Âu Dương Tư Thần vội mở cửa phòng ngủ, trên giường Lạc Ninh Hinh vẫn đang ngủ say, đến nổi anh đã ngồi ngay bên cạnh mà cô vẫn không hề hay biết.
Âu Dương Tư Thần đưa tay đặt lên trán cô, nhưng Lạc Ninh Hinh không có sốt cao, chỉ là nóng hơn bình thường một chút.
Thấy không có gì đáng ngại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
" Bảo bối, mau dậy thôi! Đã trễ lắm rồi, cần phải ăn tối!" Anh vuốt nhẹ gương mặt mềm mịn của cô nói.
Lạc Ninh Hinh bị quấy rầy cô khẽ nhíu mày lại, nhưng là mắt vẫn nhắm nghiền, không một chút cử động.
" Bảo bối~!" Âu Dương Tư Thần véo nhẹ vào má cô gọi, âm thanh ngọt ngào khiến người ta muốn sâu răng.
" Không ăn có được không? Em buồn ngủ rồi! Em đau lưng, đau đầu chóng mặt lắm!" Lạc Ninh Hinh dụi mắt trả lời.
" Không được! Ăn xong lại ngủ! Không ăn sẽ không tốt cho cơ thể.
Lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em!" Anh đỡ cô lên, ôn nhu đáp.
Lạc Ninh Hinh dù cơ thể mỏi nhừ, nhưng cô vẫn cố gắng đứng lên.
Dạo gần đây cô thường xuyên mệt mỏi, ngửi thấy mùi thức ăn là lại khó chịu, lại còn rất buồn ngủ nữa.
Cô chậm chạp đi xuống lầu, Âu Dương Tư Thần cũng bước phía sau cô.
Thức ăn trên bàn toàn là món mà cô thích, chẳng hiểu sao bây giờ lại cảm thấy không muốn ăn.
Âu Dương Tư Thần kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi gắp thức ăn cho cô." Bảo bối, em mau ăn đi! Đồ ăn sắp nguội cả rồi!" Anh quan tâm lên tiếng.
Lạc Ninh Hinh gượng cười gật đầu, cô cầm lấy đũa cho thức ăn vào miệng.
Ban đầu cô còn có thể nuốt xuống, cho đến khi Âu Dương Tư Thần gắp cá cho cô.
" Cá sốt cà hôm nay Chu Thẩm nấu rất ngon, em ăn nhiều vào!" Anh nói.
Vừa ngửi thấy mùi tanh của cá, Lạc Ninh Hinh cảm thấy buồn nôn, cô vội buông chén cơm xuống chạy nhanh vào nhà vệ sinh, không ngừng nôn thốc nôn tháo.
" Ọe...ọe...ọe..!"
Âu Dương Tư Thần lo lắng, anh cũng chạy vào, tay không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô." Ninh Hinh, em làm sao vậy? Khó chịu lắm sao?" Nhìn cô khó chịu mà anh đau lòng.
" Hạ quản gia, gọi bác sĩ đi!" Anh nhìn ra ngoài cửa kêu lớn.
Hạ quản gia nhận lệnh mau chóng đi làm việc.
Đến khi dạ dày trống rỗng, Lạc Ninh Hinh mới ngừng nôn, cô mệt nhoài ngồi bệt xuống sàn.
Miệng không ngừng thở dốc, mặt mày cô tái xanh, cảm giác này từ bé đến lớn cô chưa từng trải qua bao giờ.
" Anh đưa em lên phòng nghỉ!" Âu Dương Tư Thần nói, anh bế cô đi lên lầu.
Đặt cô nằm lên giường, anh đi vào phòng tắm lấy khăn lau người cho cô, cơ thể Lạc Ninh Hinh lúc này cũng lấm tấm mồ hôi." Bảo bối, cố chịu đựng một chút! Bác sĩ sẽ đến ngay thôi!" Nói rồi anh nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
" Tư Thần, ôm ôm một chút!" Lạc Ninh Hinh làm nũng lên tiếng, ngay lúc này cô muốn được anh ôm vào lòng.
Âu Dương Tư Thần mỉm cười, anh nằm xuống bên cạnh, choàng tay ôm lấy cô.
Người phụ nữ của anh, đương nhiên là anh phải cưng chiều rồi.
Ở bên cạnh anh, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngọt ngào và ấm áp.
Được một lúc, Hạ quản gia dẫn bác sĩ lên lầu, ông ấy nhẹ nhàng gõ cửa." Thiếu gia, bác sĩ đến rồi!"
Âu Dương Tư Thần ngồi dậy, anh đi ra mở cửa cho nữ bác sĩ vào.
Anh đứng ở bên ngoài chờ đợi, rồi lại cảm thấy không yên tâm, chỉ muốn đi vào xem thử Lạc Ninh Hinh là bị làm sao.
" Thiếu gia, cậu đi tới đi lui như vậy không chóng mặt sao?" Hạ quản gia cảm thấy buồn cười mà lên tiếng.
Âu Dương Tư Thần lắc đầu, nội tâm anh bây giờ chỉ có Lạc Ninh Hinh thôi, lấy đâu ra mà nhiều chuyện để suy nghĩ chứ.
Cứ mỗi lần cô đau ốm, thì anh lại là người cuống cuồng cả lên, Hạ quản gia nhìn mãi cũng quen.
Mười lăm phút trôi qua, bác sĩ cũng từ trong phòng đi ra, cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì Âu Dương Tư Thần đã gấp gáp hỏi.
" Cô ấy là bị làm sao vậy? Có gì nguy hiểm không? Có cần nhập viện để theo dõi không? Cô ấy chưa bao giờ nôn mửa như vây cả!" Một tràng câu hỏi làm nữ bác sĩ cũng rối rắm.
" Thiếu gia, cậu để bác sĩ thở đã chứ!" Hạ quản gia thấp giọng nói.
Lúc này Âu Dương Tư Thần mới chịu im lặng lắng nghe.
Bác sĩ thấy anh thật hài hước, cũng không để anh chờ lâu, cô ta nhẹ nhàng lên tiếng." Âu Dương thiếu gia, Lạc tiểu thư không có bệnh gì cả! Cô ấy chỉ là đang mang thai mà thôi, thai nhi đã được ba tuần rồi."
" Không có bệnh gì thật là tốt quá!" Âu Dương Tư Thần vẫn chưa hiểu hết lời bác sĩ nói, anh mỉm cười nói.
" Thiếu gia, Lạc tiểu thư là mang thai đó!" Hạ quản gia nhắc anh lại một lần nữa, nghe Lạc Ninh Hinh mang thai, ông ấy cũng rất vui mừng.
Vì trong dinh thự rộng lớn sắp chào đón một thành viên mới.
" Mang thai?" Âu Dương Tư Thần ngớ người ra, anh kinh ngạc nhìn bác sĩ hỏi lại.
" Chính xác là như vậy! Mệt mỏi và buồn nôn chỉ là triệu chứng ốm nghén bình thường thôi, Lạc tiểu thư lúc này cần chú ý nghỉ ngơi và thư giãn, tránh những thực phẩm có mùi gây khó chịu, và uống nhiều nước để cơ thể không bị mất nước." Nữ bác sĩ gật đầu dặn dò.
Chẳng chờ bác sĩ nói thêm, đôi chân thon dài của anh đã nhanh chóng bước vào trong phòng.