Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Edit: Wattpad @llllMeiMeillll

Giường ngủ tập thể ở đây khác với Thanh Mặc, tuy là phòng hai người nhưng giường tầng không tốt lắm.

Giường tầng hẹp hơn so với ký túc xá trường học bình thường, leo lên xuống khá phiền phức.

Cố Phóng Vi đương nhiên sẽ nằm giường tầng trên.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ,hắn nằm trên giường nghịch điện thoại di động, chỉ biết là Lộc Hành Ngâm đang làm bài tập ở bên dưới, hắn thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lật trang sột soạt.

Tra điện thoại - cách hôn môi

Tra điện thoại - các bước hôn môi cụ thể và kích thích bầu không khí

Tra điện thoại - điều gì sẽ thay đổi trước và sau khi yêu

...

Sau một thời gian, Cố Phóng Vi nghĩ Lộc Hành Ngâm vẫn đang làm bài tập về nhà, vừa muốn giục cậu đi ngủ liền thò đầu xem một chút, Lộc Hành Ngâm không biết đã đặt sách xuống từ lúc nào, cuộn tròn ngủ thiếp đi.

Nhìn từ giường trên đến giường dưới, Lộc Hành Ngâm rất ngoan ngoãn, nằm nghiêng với tư thế đặc biệt ngoan ngoãn, mặt hướng ra ngoài, đang ngủ rất yên bình nhẹ nhõm.

Cố Phóng Vi đột nhiên cảm thấy giường trong trường học này có lẽ không hẹp như thế —— để Lộc Hành Ngâm nằm nghiêng người, là đủ thêm một người nữa ngủ.

Trong giấc ngủ, Lộc Hành Ngâm vẫn đang cố gắng tính toán cái câu mà cậu chưa nghĩ ra vừa rồi, thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh đang bò dọc theo chăn, sau đó, một thứ to lớn bò lên và muốn kéo chặt cậu vào trong.

Cậu theo bản năng muốn đá chân mình ra, nhưng ai đó đã véo mắt cá chân: "Đừng cử động, nhường chỗ cho anh, Máy Tính Nhỏ."

Lộc Hành Ngâm đá thêm vài cái, Cố Phóng Vi nhét ngón chân cậu trở lại chăn, khăng khăng trên chen lấn: "Mau lên, mau lên, nếu không anh sẽ ôm em chen vào."

"Anh có giường ngủ mà." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm vẫn còn đờ đẫn, lúc tỉnh lúc không nhưng vẫn muốn cùng hắn nói lý lẽ, "Giường ở đây hẹp, chỉ có thể ngủ một người, ngày mai 7:30 chúng ta phải tập hợp."

"Anh muốn ôm em ngủ." Cố Phóng Vi có lý do chính đáng, "Bạn trai muốn ôm em ngủ, sao không được hửm?"

Lộc Hành Ngâm còn muốn đẩy hắn ra: "Không cho."

Cố Phóng Vi thấy cậu buồn ngủ quạo quọ thú vị như thế, tiếp tục nói chuyện với cậu, tóm lại là lải nhải mỗi chuyện rất gớm ghiếc "Tại sao phải ngủ chung với bạn trai", hắn nói câu nào, Lộc Hành Ngâm đáp trả lại câu đó, rất vui vẻ.

"Ngày mai, chúng ta tập hợp mấy giờ?"

"7 giờ rưỡi..."

"Bữa sáng định ăn cái gì chưa? Anh ngủ cùng em, chúng ta cùng nhau suy nghĩ."

"Em thì... muốn...... "

"Tiểu Lộc, tư lệnh Tiểu Lộc, Nai Con, Lộc Hành Ngâm, Máy Tính Nhỏ..." Cố Phóng Vi lần lượt gọi cậu, nghịch ngợm đầu ngón tay.

"Anh để cho em ngủ coi." Lộc Hành Ngâm buồn ngủ, rốt cục thoát khỏi ôn nhu lễ độ thường ngày hay thái độ thản nhiên, cậu nhe ​​răng trừng mắt, có chút tức giận, "Cố Phóng Vi, anh để cho em đi. "

Nhưng cái giọng này không có chút sức thuyết phục, cứ như mèo bú sữa vậy.

Cố Phóng Vi nghe thấy cậu tức giận, mỉm cười, cúi người ôm cậu vào lòng, nhét vào trong: "Được, anh không làm phiền em, từ nay về sau sẽ như vậy."

Lộc Hành Ngâm vẫn còn tức giận, đôi mắt nai nhỏ màu đen láy nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Cứ hờn dỗi trẻ con thế này, cũng tốt lắm." Cố Phóng Vi tự tin nói, "Yêu đương, là như thế này."

*

Lộc Hành Ngâm thức dậy vào sáng sớm thì thấy mình bị Cố Phóng Vi kẹp ngang, mở đôi mắt là khuôn mặt đẹp trai lai láng.

Cậu bị nhét vào một góc nên không thể di chuyển.

Cố Phóng Vi thấy cậu đã tỉnh, cười xấu xa: "Muốn ra ngoài à? Nếu muốn ra ngoài, chỉ cần hôn anh một cái là được."

Lộc Hành Ngâm nói, "Hôm qua đã hôn rồi." Tim cậu bắt đầu đập liên hồi, cậu đưa tay về phía Cố Phóng Vi để lấy cuốn sách, Cố Phóng Vi giữ chặt cổ tay cậu: "Sách đẹp hơn anh hả?"

"... Anh đẹp hơn." Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói, "Nhưng em cũng muốn đọc nó."

"Hôn một cái, một cái thôi." Cố Phóng Vi ôm lấy cậu nói, động tác của hắn so với bình thường có chút áp bức và háo hức, tựa hồ rất thích gối ôm hình người này, mà Lộc Hành Ngâm thì rất mềm mại —— hận không thể xoa xoa vùi vào trong cơ thể, giọng nói hắn có chút khàn khàn, "Em ơi..."

Lộc Hành Ngâm không nhớ chuyện gì đang xảy ra cho đến khi cậu cử động—— hiện tượng sinh lý bình thường của con trai, lần trước cậu thấy qua rồi, chỉ biết bỏ chạy.

Lần này cậu không phải chạy nữa.

Trên thực tế, Cố Phóng Vi không chắc liệu phương pháp hơi mạnh mẽ này có đúng hay không —— trước khi Lộc Hành Ngâm nguyện ý, hắn cảm thấy xấu hổ nếu cưỡng hôn cậu, nên tốt hơn là nên thuyết phục, dẫn dắt Lộc Hành Ngâm chủ động.

Huống chi, hắn trong chuyện tình cảm, không có khả năng hắn chủ động, đời này hắn cũng không có khả năng chủ động, chỉ có thể để người khác dỗ hắn, hắn sẽ không chủ động dỗ người khác.

Rốt cuộc, chính Lộc Hành Ngâm là người theo đuổi hắn trước!

"Hôn một cái, anh sẽ thả em đi." Cố Phóng Vi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ôm lấy eo Lộc Hành Ngâm, ấm áp lại mềm mại, giống như một con thú con.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó tiến lại gần, hàng mi đen thẫm, không hề dịu dàng như thường ngày mà có phần áp bức.

Lộc Hành Ngâm hít một hơi thật sâu, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa và một giọng nói quen thuộc: "Bọn họ vẫn chưa dậy à?"

"Không biết, gõ cửa thử xem?"

Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Lộc Hành Ngâm sợ hãi run lên, sau đó như mèo không bắt được, nhanh chóng lăn qua người Cố Phóng Vi, kéo dép lê xuống giường, xông vào phòng tắm.

Cửa phòg tắm"ầm" đóng sầm lại.

Dịch Thanh Dương gõ cửa, thò đầu vào nhìn một vòng, chỉ thấy Cố Phóng Vi đang vò tóc ở giường dưới: "Ồ, cậu tỉnh rồi à?"

Cố Phóng Vi vẻ mặt đằng đằng sát khí quay người lại.

Dịch Thanh Dương giật mình, đóng cửa lại với một tiếng "bang", quay lại nói với Hoàng Phi Kiện: "Trong ký túc xá chỉ có Cố thần, Cố thần giết Nai con giấu xác rồi!"

*

Khi hai người họ đi ra ngoài, mặt đỏ bừng.

Ngón tay của Lộc Hành Ngâm nóng ran không giữ nổi dây đeo vai của chiếc cặp sách. Sau vài ngày, cậu dần nhận ra tại sao "yêu" có thể trở thành một sự cám dỗ lớn như vậy ở lứa tuổi học sinh, rất nhiều người chỉ muốn tìm một crush cho mình chỉ để làm theo.

Đó chính là hạnh phúc không nói nên lời, là sợi dây liên kết bí mật giữa hai người, đằng sau những ẩn số, họ có một loại mê hoặc chỉ đối phương biết, không ai có thể lay chuyển, không ai có thể hiểu được bí mật ẩn giấu dưới ánh mắt bão tố giữa hai người.

Chỉ có một bầu không khí và thời gian như vậy là thuộc về cả hai người.

Sau ngày thứ tư, công việc của từng đội đại diện mỗi trường về cơ bản đã ổn định, một số đội đại diện các trường đã từ bỏ thi đấu, để hệ thống không hoạt động và phá sản, lần lượt nhận trợ cấp của chính phủ, rồi bị loại sau năm lần phá sản.

"Còn chúng ta thì sao?" Dịch Thanh Dương chợt nhớ ra, hỏi Lộc Hành Ngâm, "Chúng ta phá sản chưa?"

"Vẫn chưa." Lộc Hành Ngâm nhìn, chỉ vào Cố Phóng Vi, "Anh ấy thử chơi rời."

Cố Phóng Vi đang nhàn rỗi buồn chán, mở thử hệ thống xem thử, nó chạy một lúc: "Vốn ban đầu của hệ thống này là 700 triệu. Chúng ta là một công ty sản xuất. Thượng nguồn có đơn đặt hàng từ các công ty nguyên liệu, hạ nguồn có đơn đặt hàng từ các công ty khách hàng. Tiền chi cho việc đi lại và chi phí sản xuất và vận chuyển của chúng ta khiến lợi nhuận rất chậm. Để tôi tính chút..."

Lộc Hành Ngâm nghiêng người nhìn nói: "Có nhiều cách để tối đa hóa lợi nhuận? Nó cũng liên quan đến việc lựa chọn chỗ nhà máy và khoảng cách vận chuyển."

"Viết một chương trình thuật toán. Khoảng cách vận chuyển là một vấn đề hậu cần rất dễ giải quyết. "Cố Phóng Vi tình cờ mở một trang chương trình, nhập dữ liệu và sửa lỗi. Sau nhiều lần chỉnh sửa, nghiêng máy tính cho Lộc Hành Ngâm xem: "Em xem, trong thuật toán phần mềm của bọn họ, những vị trí đắc địa, các nhà máy cỡ trung bình, hợp đồng hợp tác độc quyền với các nhà cung cấp nguyên liệu, phương tiện vận chuyển hàng hóa cấp A, sử dụng mô hình vận tải Trục và nan hoa [1]... Chờ đã, lợi nhuận tối đa mỗi ngày chỉ là 271 triệu. Tức là, ở chế độ hoạt động tốt nhất của phần mềm này, nó có thể kiếm được tới hai đến ba trăm triệu mỗi ngày. Xác suất lợi nhuận âm rất cao."

[1] Hub-and-spoke được cải thiện từ mô hình Point-to-point trong ngành vận tải, ptp có thể hiểu là giao thẳng đến nơi đặt, hns thì thông qua nơi trung gian để giao đến nơi đặt hàng, khá giống với cách giao hàng của các công ty vận chuyển ngày nay (shipper thông qua các trụ sở để giao ấy).

"Khó trách nhiều đội phá sản như vậy." Thẩm Kha ở bên cạnh nghe được, thở dài nói: "Phần mềm điều hành hỏng rồi, nhưng là như vậy rất khó... Kiếm hai ba trăm triệu [2] một ngày, mở một công ty thật, lợi nhuận ròng như này hàng ngày đủ sao?"

[2] 10.000 CNY ≈ 35 triệu VND



Trước khi Cố Phóng Vi có thể trả lời câu hỏi này, một giọng nói đáng ngờ vang lên sau lưng họ: "Công ty của các cậu kiếm được 200 đến 300 triệu mỗi ngày? Làm sao được thế?"

Phía sau bọn họ, Hoắc Tư Đốc mặc đồng phục học sinh màu đỏ sẫm cúi người xem chương trình đang chạy trước mặt Cố Phóng Vi.

"Trường học của bọn tôi thi rất nghiêm túc, vừa mới hiểu rõ phần mềm này, chỉ có thể kiếm được lợi nhuận dương, mỗi ngày ba bốn ngàn. Sao có thể kiếm đến hai ba trăm triệu nhiều như thế?"

Thẩm Kha chú ý tới nàng nhìn chằm chằm kêu lên: "Ê ê, đây cũng coi mlà bí mật thương mại —— em gái, em coi thẳng thừng như thế à?"

Hoắc Tư Đốc sửng sốt, cô nhìn Cố Phóng Vi, nhẹ nhàng nói: "Anh Phóng Vi, em đó giờ đều hỏi anh mà. Trường của anh không phải bỏ cuộc thi sao? Anh có thể chỉ em không. Bố mẹ em nói nếu bọn em không đạt được thứ hạng, sẽ hủy bỏ kế hoạch đi trượt tuyết lúc nghỉ tết... "

Lộc Hành Ngâm ngồi đối diện, tay làm đề dừng lại một lúc.

Cố Phóng Vi ngước mắt lên thấy vẻ mặt của Lộc Hành Ngâm không dao động, trong lòng hắn lại khẽ động.

Hắn ấn ESC để đóng trang chương trình, sau đó dựa vào ghế bành, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Hai đứa được đi trượt tuyết à, khi nào đi, dì Hoắc dẫn hai đứa đi sao? Anh có thể tham gia được không."

"Được mà! Anh Phóng Vi, anh phải ra nước ngoài đón năm mới, bọn em cũng định đi trượt tuyết ở đó. Tháng trước bố mẹ em đã đồng ý chúng ta có thể đi cùng nhau." Hoắc Tư Đốc liếc nhìn Lộc Hành Ngâm từ khóe mắt, đứng thẳng dậy.

Cô biết Lộc Hành Ngâm không nằm trong kế hoạch này.

Sau khi Lộc Hành Ngâm trở lại, Hoắc Giang và Diệp Yến càng chiều chuộng hơn, đồng thời cũng trở nên nghiêm khắc hơn, yêu cầu học tập cũng khắt khe hơn gấp nhiều lần, như muốn xua tan nghi ngờ của hai đứa.

Cô đã tận mắt xem và đặt vé hành trình đến các khu nghỉ dưỡng trượt tuyết nước ngoài, quả thực không có Lộc Hành Ngâm.

Cho nên càng không bận tâm nói thẳng thừng ra thế.

"Đến lúc đó nói sau. Tư Phong đi chỗ nào tôi đi đó." Cố Phóng Vi mỉm cười, "Nếu chú và dì đã nói như vậy, đó là để rèn luyện hai đứa, cớ gì đến chỗ anh tìm ngõ tắt? Anh sẽ làm những việc này, cho em hạng nhất, em có cảm thấy thoải mái không Tư Đốc?"

Hắn cười nói đến đây, đôi mắt đào hoa híp lại, nửa thật nửa giả, nhưng những người quen thuộc có thể nhận ra đây là giọng điệu chiếu lệ, hắn đã trở nên có chút không kiên nhẫn.

Hoắc Tư Đốc sửng sốt: "Anh..."

"Trở về đi, đây là bí mật công ty của bọn anh." Cố Phóng Vi nhàn nhạt nói, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Anh nghe lệnh giám đốc điều hành của bọn anh."

Hoắc Tư Đốc ngước mắt lên, nhìn thấy tấm danh thiếp mô phỏng treo bên cạnh máy tính của Lộc Hành Ngâm.

CEO công ty Sản xuất A23.

*

Sau khi Hoắc Tư Đốc quay lại, Thẩm Kha nhìn lại ——Hoắc Tư Đốc vẫy tay với nhóm Ưng Tài, nói nhỏ gì đó.

"Cô ấy là em gái của cậu à?" Thẩm Kha hỏi, "Vừa rồi cô ấy nên xem dữ liệu vận hành của cậu, Ưng Tài sẽ không dùng đâu hả."

Hoàng Phi Kiện đang cố gắng làm đề, nhưng sau khi nghe thấy động tĩnh bên kia, cậu ta ngẩng đầu lên loading dữ liệu chung công ty trong nền của hệ thống. Trên dòng thời gian mô phỏng kinh doanh, nó vừa đạt đến điểm làm mới của một quý và lợi nhuận ròng của công ty A25 của Trường Trung học Ưng Tài trong quý trước đã tăng từ 27 triệu lên 208 triệu ngay lập tức.

Các đội của các công ty sản xuất khác rõ ràng cũng nhận thấy sự gia tăng dữ liệu này, tất cả đều thốt lên: "Mau nhìn vào số liệu của Ưng Tài! Trời ơi!"

Bên trong đội ngũ của công ty Ưng Tài, họ tràn đầy sự tự mãn.

"***." Hoàng Phi Kiện hỏi: "Cố Thần, cậu có bao nhiêu anh chị em tốt vậy?"

Cố Phóng Vi: "..."

Hắn phát hiện Lộc Hành Ngâm ở đối diện, vẫn cúi đầu, yên lặng làm đề, trầm lặng ít nói, trông không khác gì ngày thường.

Nhưng Lộc Hành Ngâm càng bình tĩnh, hắn càng trở nên hoảng loạn.

"Chỉ có một." Cố Phóng Vi kiên định nói, "Chỉ có tư lệnh Tiều Lộc là em trai tốt nhất, không có đứa em trai hay em gái nào có thể so sánh với em ấy."

Một nhóm người cười điên cuồng: "Cố thần rén rén rén! Tâng bốc thế này..."

"Thật ra thì tôi cảm thấy." Thẩm Kha nói: "Mặc dù đội của chúng ta đã từ bỏ cuộc thi, dự định phá sản, nhưng nếu Ưng Tài trực tiếp lấy số liệu và giành vị trí hạng nhất, tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng... Mấy cậu nghĩ sao?"

Dịch Thanh Dương gãi đầu: "Hình như cũng có, chúng ta với Ưng Tài là kẻ thù mà!"

"Đúng đó!" Hoàng Phi Kiện vỗ đùi, "Tên đội chúng ta bắt đầu chữ gì?"

Mọi người thắc mắc lên.

—— Tiểu đội chơi chết bọn đầu khấc Ưng Tài.

Một mảnh trầm mặc.

"Vậy tại sao chúng ta không thử vận hành? Chúng ta không tranh cuốn sổ đó, chỉ tranh giành lần này. Trong lớp Thanh Mặc bọn mình bị áp chế, chẳng nhẽ hoạt động ngoại khóa cũng bị áp chế?" Hoàng Phi Kiện là người dễ lấy nhất trên đầu, đề nghị.

"Còn chưa đủ đâu, mọi người đừng xúc động, ảnh hưởng tiến độ học tập ban đầu của chúng ta." Dịch Thanh Dương yếu ớt giơ tay, "Hoàng Phi Kiện, tỷ lệ sản xuất thử nghiệm của cậu đạt tới 4% chưa?"

Hoàng Phi Kiện: "..."

Lại là một mảnh trầm mặc.

Trong góc, Lộc Hành Ngâm đặt bút xuống, vặn đầu bút, thay ngòi bút mới vào rồi kéo dài.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu.

Lộc Hành Ngâm: "?"

"Nên làm gì đây, tư lệnh Tiểu Lộc?" Thẩm Kha hỏi.

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, nhấp chuột và xem kết quả của từng đội các trường cho đến nay.

Dẫn đầu là trường Trung học Ưng Tài, với tổng tài sản là 1 tỷ 1.

Làm mới nó một lần nữa và trang sẽ biến mất —— rõ ràng là những người Trung học Ưng Tài đã chọn ẩn nó, giấu manh mối.

Xếp thứ hai là 800 triệu, trường Trung học số 5.

Trường Trung học số 7 Thanh Mặc xếp thứ 23, tổng tài sản là 83 triệu, sắp phá sản —— Cố Phóng Vi chỉ bật hệ thống lên để xem dữ liệu, còn không sản xuất chứ đừng nói đến việc nhận đơn đặt hàng, số tiền trang trải tiền thuê nhà xưởng và thuê nhà kho đã sử dụng hết phân nửa.

Theo sau là một số trường đã phá sản.

Lộc Hành Ngâm chuyển sang trang CEO và dừng tiến độ hoạt động của nhà máy.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi có biện pháp thử xem, mọi người yên tâm đi, tôi đi công ty khách hàng dưới lầu, mọi người cứ học bình thường."

Hoàng Phi Kiện và Thẩm Kha đều có chút khó chịu, sau khi nghe cậu khuyên nên đối phó như thế nào, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: "Được, nghe lời cậu. "

Cố Phóng Vi biết mình sai nên im lặng.

Khi Lộc Hành Ngâm đi xuống cầu thang với tập tài liệu công ty, hắn đi theo cậu: "Đi thôi, anh đi cùng em. Em định làm gì?"

Lộc Hành Ngâm nhìn hắn: "Em muốn đi xuống xem một chút, sau đó mua một lon mước uống thể thao, một gói bánh quy soda."

Cố Phóng Vi vội vàng nói: "Anh đi, anh đi, em có muốn ăn gì nữa không?"

Lộc Hành Ngâm lại nhìn hắn: "Em muốn vị mì gói mới chưua từng ăn."

Thấy cậu dường như không giận mình, Cố Phóng Vi cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống lầu để đi mua đồ.

Công ty khách hàng ở tầng dưới. Học sinh ở tầng một cũng là học sinh từ nhiều trường cấp ba khác nhau, bọn họ được phân loại là [khách hàng].

Áp lực cạnh tranh [Khách hàng] mà họ phải đối mặt là giành đơn đặt hàng từ các công ty sản xuất, lấy nhiều hàng nhất với chi phí thấp nhất và cuối cùng đánh giá top ba dựa trên lợi nhuận ròng làm tiêu chuẩn.

"Công ty A25 bị điên sao? Giá trúng thầu cao gấp bốn lần so với các công ty khác, nhưng hiện tại chỉ có công ty họ bán sản phẩm điện tử, nếu chúng tôi mua lại giá thầu của họ, chúng ta sẽ phá sản!"

"Đệt, khách hàng bọn tôi không có quyền lựa chọn, bực lắm rồi nha, các cậu tốt xấu gì vẫn có thể mua được sản phẩm E, bọn tôi sẽ phá sản trong một quý nữa! Việc này làm cho tiến độ lớp học của bọn tôi bị chậm lại, ngay từ đầu bọn tôi đã không nghiêm túc rồi!"

...

Lộc Hành Ngâm bước vào, cậu gõ vào bàn của CEO của công ty khách hàng, người vừa rồi đang nói một cách cáu kỉnh. Bên cạnh, biển hiệu của công ty khách hàng là "P711".

"Xin chào, tôi là CEO của Công ty Sản xuất A23." Lộc Hành Ngâm nói, "Tôi có một ý tưởng, tôi muốn hợp tác với các cậu, các cậu nghĩ sao?"

Vẫn còn năm ngày trước khi cuộc thi kết thúc.

Khi Lộc Hành Ngâm quay lại, cậu nhấn nhấn tay ấn chạy, nói: "Mọi người cứ học như bình thường. Tôi có thể tự vận hành nó, không mất thời gian."

Mọi người đều không chú ý đến cậu làm gì, Lộc Hành Ngâm sẽ thỉnh thoảng mở trang refresh số liệu, thực hiện vài thao tác, còn phần lớn thời gian vẫn là ngồi giải đề.

Chỉ có đài liên tục phát: "Công ty A23 phá sản một lần"

Hôm sau lại phát "Công ty A23 phá sản hai lần"

...

Sau hai tuần, cuộc thi cuối cùng cũng công bố kết quả. Giống như ngày đầu tiên, tất cả các học sinh đang ngồi trong phòng họp lớn, chật ních người, mênh mông chen nhau.

Bây giờ không tiện cho việc tự học, thế kaf Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện chơi Tam Quốc Sát trực tuyến, còn Thẩm Kha đọc tiểu thuyết.

Lộc Hành Ngâm dựa vào vai Cố Phóng Vi để ngủ.

Trường Trung học Ưng Tài cách họ không xa, bọn họ đều đứng thẳng như một con công nhỏ xinh đẹp —— bọn họ biết rõ rằng với trình độ kinh doanh của công ty họ, đã nắm chắc phần thắng.

Các công ty khác tốt nhất là kiếm ba đến năm nghìn một ngày, mà bọn họ kiếm được ít nhất năm sáu chục nghìn một ngày —— nếu không phải họ không chọn địa chỉ đắc địa, thì họ sẽ không bao giờ chỉ có năm sáu chục nghìn.

"Kết quả cuối cùng được công bố, cảm ơn các bạn đã tham gia tích cực trong hai tuần qua."

Giáo viên chủ trì trên sân khấu nói, "Xếp hạng tổng thể của công ty khách hàng là hạng ba, công ty P707, với lợi nhuận ròng là 135. Vị trí thứ hai, công ty P214, với lợi nhuận ròng là 146 triệu. Vị trí thứ ba, công ty P711, có lợi nhuận ròng là... 2 tỷ 8."

Khu vực của công ty khách hang ồ lên, nhưng công ty sản xuất lại tạm thời bất động —— họ không biết đối với hệ thống này, lợi nhuận ròng 2 tỷ 8 thật quá phóng đại.

"Sau đây công bố bảng xếp hạng chung của công ty sản xuất." Giọng người dẫn chương trình vang vọng trong phòng họp, "Hạng ba, công ty A21, trường Trung học số 5 thành phố S, tổng tài sản 1 tỷ 4."

"Hạng nhì, công ty A25, trường Trung học Ưng Tài, với tổng tài sản là 1 tỷ 7."

Nhận xét này vừa đưa ra, khán giả đã vô cùng sửng sốt!

Các học sinh trường Trung học Ưng Tài sắc mặt lập tức thay đổi, đồng loạt nhìn về phía Hoắc Tư Đốc: "Không phải cậu nói thuật toán do anh trai cậu tính toán là giải pháp tối ưu sao? Chỉ có năm ngày, nhóm nào có thể tốt hơn bọn mình?" Hoắc Tư Đốc cũng sửng sốt, nàng

không xác định nói: "Chẳng lẽ... Có một công ty cũng nghe qua thuật toán dữ liệu, sau đó lựa chọn địa điểm tốt hơn chúng ta?

"Hay là anh Phóng Vi và nhóm của anh ấy quyết định tham gia cuộc thi, sử dụng thuật toán tương tự như thuật toán của chúng ta?" Hoắc Tư Liệt hỏi. "Dựa theo thuật toán của anh Phóng Vi giới hạn, năm ngày năm quý, mỗi quý là 240 triệu, cộng thêm vốn gốc, có thể là 1 tỷ 9. Trừ phi sử dụng thuật toán này sớm hơn chúng ta, thì không thể nao! Năm ngày trước, tổng tài sản của công ty chúng ta đứng đầu."

Khoảnh khắc tiếp theo, tuyên bố của cậu ta hoàn toàn bị bác bỏ.

Âm thanh vang dõng dạc:

"Hạng nhất, Công ty A23, Trường Trung học số 7 Thanh Mặc. Tổng tài sản 2 tỷ 8."

Cao hơn, cách xa hơn nhiều so với thuật toán vàng của Cố Phóng Vi.
Nhấn Mở Bình Luận