Chu Sinh lim dim mở mắt ra, hình như cậu đã ngủ một giấc dài, cơ thể đều nặng nề đến độ không thể nhấc tay chân lên nổi. Cậu lờ đi cảm giác đau đớn đang hành hạ hai cánh tay, cái đầu không an phận mà xoay trái xoay phải xem tình hình của bản thân.
Phòng bệnh trắng tinh không bóng ai khác. Cũng chẳng biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây nữa.
Những ngày sau đó cũng chỉ có Chu Sinh sinh hoạt trong chiếc phòng bệnh, thi thoảng sẽ có vài bác sĩ qua hỏi han cậu. Thời gian này vì quá nhàm chán, Chu Sinh có thể học tập được rất nhiều từ con người, cũng tìm cho bản thân cách giải thoát khỏi căn nhà hờ kia rồi.
"Cậu muốn đầy đủ bệnh án sao?" Bác sĩ nghe Chu Sinh nói xong, ánh mắt cũng không nhấc, hỏi lại.
"Phải, còn có muốn anh báo án giúp tôi với." Chu Sinh chậm rãi nói. "Thời gian này tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi không thể chịu đựng được những trận đòn roi, những lời xúc phạm từ phía người nhà nữa."
Bác sĩ đánh mắt lên nhìn cậu, tâm can khẽ run nhẹ khi thấy thiếu niên gầy yếu cúi đầu tự nghịch những đầu ngón tay băng vải trắng của bản thân. Cũng phải, rõ ràng đã gần hai mươi nhưng thân mình lại chỉ như thiếu niên mười lăm, các bài kiểm tra sức khoẻ cũng cho thấy sự thiếu hụt chất dinh dưỡng trong thời gian dài, cơ thể suy nhược. Nếu duy trì thêm một hai năm, có khi phía tang lễ bệnh viện lại có thêm công việc.
Này còn chưa kể, thiếu niên là một Omega, sự bạo hành thời gian dài đang đe doạ nghiêm trọng tới khả năng sinh sản của cậu, chụp kiểm tra có cho ra kết luận, vùng bụng từng bị tấn công, ảnh hưởng tới cơ quan sinh dục và mang thai.
"Bạo hành gia đình là một chuyện phức tạp, cậu sẽ cần đầy đủ bằng chứng trước toà. Cậu xác thực..."
"Tôi cần. Làm phiền bác sĩ rồi."
"...Tôi sẽ chuẩn bị các bệnh án giúp cậu."
Chu Sinh coi thêm vài bộ phim cẩu huyết gia đình, bên dưới đều là đám bình luận loạn cào cào nói đủ thứ. Vị bác sĩ kia cũng rất nhiệt tình mà đưa cho cậu một chiếc máy ghi âm.
"Hy vọng cậu có thể sớm tự do." Này là nguyên văn lời vị bác sĩ ấy nói với Chu Sinh.
Nhìn chiếc máy nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, Chu Sinh ngẩng đầu, chân thành nói hai chữ cảm ơn với vị bác sĩ nọ.
Lúc Chu Sinh xuất viện, không có ai đưa cậu về cả. Lúc Chu Sinh về đến căn phòng bé tẹo của mình, trong nhà ngoài nhà cũng chẳng có ai. Tâm tư muốn gây lộn của cậu cũng theo không gian yên tĩnh mà chậm rãi chìm xuống.
Đến tận tối đám người nhà hờ mới trở về. Dường như là đi ăn tối ở một nhà hàng nào đó, người con gái cười nói khen một món gì đấy, lại nũng nịu cha lần tới lại ghé. Lão cha hờ sảng khoái đáp ứng, còn hứa hẹn tặng quà gì thêm. Người phụ nữ mang tới một cốc nước, nhu thuận đưa cho chồng uống.
Qua khe cửa hở của phòng, Chu Sinh đều quan sát thấy cả. Cũng không biết nguyên thân đã bao nhiêu lần qua khe cửa nhỏ này nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là "gia đình", bản thân lại như người thừa.
Cảm xúc của con người, Chu Sinh không hiểu cho lắm. Nhưng mấy bộ phim cẩu huyết đều nói như vậy, hình như là rất đau.
Nhưng mà chung quy, nguyên thân đều đã chết, hiện tại thứ duy nhất tồn tại bên trong thân xác này chỉ có linh hồn của một cái cây ham mê ăn thịt uống máu. Và mục đích của nó cũng chỉ có một, sớm thoát khỏi cái nhà khiến nó thấy tù túng này.
Lão cha hờ đang cười vui vẻ thì nghe thấy tiếng cánh cửa mở. Cái căn phòng dưới chân cầu thang lão thường dùng để đồ, còn có đứa con mà lão cảm thấy đáng xấu hổ và ghê tởm.
"Mày sao không chết ở cái bệnh viện luôn đi, tốn nhiều tiền viện phí của tao như vậy làm gì?" Lão hô lên, cầm được cái chén trên mặt bàn liền ném đến chân cửa.
Lão tưởng đâu thằng con của lão sẽ như mọi khi, sợ hãi đóng cửa lại, rồi im thin thít như con chuột nhắt ở cái xó nhỏ của nó. Râu mép lão dựng ngược, cố tỏ ra sự uy nghiêm và cái ảo tưởng về quyền lực của lão.
Nhưng hôm nay, thằng con của lão lại không làm những điều nó thường làm. Nó mở hẳn cửa, cánh tay vẫn còn chưa khỏi băng kín những sợi ruy băng trắng, miệng vết thương đã khô nên không còn máu loang lổ nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!