Sau khi đêm xuống, Từ Ca lại không dám nhắm mắt.
Cửa hành lang mở lần đầu tiên, mấy người già bước vào.
A bà mang đồ ăn khuya tới, còn mang đến rượu cùng lương thực dự trữ.
Các bà không đi, gỡ đòn gánh xuống, rượu xếp thành một hàng bên cạnh hành lang.
Các bà muốn yên lặng chờ dũng sĩ trở về, dùng rượu mạnh để tẩy trần cho bọn họ.
Cửa hành lang mở lần thứ hai, mấy đứa nhỏ đi vào.
Đứa nhỏ xỏ giày rơm, lại không hề cảm thấy lạnh.
Đi sau bọn chúng là các anh chị chưa thành niên, bọc áo khoác lớn, ôm bọn chúng tìm chỗ ngồi xuống.
Bọn họ đều đang đợi, đợi một tin dữ hoặc là tin vui.
Cửa hành lang mở lần thứ ba, người tới là Một Mắt.
Trên người Một Mắt có máu, nhưng không nhiều lắm.
Anh ta nói dãy Đông rút rồi, A Lương còn chưa về.
Có người đứng lên hỏi, thế nào, sườn Bắc bên kia thế nào.
Một Mắt nói không có việc gì, đánh tan, không thể cứu vãn.
Văn tỷ ở lại nhìn tình huống, trăm người canh giữ, hai trăm người rút về.
A Lương có nói muốn trợ giúp hay không, nếu không tôi lại dẫn hai trăm người này qua cho cậu ấy.
Người của đầu Tây nói chờ Thí Tinh, Thí Tinh trở về mới biết tình huống.
Một Mắt liền lên tiếng ngồi xuống, nói có rượu, có rượu liền có chuyện tốt.
Cửa hành lang mở lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu.
Nhưng tới vẫn cứ không phải là Thí Tinh, cũng không phải bất luận một người nào của đầu Tây.
Đôi tay Từ Ca đều đang phát run, trời tối ngóng trông đến hừng đông, hừng đông lại ngóng trông đến trời tối, hiện tại trời vừa tối, cậu lại sợ hãi bầu trời lại sáng lên.
Rất khuya rồi, gió đêm lạnh đến khiếp người.
Nhưng không có ai lấy rượu để làm ấm người, cũng không có ai động đến một miếng bánh cùng một bát cháo bên trong lương thực dự trữ.
Đó là để lại cho người có công, mà rét lạnh hiện tại cũng không phải là rét lạnh thật sự.
A Ngôn chạy qua ngồi rúc ở bên cạnh Từ Ca, cậu ta cũng run đến hợi hại.
Cậu ta ngay cả một câu cũng không nói nên lời, cũng không ngừng thở ra hơi trắng.
Từ Ca ôm ôm vai cậu ta, lại dùng sức chà chà.
Cuối cùng A Ngôn cũng không thể bị thuyết phục bởi câu “Không có việc gì” lặp đi lặp lại của mình, sợ hãi như gió lạnh của Khổ Sơn, chui vào quần áo liền vào mạch máu, vòng đi vòng lại, làm thế nào cũng không ra được.
Bầu trời dần hiện ra ánh sáng, mỗi lần Từ Ca liếc mắt nhìn, liền cảm thấy nó càng sáng hơn một chút.
Nó sáng đến khiến da đầu người tê dại, hoang mang lo sợ.
(*六神无主 lục thần vô chủ: kinh hoảng sốt ruột, k có chủ ý, k làm chủ được tinh thần, không biết phải thế nào mới tốt.)
Từ Ca không thể không an ủi chính mình, đó chỉ là sao cùng trăng, hiện tại vẫn là đêm, một đêm này sẽ thật dài.
harry potter fanfic
Nhưng đến cuối cùng, Từ Ca rốt cuộc không có cách nào bỏ qua ánh sáng ở chân trời.
Cậu đứng dậy, đi đến trước mặt Một Mắt.
Cậu nói có nên cho người đi nghe ngóng tin tức không, bọn họ hẳn là nên về lúc nửa đêm, tôi sợ ——
Một Mắt đã hút nửa gói thuốc, anh ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt Từ Ca, anh ta nói cậu chính là khế đệ của A Lương đi, rồi sau đó vỗ vỗ ghế dài, bảo Từ Ca ngồi xuống.
“Hai điếu,” Một Mắt nói, đưa cho Từ Ca nửa gói thuốc còn lại, “Tôi hút thêm hai điếu.
Hai điếu không thấy người, tôi liền dẫn cậu đi.”
Từ Ca run run rẩy rẩy rút thuốc cuộn ra, đánh cả buổi cũng không đánh cháy que diêm.
Cuối cùng vẫn là Một Mắt đốt giúp cậu, phun ra một ngụm khói thuốc thật dày.
“A Lương bảo cậu ở lại, cậu phải bình tĩnh, chờ đợi,” Một Mắt nói, “Không cần làm mình rối loạn, cậu không nên nghĩ này đó.”
Từ Ca nghe thổ ngữ với khẩu âm xa lạ này, miễn cưỡng đáp lại.
Thuốc dần dần tới gần đầu ngón tay, bầu trời dần dần càng lúc càng chói mắt
Chờ đến sau khi hút xong hai điếu thuốc, Một Mắt dẫm tắt mẩu thuốc lá.
Anh ta đứng lên, ngoắc tay gọi mấy người đến cùng anh ta đứng dậy.
Lại vào lúc anh ta đi về phía cửa của hành lang, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một người trẻ tuổi nhỏ gầy chui vèo vào, tùy tiện lau lau máu trên mặt.
Thuốc của Từ Ca rớt, rớt ở cánh tay bên kia.
Tay của cậu bỏng một chút, cậu cũng đứng bật dậy như điện giật.
Đó là Thí Tinh.
Thí Tinh đã trở lại.
Thí Tinh dụi dụi mắt, đặt loan đao xuống.
Cậu ta nhìn Từ Ca, nhìn nhìn Một Mắt.
Rồi mới banh miệng, cười..