỗi với cậu?"
"Tớ không..." Anh ta há to miệng, nói không thành lời.
Lúc này, đằng sau có tiếng nói vang lên ---
"Tôi xin phép quấy rầy một chút". Tạ Giác lên tiếng: "Cậu Thẩm này có tên gọi quá giống bé cưng nhà tôi, tôi cảm thấy không ổn, lỡ đâu người ta nhầm cậu ấy thành bé cưng nhà tôi, đem tất cả những gì cậu ấy làm đổ lên thân bé cưng nhà tôi thì phải làm thế nào?"
"Cho nên?" Tiền Gia Hứa miễn cưỡng nở nụ cười.
"Đổi tên đi." Tạ Giác nghĩ nghĩ: "Đổi thành Thẩm Hắc Thổ thì thế nào?"
Thẩm Hắc Thổ quay phắt đầu lại, nhìn về phía Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc: "..."
Chuyện hôm nay không liên quan tới hắn thật! Người ta thuận vợ thuận chồng thôi mà.