Nhóm gia cụ này đều là tư liệu trân quý để nghiên cứu về điêu khắc thời Đường.
Chuyên gia nghĩ đến việc ông ta trước khi xuất phát nhóm lãnh đạo đã cấp cho kinh phí chi tiêu, quyết tâm, dứt khoát đem tất cả gia cụ ở nhà chính đều lấy hết.
Sau khi vị chuyên gia này mở miệng định ra tất cả gia cụ ở nhà chính, một người đàn ông trung niên đi theo bên người Quách Chính Thanh lập tức cầm laptop tiến lên trao đổi giá cả cùng Cảnh An Hoằng.
Người đàn ông trung niên kêu Vương Cát, là người bên phòng tài vụ đi theo lần hành động này, trách nhiệm của ông ta chính là dùng kinh nghiệm phong phú về đồ cổ của mình, định giá đồ vật nhóm chuyên gia coi trọng.
Vương Cát một bên mở máy tính, một bên giúp Cảnh An Hoằng đánh dự phòng châm: “Cảnh tiên sinh, bởi vì giao dịch lần này đến từ phía chính phủ, cho nên giá cả không có khả năng cao bằng giá cả trên thị trường, hy vọng ngài có thể lý giải điểm này.
”Hiện tại giá cả của đồ cổ quá loạn, đồng dạng đồ vật, đồ cổ của người mua tư nhân cùng đồ cổ trong tay nhà đấu giá, giá cả bán ra chênh lệch có thể gấp một, gấp hai, cho nên chính phủ ra mặt mua sắm đồ vật đều là giá thực, điểm này Quách Chính Thanh lúc trước cũng đã báo cho người nhà họ Cảnh, cho nên Cảnh An Hoằng đã sớm có sự chuẩn bị ở trong lòng, lúc này nghe đối phương nói như vậy, ông cũng vội vàng gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Bởi vì gia cụ của Cảnh gia có niên đại cao hơn gia cụ thời Minh - Thanh đang được lưu thông trên thị trường ở trong nước, cho nên thời điểm Vương Cát tính toán giá cả đã cố ý tính nhiều hơn một chút, sau khi qua mấy lần thẩm tra đối chiếu, ông ta cho một cái giá là hai trăm triệu hai ngàn vạn.
Sau khi chuyên gia nghe xong cái giá này, có chút ngượng ngùng nhìn Cảnh An Hoằng nói: “Giá này xác thật không cao, do đơn vị phê duyệt tiền không nhiều lắm, cho nên…….
”Lúc trước Quách Chính Thanh đã nói, lần này người xuyên việt có của cải rất dày, nên nhóm chuyên gia cũng ôm ý tưởng hung hăng chọn mua một phen, cho nên ông ta bởi vì đưa ra giá thấp mà có chút chột dạ, nhưng ý tưởng muốn dùng tiền ít nhất, mua được nhiều đồ vật nhất lại chiếm thượng phong.
Giá này cũng xác thật hơi thấp với giá trên thị trường, số lượng bộ gia cụ ở nhà chính cũng không ít, ghế gập, bàn vuông, bình phong, bác cổ giá, giá đựng nến, …… Rải rác những món đồ khác, chừng hai mươi mấy dạng, trong đó riêng bộ bình phong dị sắc thêu hai mặt, giá trị đã hơn trăm triệu, càng đừng nói đến những gia cụ khác của Cảnh gia, vì để nhìn cho đẹp, dùng tài liệu đều là gỗ tử đàn.
Một thanh gỗ tử đàn muốn mấy trăm năm mới có thể sử dụng, trong lịch sử vẫn luôn là người có thân phận tôn quý mới có thể sử dụng, càng đừng nói muốn gom đủ nguyên bộ hoàn chỉnh gia cụ như vậy thì yêu cầu hao phí tâm lực rất lớn.
Nếu bộ gia cụ này đem ra thị trường bán đấu giá, ít nhất có thể bán ra năm trăm triệu.
Nếu có thể đem nguyên bộ đồ cổ gia cụ bằng gỗ tử đàn đặt tới trong nhà của mình, chính là đại biểu cho thân phận cùng địa vị độc nhất vô nhị, chỉ điểm này, cũng đủ làm cho các phú hào trong nước vì nó mà điên cuồng.
Hai trăm triệu, tuy rằng hơi thấp với giá thị trường, nhưng cũng đã xa xa cao hơn cái giá tiền trong lòng người nhà họ Cảnh mong muốn.
Cảnh gia trừ bỏ hai tiểu bối, mặt khác đều là người sống vài thập niên, phía trước Quách Chính Thanh đã nói quốc gia muốn ra mặt mua lại đồ vật, người nhà họ Cảnh cũng đã chuẩn bị tốt sẽ bán đồ vật trong nhà với giá rẻ.
Trong nhận thức của người nhà họ Cảnh, chuyện quốc gia ra mặt mua sắm, có thể làm ngươi không lỗ vốn đã xem như là chuyện tốt, lại nói hoàng thương của Đại Chu triều, phần lớn đều làm ăn lỗ vốn cùng hoàng gia, người ta không dựa vào điểm sinh ý này để kiếm tiền của hoàng gia, mà là dùng địa vị hoàng thương cùng danh khí để kiếm tiền tài của những người khác.
Phía trước trong lòng Cảnh An Hoằng đã tính toán qua, về sau người một nhà phải ở thế giới này sinh sống, thái độ nhà mình khẳng định là muốn xuất ra, nói là lấy lòng cũng tốt, nói là lấy cái ấn tượng tốt cũng thế, chỉ cần Quách Chính Thanh cùng nhóm chuyên gia mở miệng, mấy thứ này của Cảnh gia, chính là không trả tiền ông cũng sẽ đưa ra ngoài.
Rốt cuộc một nhà bọn họ đều là người mới đến, ở thế giới này giống như là lục bình không có gốc rễ, người ta muốn lộng chết bọn họ quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong xương cốt người nhà họ Cảnh đều vẫn là tư tưởng của xã hội phong kiến, cảm thấy chỉ cần quốc gia lên tiếng, mặc kệ là xét nhà hay là diệt tộc, đều là chuyện con dân cần thiết thừa nhận.
Những gia cụ trong nhà có thể đáng giá hơn hai trăm triệu, đã ngoài ý muốn của người nhà họ Cảnh.
Đất tổng cộng hơn tám trăm triệu, chỉ cần bán một phòng gia cụ, cũng đã gom đủ một nửa, chuyện này so với dự đoán phía trước của người nhà họ Cảnh muốn bán tất cả của cải trong phòng đều không nhất định đủ tiền mua đất, kết quả hiện tại lại tốt hơn rất nhiều.
Cảnh An Hoằng lắc lắc đầu, vội vàng nói: “Cái giá cả này ta thực vừa lòng, trong thư phòng ta còn có bộ thư, bình cùng nghiên bình, coi như là đồ vật đưa thêm cho quốc gia.
”Một phòng gia cụ đã bán hơn hai trăm triệu, kết quả này làm người nhà họ Cảnh đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, bọn họ có chút hoảng hốt nghĩ: Có lẽ, dựa vào mấy thứ này trong phủ bọn họ, muốn gom đủ tiền mua đất cũng không khó?Sở Tú Nương cho rằng nhóm chuyên gia đã thích những cái gia cụ đó, vội ở một bên nói: “Trong phòng của lão thân còn có một trương giường dùng gỗ nam điêu thiếp tơ vàng thụy thú cùng hoa cỏ, ngươi muốn nhìn một cái hay không?”Trong phòng Sở Tú Nương dùng gia cụ tuy rằng không có tốt bằng nhà chính, nhưng cũng không kém, bà nghĩ nếu có thể bán đi gia cụ trong phòng mình, nói không chừng tiền mua đất có thể gom đủ một nửa.
Thấy bà sốt ruột, Quách Chính Thanh vội vàng nói: “Lão nhân gia, không nóng nảy, chúng ta có rất nhiều thời gian chậm rãi xem.
”Các chuyên gia khác nghe vậy cũng vội gật đầu, thứ tốt ở Cảnh gia thật sự quá nhiều, bọn họ nhìn thấy cái gì cũng đều muốn mua, cố tình tiền trong túi không đủ, cho nên bọn họ còn phải dùng nhiều thời gian chậm rãi chọn mới được.
Lo lắng nhóm chuyên gia sẽ hiểu lầm lời nói mới rồi của bà là đang thúc giục bọn họ, Sở Tú Nương vội vàng xua tay giải thích nói: “Không có việc gì, lão thân không có ý tứ thúc giục các ngươi, các ngươi chậm rãi xem, không nóng nảy.
”Đồ vật của Cảnh gia đều là đồ tốt, nhóm chuyên gia cùng Quách Chính Thanh vẫn luôn ngốc ở Cảnh gia tới khi trời tối, mới từ trong một đống đồ cổ chọn lựa ra bảo bối có giá trị nghiên cứu nhất.
Trừ bỏ ban đầu bán đi gia cụ, đồ vật để cho nhóm chuyên gia nhiệt huyết sôi trào chính là những bản đơn lẻ họa tác có trong thư phòng của Cảnh An Hoằng.
Từ khi con người bắt đầu phát minh ra chữ viết, sách vở vẫn luôn chiếm cứ một bộ phận quan trọng nhất trong thế giới tinh thần của con người.
Mọi người thường nói, đọc sách có thể sáng suốt.
Cho nên thời điểm nhóm chuyên gia đi đến thư phòng của Cảnh An Hoằng, cho dù là chuyên gia của đại học đế đô hay là chuyên gia của viện bảo tàng phái tới, hai chân đều giống như mọc rễ, cắm chặt chẽ ở dưới nền đá xanh trong thư phòng.
Cảnh An Hoằng thích tranh chữ, trước kia ở kinh thành tiêu xài lớn nhất chính là mua tranh chữ, sách vở.
Dùng lời nói của thời hiện đại, Cảnh An Hoằng tuyệt đối được xem như khách nhân VIP của những cửa hàng bán văn phòng tứ bảo nổi tiếng ở kinh thành.
Ở kinh thành, mặc kệ là cửa hàng của nhà ai mở, nếu có bản đơn lẻ danh họa hiếm có khó gặp, đều sẽ cố tình giữ lại cho Cảnh An Hoằng.
Thư phòng của Cảnh An Hoằng rất trân quý, ông mua sách không nhìn đắt rẻ sang hèn, ông thích xem luận ngữ Kinh Thi, cũng thích xem thoại bản về phong tục tập quán ở các nơi.
Cũng bởi vì Cảnh An Hoằng mua rất nhiều tranh chữ, làm nhóm chuyên gia có thể từ bên trong sách vở tranh chữ nhìn thấy phong thổ của Đại Chu triều.
Danh họa tranh chữ có thể ở Đại Chu triều được tất cả văn nhân yêu thích tự nhiên là trân quý, tuy rằng chúng nó không phải là những bức tranh được vẽ bởi một họa sĩ nổi tiếng, nhưng một bức tranh tốt là một bức tranh có sức cuốn hút, danh tác chân chính truyền lại đời sau, đầu bút lông của họa sĩ, mỗi đường cong đều có vẻ độc đáo và mị lực riêng.
Đồ vật cất giữ trong thư phòng của Cảnh An Hoằng đều là bảo bối trong lòng nhóm chuyên gia, nếu ông không luyến tiếc, hôm nay đồ cất giữ trong thư phòng cho dù là một tờ giấy đều sẽ không dư lại.
So với gia cụ lúc trước bán đi, giá cả của tranh chữ trong thư phòng Cảnh An Hoằng tiện nghi hơn một chút.
Lúc trước Cảnh An Hoằng vì mua nhóm tranh chữ này, số lượng vàng bạc ông bỏ ra cho các cửa hàng đều không đếm được, hiện giờ ông chỉ để lại một ít đồ tốt, đa số đều bán giảm giá cho các chuyên gia của đại học đế đô phái tới.
Nhóm thư tịch cùng tranh chữ bút tích thực đều sẽ bị phân tán trưng bày tại các viện bảo tàng lớn trong nước, các bức họa không nhiều đặc sắc sẽ đưa đến tay giảng viên của các trường đại học, trở thành tư liệu nghiên cứu cho các học sinh của khoa cổ văn.
Giá cả của thư tịch tranh chữ tuy rằng kém hơn gia cụ, nhưng bởi vì có số lượng nhiều, cuối cùng bán được 400 triệu 6300.
.