Sau một năm nghe tiên sinh Cảnh An Hoằng giảng bài, đây là lần đầu tiên Nguyên Huyên Văn đi đến Cảnh phủ.
Lúc ấy Cảnh An Hoằng ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, phải xin nghỉ để dưỡng bệnh, Nguyên Huyên Văn vì một nan đề khó hiểu, liền mang theo lễ vật tới cửa vấn an tiên sinh.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Huyên Văn nhìn thấy Cảnh Tình, một cô bé có làn da trắng sáng như ngọc, trên người mặc váy áo màu xanh đang ngồi ở trên bàn đu dây, khi bàn đu dây bay đến vị trí cao nhất, tiếng cười như chuông bạc của cô bé cùng tiếng hoan hô vang vọng của hạ nhân trong tiểu viện, từng tiếng cười đùa tiến thẳng vào lỗ tai của người nghe, dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm tình của người khác.
Lúc ấy không khí trong hoàng cung rất khẩn trương, ngay cả Nguyên Huyên Văn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh ta không nhìn thấy người khác cười vui vẻ như vậy.
Mấy năm nay dưới sự ở dạy dỗ của phụ hoàng cùng tiên sinh, Nguyên Huyên Văn từ một cậu bé chân đất cái gì cũng không hiểu đã biến thành một vị hoàng tử trầm ổn để xứng đáng với thân phận hoàng tộc của mình.
Nhưng mà lần này, Nguyên Huyên Văn lại không quan tâm đến thân phận của mình, anh ta đứng dưới hành lang, ngắm Cảnh Tình chơi đu dây.
Chờ đến lúc có người kêu gọi thì anh ta mới phục hồi tinh thần lại, không biết từ khi nào trên mặt của anh ta cũng mang lên tươi cười.
Ngồi ở trên bàn đu dây Cảnh Tình cũng nghe thấy tiếng kêu của người hầu, cô quay đầu nhìn thoáng qua hành lang thì nhìn thấy có một người xa lạ đang đứng, cô vội vàng lên tiếng kêu thị nữ dừng lại bàn đu dây.
Sau khi bàn đu dây đã ngừng lại, Cảnh Tình đỡ tay nha hoàn đi đến trước mặt Nguyên Huyên Văn, cô không chút khách khí mà nói ra lời chất vấn: “Ngươi đúng là một người lỗ mãng, tại sao ngươi lại đứng đó ngắm nhìn một cô gái xa lạ.
”Đây là lời nói đầu tiên của Cảnh Tình khi ấy mới tám tuổi dành cho Đại hoàng tử Nguyên Huyên Văn tôn quý.
Cảnh Tình ở nhà được cha mẹ, bà nội yêu thương, em trai thì sợ cô, tuy rằng mới tám tuổi cô đã đi theo ma ma học tập lễ nghi, nhưng những quy củ cùng lễ nghi rườm rà trong miệng của ma ma còn chưa được cô ghi tạc ở trong lòng, trong xương cốt thì cô vẫn là một người có tính tình không tha người.
Ở bên ngoài Cảnh Tình có thể bưng tư thái bảo trì sự văn tĩnh, còn lúc ở nhà cô sẽ không quản được nhiều như vậy.
Phát hiện có người nhìn lén mình, Cảnh Tình tự nhiên sẽ không chế nhạo hai ba câu liền cho qua, cô đã dùng nắm đấm nhỏ của mình quơ quơ ở trước mặt Nguyên Huyên Văn để uy hiếp, ý tứ là —— nếu hôm nay lời giải thích của anh ta không thể làm cô vừa lòng, vậy thì cô sẽ động thủ đánh người.
Chuyện này về sau đã bị Nguyên Huyên Văn lấy ra nhắc mãi, đặc biệt là sau khi Cảnh Tình có được thanh danh là người nhã nhặn lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩ là đệ nhất quý nữ của Đại Chu triều.
Lời nói trêu đùa Cảnh Tình thường xuyên treo ở bên miệng của Nguyên Huyên Văn chính là —— người bên ngoài thường xuyên khen ngươi nhã nhặn lịch sự, ta cảm thấy là do bọn họ còn chưa biết đến nắm tay của ngươi có bao nhiêu cứng rắn.
Mỗi khi đến lúc này, Cảnh Tình trừ bỏ quẫn bách, cũng chỉ biết buồn bực.
Tóm lại, tuy rằng lần đầu tiên Cảnh Tình cùng Nguyên Huyên Văn gặp mặt cũng không tính là vui sướng, nhưng sau này lúc bọn họ ở chung vẫn thực hòa hợp.
Không có biện pháp, Cảnh Tình lúc tám tuổi cũng chỉ là một cô bé không thể thường xuyên đi ra ngoài giống như những cậu bé khác, lúc nào cô cũng muốn vượt qua tường vây để nhìn ra thế giới bên ngoài.
Mà Nguyên Huyên Văn cũng thường xuyên tìm cớ để tới Cảnh phủ tìm Cảnh An Hoằng dò hỏi việc học, mỗi lần đều sẽ không quên mua những món đồ chơi mới lạ cho cô bé Cảnh Tình.
Rối gỗ biết chuyển động, bánh hạt dẻ của Nhất Phẩm Trai, đồ chơi làm bằng đường, điểm tâm cùng những món đồ chơi thú vị đã dễ dàng bắt được tâm của Cảnh Tình.
Có một câu nói là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, chậm rãi Cảnh Tình cũng bắt đầu hy vọng Nguyên Huyên Văn sẽ thường xuyên đến nhà cô chơi! A không, là đến tìm cha của cô để hỏi về công khóa.
Cảnh An Hoằng là thái phó của Thái Tử, chỉ điểm này thôi đã chiếm hết tiên cơ dùm cho con gái.
Thái Tử có mối quan hệ tốt với con gái, Cảnh An Hoằng tự nhiên sẽ vui mừng, bất quá lúc ấy, Cảnh An Hoằng cũng không có nghĩ tới, con gái của mình còn có thể làm Thái Tử Phi.
Lúc còn nhỏ, Cảnh Tình cũng chỉ xem Nguyên Huyên Văn là anh trai, còn Nguyên Huyên Văn cũng chưa bao giờ tỏ ra có tình cảm với cô.
Sau khi Cảnh Tình được mười tuổi, số lần cô gặp mặt Nguyên Huyên Văn càng ngày càng ít, tuổi tác càng ngày càng lớn, hai người khác phái ở chung tất nhiên là sẽ không còn thân mật tự nhiên như khi còn bé.
Thời điểm Cảnh Tình cho rằng mối quan hệ của cô cùng Nguyên Huyên Văn phải dừng lại ở trong kí ức của tuổi thơ thì bệ hạ lại hạ chỉ tứ hôn cho bọn họ.
Lúc đó Lý thị đã rơi đài, dưới sự bất công trắng trợn của đế vương, Nguyên Huyên Văn đã trở thành Thái Tử, hơn nữa bên trong đám hoàng tử đã không còn người có thể uy hiếp đến địa vị của anh ta.
Trước khi hạ xuống thánh chỉ tứ hôn, Cảnh An Hoằng chưa bao giờ nghĩ tới vị trí Thái Tử Phi sẽ rơi xuống trên người của con gái mình.
Tuy rằng Cảnh Tình có chút mỹ danh ở kinh thành, nhưng gia thế của con gái Cảnh gia bọn họ lại kém hơn các vị thiên kim nhà cao cửa rộng khác ở kinh thành.
Dựa theo trình độ được sủng ái của Nguyên Huyên Văn, bệ hạ hẳn phải chọn lựa cho anh ta một cọc hôn sự mà nhà gái có thế lực to lớn mới đúng, nhưng tại sao bệ hạ lại tuyển con gái của một quan văn không hề có thế lực ở trong triều.
Thật ra thì hôn sự này là do Nguyên Huyên Văn tự mình cầu xin, vừa vặn mấy năm nay bệ hạ cũng chịu rất nhiều khổ từ các thế lực của ngoại thích, dưới sự cân nhắc, hoàng thượng đã quyết định thỏa mãn suy nghĩ trong lòng con trai.
Dưới cái nhìn của Cảnh An Hoằng, tuy rằng hoàng cung là nơi phú quý đầy trời, nhưng cũng là nơi từng bước đều có sát cơ là đầm rồng hang hổ, nếu có thể, ông thật sự không muốn để cho con gái duy nhất của mình đi mạo hiểm.
Nhưng không có cách, đây là hoàng mệnh không thể làm trái, thánh chỉ tứ hôn cũng đã hạ xuống, Cảnh Tình nhất định phải gả vào hoàng gia.
Sau khi thánh chỉ tứ hôn được đưa đến Cảnh phủ, Cảnh Tình vừa sợ hãi vừa mê mang, cũng may Nguyên Huyên Văn đã sai người đưa thư tới cũng phần nào làm giảm bớt tâm tình lo âu của Cảnh Tình.
Trong thư Nguyên Huyên Văn đã cho thấy chính mình đối với cô sớm đã rễ tình đâm sâu, ở lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã nhận định cô, anh ta làm hoàng tử, thì cô là hoàng tử phi, anh ta làm Thái Tử, thì cô chính là Thái Tử Phi.
Đối với một cô gái mới lớn, lại nhận được một bức thư ẩn chứa tình ý, hơn nữa còn có tình cảm lúc nhỏ của bọn họ, cũng đủ để Cảnh Tình dành cho anh ta một tình cảm đặc biệt.
Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, số lần thư từ qua lại của Cảnh Tình cùng Nguyên Huyên Văn đã trở nên thường xuyên hơn, tuy rằng bọn họ không thể gặp mặt, nhưng tử sĩ thủ hạ của Nguyên Huyên Văn có thể lặng yên không một tiếng động trao đổi thư từ giúp bọn họ.
Ban đầu chỉ là thư từ, nhưng sau Nguyên Huyên Văn ở trong thư có nói anh ta đã nhìn thấy một túi tiền của một vị bằng hữu được vị hôn thê thêu tặng, bất quá đó chỉ là một túi tiền bình thường, lại bị bằng hữu lấy ra khoe hết lần này tới lần khác.
Đó là lần đầu tiên Nguyên Huyên Văn thể hiện ra tính trẻ con ở trong thư dụ dỗ Cảnh Tình thêu cho anh ta một cái túi tiền, trong thư nói chỉ cần cô chịu thêu, anh ta khẳng định sẽ quý trọng, tắm gội đều không rời thân.
Lúc ấy Cảnh Tình cũng viết thư trêu ghẹo, cô nói mình sẽ làm sợi dây treo túi tiền dài một chút, để anh ta có thể treo ở trên cổ, làm như vậy thì trong lúc tắm gội mới sẽ không rời khỏi người.
Bất quá trêu ghẹo thì trêu ghẹo, sau lần đó, thư từ qua lại giữa bọn họ cũng kèm theo các vật phẩm khác, Cảnh Tình tự mình thêu túi tiền, túi thơm, khăn tay, còn Nguyên Huyên Văn thì mua xiêm y, trang sức, mấy thứ này phần lớn đều có giá trị xa xỉ, cũng có những vật không đáng giá tiền như mới bắt đầu vào mùa đông anh ta đã trèo lên một cây mai tự tay tháo xuống một cành hồng mai đang nở rực rỡ tặng cho Cảnh Tình.
Cảnh Tình chưa từng hoài nghi về tình cảm của chính mình cùng Nguyên Huyên Văn, trong lúc hoàng cung có biến, anh ta trước tiên đã phái người chạy ra hoàng cung thông báo cho cô cùng người nhà chạy trốn.
Đủ loại tiếc nuối của ngày xưa, đều ở trong một tiếng kêu gọi của Sở Tú Nương mà sống lại.
Người kia đang đứng cách đó không xa, tuy rằng mái tóc của anh ta đã cắt ngắn, nhưng Cảnh Tình có thể xác định, đó chính là khuôn mặt đã ở trong những giấc mộng đêm khuya của cô.
Cảnh Tình không rảnh lo đến việc vì sao Nguyên Huyên Văn lại ở thời hiện đại, vì sao anh ta lại mặc tây trang, kiểu dáng tóc ngắn của anh ta cũng đang được lưu hành, chờ cô phục hồi tinh thần lại, thì cô đã ném xuống túi mua hàng ở trong tay, xách lên làn váy đuổi theo.
Thấy anh ta khom lưng ngồi vào trong chiếc xe con đang đậu ở ven đường, Cảnh Tình sợ hãi mình sẽ bỏ lỡ người trong lòng, cô bất chấp lúc này mình còn đang ở trên đường lớn, vội vàng lên tiếng kêu gọi nói: “Điện hạ! Thái Tử điện hạ!”Lúc Cảnh Tình nói chuyện đều sẽ nhẹ giọng, đi theo bên người Cảnh Tình đã vài ngày, đây là lần đầu tiên Đái Lộ nghe thấy tiếng gọi bén nhọn của Cảnh Tình.
Không biết đối phương có nghe thấy thanh âm của Cảnh Tình hay không, hay là không cảm thấy cô ấy đang kêu chính mình, anh ta không quay đầu nhìn lại, vẫn ngồi vào trong xe, chờ Cảnh Tình chạy tới, anh ta cũng lơ đãng nhìn thoáng qua cửa sổ xe nhìn cô một cái, giây tiếp theo chiếc xe đã khởi động, chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt của Cảnh Tình.
.