Lúc Văn Khê tháo tai nghe nhìn về phía Mạc Thần, biểu cảm cũng giống như bình luận viên mang theo một chút khiếu nại, nhưng phần lớn là bất đắc dĩ.
Mạc Thần nhận được ánh mắt của cậu, cười ra tiếng tại chỗ, sau đó đứng dậy đi tới trước người cậu: "Thật sự em không đành lòng nổ súng với anh."
"Anh và nhà vô địch cái nào quan trọng hơn?" Văn Khê hỏi.
"Đều quan trọng." Mạc Thần không chút nghĩ ngợi đã đáp.
Nhưng sau khi hắn trả lời xong, có một khoảnh khắc ngẩn người, bởi vì hắn nhớ tới bản xin thay đổi cách thức thi đấu SGH kia, nếu thật sự được thông qua, có phải hắn và Văn Khê cũng phải tranh thắng bại trên sân đấu hay không?
Còn chưa kịp phản ứng, Văn Khê đã chủ động cầm lấy tay hắn: "Đi thôi."
"Ừ." Mạc Thần đáp lại, tự nhiên để cho tay mình đan xen với tay Văn Khê, dẫn cậu đi về phía khu nghỉ ngơi của chiến đội bọn họ.
Hai người đã tuyên bố cho nên căn bản tương tác với nhau không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ngọt ngào đến mức phải dùng từ "không kiêng nể gì" để hình dung.
Hết lần này tới lần khác hai người còn không có tự giác thu lại ngọt ngào.
Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn hai người, rất muốn giả vờ mình không biết họ, nhưng cuối cùng vẫn chủ động cầm bình nước của hai người ra đón: "Đánh không tệ."
"Ừm." Mạc Thần không chút khiêm tốn đáp ứng, động tác tự nhiên nhận lấy bình nước của mình và Văn Khê, sau đó mới đưa bình nước cho Văn Khê, sợ trên tay Trần Tiêu có độc.
Trần Tiêu trợn trắng mắt, muốn làm như mọi cử chỉ của hắn đều không thấy.
Sau khi Văn Khê nhận lấy bình nước, cảm nhận được Trần Tiêu không nói gì, cười một tiếng: "Nếu tôi và Mạc Mạc ra sân không lấy được top một thì chiến đội chúng ta xong rồi."
ĐM! Mạc Mạc là ai? Trần Tiêu tỏ vẻ không quen biết!
Trần Úy và Lăng Sơ Dật ở bên cạnh cũng nghe được những lời này của Văn Khê, cũng không thể giả vờ không nghe thấy.
Trần Úy: "Oa, Khê Khê, ý của anh là thực lực chúng tôi cũng không bằng hai người phải không? Mặc dù đó là sự thật, Nhưng... Nhưng tại sao nghe cái này lại khó chịu như vậy?"
Lăng Sơ Dật: "Khê Khê, anh theo đội trưởng hỏng người rồi! Anh không còn là Khê Khê ngoan ngoãn mềm mại kia nữa!"
Văn Khê chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội bao nhiêu.
Ngay khi mọi người nghĩ cậu sẽ nói "Tôi chỉ nói một sự thật" thì cậu lại nghiêm túc mở miệng: "Tôi chưa bao giờ nói tôi ngoan ngoãn và mềm mại mà?"
Nghe được những lời này, Mạc Thần "phụt" cười, tuy những người khác đều là biểu cảm một lời khó nói hết, nhưng cũng nghẹn cười.
Trần Tiêu "Ừ..." nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi ra một câu từ lúc vừa rồi đã rất để ý: "Cậu gọi cậu ấy là Mạc Mạc?"
Văn Khê nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy? Không phải ID em ấy là Mạc Mạc à?"
"Cậu cứ giả bộ đi. Momo và Mạc Mạc nghe khác hẳn nhá!" Trần Tiêu trợn trắng mắt, bị xưng hô quá mức thân mật này ghê tởm đến sặc sụa.
Nhưng mà, không đợi hắn bình tĩnh đã thấy Mạc Thần tự nhiên ôm lấy thắt lưng Văn Khê: "Đừng đứng mãi, anh ngồi đã, chúng ta ngồi xuống nói."
Văn Khê biết hắn cố ý, nghẹn ngào cười đáp lại "Được".
Quả nhiên, tất cả mọi người đều bị bọn họ làm buồn nôn, Trần Úy với Lăng Sơ Dật không hẹn mà cùng "Phì phì~~~~~", Trần Tiêu muốn chặt đầu chó tại chỗ, Giang Tân Dực nhìn hai người cười ngây ngô một lát, sau đó đột nhiên nhận ra được cái gì, yên lặng quay đầu nhìn về phía xa, làm bộ mình không bị tương tác ngọt ngào của hai người ảnh hưởng.
Giang Tân Dực thề, hắn là thẳng nam, thật đấy.
Nhưng mà năng lực tiếp nhận và năng lực đồng tình của hắn đều đặc biệt mạnh, cho nên dù là nhìn hai nam tương tác, cũng có thể cảm giác được sự ngọt ngào giữa bọn họ.
Trần Úy cảm thấy không thể để Mạc Thần và Văn Khê điên cuồng rải thức ăn chó, hắn cũng là người có bạn trai được không?
Cho nên sau khi hắn "phì phì~~~" thì theo bản năng nhìn về phía Liễu Vĩ Triết.
Mà giống như Liễu Vĩ Triết đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu hừ một tiếng, biểu đạt ý tứ từ chối của mình đến không thể rõ ràng hơn.
Kết quả Trần Úy bị phản ứng của hắn chọc cười ra tiếng, cảm thấy vợ nhà mình quá đáng yêu.
Chẳng bao lâu, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, trận đấu thứ hai sắp bắt đầu.
Bình luận viên A Dịch thông qua bản đồ chuẩn bị nhìn thấy hai người được CLM phái ra, cười ra tiếng: [Là Newing và mèo con!]
[Oa, tiên tri tiên tri!] Thỏ Kỷ không chút ngại ngùng khen ngợi, [Cũng được, cậu thắng!]
Đúng vậy, đội hình xuất chiến của CLM ở trận 2vs2 là Lăng Sơ Dật và Giang Tân Dực, Trần Úy ngồi trên băng ghế dự bị.
Giờ phút này hắn đang ngồi bên cạnh Liễu Vĩ Triết, ngồi chờ biểu hiện của đồng đội.
Nhưng trên mặt hắn chẳng những không có biểu cảm mất mát, ngược lại có chút đắc ý —— Ngày đầu tiên không ra sân cũng không có nghĩa là kế tiếp hắn cũng không ra sân, bố cục CLM của bọn họ ở giải đấu mùa hè rất dài ~
Bởi vì căn cứ vào cách thức thi đấu hiện tại, tuyển thủ từng tham gia thi đấu 1vs1 không thể tham gia thi đấu 2vs2 trong ngày, cho nên, cho dù dự đoán được đội hình CLM xuất chiến ở nội dung 2vs2, các chiến đội khác cũng không thể tạm thời điều chỉnh đội hình của mình.
Giờ phút này, huấn luyện viên của hai chiến đội YEY và MQ đều sắp cắn nát răng của mình —— Tuyển thủ có thể tự điều chỉnh, nhưng phân chia chiến lực là bọn họ đã quyết định trước, cho nên, nếu hôm nay YEY và MQ đạt được thành tích không lý tưởng, bọn họ phải cõng nồi, hơn nữa còn là nồi máu!
CLM nhóm đồ lưu manh này! Đổi đổi cái gì mà đổi!!
Tuy nhiên, so với đấu 1vs1 thì đấu 2vs2 hai huấn luyện viên vẫn tương đối yên tâm.
Dù sao đội hình này bọn họ đã định ra là vì đối phó Mạc Thần với Văn Khê, còn có tổ hợp 2vs2 kinh khủng hơn Mạc Thần và Văn Khê à?
Hmmm...... Thật đúng là có.
Trận đấu vừa mới bắt đầu không lâu, Lăng Sơ Dật và Giang Tân Dực đã khiến bình luận viên và khán giả vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến các chiến đội khác kinh hãi vô cùng.
Bình luận viên A Dịch lại bắt đầu khiêu chiến tốc độ nói của mình: [Mèo con trực tiếp lao về phía Hana và Bow của chiến đội FFF! Hana đã nhìn thấy cậu ấy, và cậu ấy sắp nổ súng ... Phải không? Bom khói! Newing ném một quả bom khói, mèo con và Hana gần như bắn cùng một lúc, Hana không bắn trúng, Hana bị hạ gục bởi mèo con ... Có lựu đạn! Newing ném một quả lựu đạn ra! Hana và Bow đã quá muộn để trốn! Hana đã chết! Bow cũng chết trận!]
Toàn bộ quá trình gần như xảy ra trong nháy mắt, khó có thể bình luận rõ ràng như vậy.
Nhưng còn chưa xong, lúc bom khói sắp tiêu tán, có một đội khác khiêng súng đột kích xông tới, ý đồ đến bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, bắn phá một trận với bom khói, thế mà không có việc gì xảy ra.
Không biết Lăng Sơ Dật đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của bom khói khi nào, trốn ở phía sau một đoạn tường thấp, sau đó cùng Giang Tân Dực tiến hành phản kích hai người từ hai phía, cuối cùng hai người trở tay không kịp, lại lấy được hai cái đầu.
[Oa! Mèo con và Newing phối hợp quá mạnh!] Khi Thỏ Kỷ nói những lời này, đôi mắt đều sáng lên, bởi vì cô cảm thấy rất khó tin, [Khi nào họ rút lui thế? Họ quay lại khi nào vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Giống như họ biết có hai người khác gần đó!]
[Chúng ta hãy xem phát lại!] A Dịch nói xong, xem góc nhìn của Giang Tân Dực trên màn hình lớn, thật sự là càng nhìn càng kinh ngạc, [Ngược lại mèo con phát huy chỉ là thứ yếu, chủ yếu cậu ấy xông lên tương đối mãnh liệt, sau đó đúng thời cơ rút lui từ trong bom khói rất tốt, mà di chuyển của Newing thật sự đặc sắc!]
[Đúng vậy!] Thỏ Kỷ cũng nhìn ra, [Bom khói cậu ấy ném lúc mèo con xông lên rất mấu chốt, gần như là ném xong đã bắt đầu rời đi. Có mèo con và bom khói thu hút sự chú ý của đối phương, cậu ấy di chuyển rất tự nhiên về phía đông nam của Hana và Bow, sau đó ném lựu đạn! Quả đó ném quá chuẩn! Thậm chí tôi cảm thấy ngay từ đầu cậu ấy chính là muốn dựa vào quả lựu đạn kia diệt đối phương, mèo con chỉ là thủ thuật che mắt của cậu ấy thôi!]
[Và sau đó, sau khi Hana và Bow chết, mèo con rút lui, nhưng Newing thì không! Cậu ấy đi theo một hướng khác, giống như biết quân địch sẽ từ đâu tới, lấy bom khói còn sót lại làm chỉ dẫn, tạo ra một cái bẫy, chờ quân địch mắc câu thì tấn công với mèo con!] A Dịch nói xong, không nhịn được lộ ra biểu cảm sợ hãi, [Quá lợi hại! Ý thức chơi game của tuyển thủ Newing này quá mạnh! Thậm chí tôi không biết có thể gọi là ý thức chơi game không, nó chỉ đơn giản là bày mưu tính kế!]
[Trời ơi! Tôi nổi hết da gà!] Thỏ Kỷ nói, giống như vì chứng thực lời nói của mình, giơ cánh tay sờ sờ.
Thật ra năng lực của Giang Tân Dực vào lúc thi đấu giải xuân đã thể hiện một phần, bình luận viên và khán giả ở đây đều rất chờ mong hắn phát huy.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hắn phát huy không những không làm cho mọi người thất vọng, ngược lại làm cho người ta càng thêm khiếp sợ với hắn.
Ai cũng không biết đến tột cùng là đầu óc hắn dài như thế nào, không chỉ có thể sử dụng lực lượng của quân địch ở một mức độ nhất định, thậm chí khi tấn công một mục tiêu cũng đã lên kế hoạch phải làm thế nào để bắt được mục tiêu tiếp theo.
Ai cũng sẽ không nghĩ, Lăng Sơ Dật rút lui kịp thời như vậy, đứng ở vị trí ưu tú như thế, tất cả đều là vì nghe theo sự chỉ huy của hắn.
"Ha ha ha, biểu cảm này của mọi người!" Trần Úy nhìn khán đài từ xa, bị mọi người khiếp sợ chọc cười, "Đây tuyệt đối là biểu cảm sùng bái con nhà người ta!"
"Tiểu Tân lợi hại!" Trần Tiêu cũng nói.
"Nhất định phải lợi hại rồi." Mạc Thần đáp lại, "Tôi còn định giao CLM cho hắn."
"Giao câu lạc bộ cho cậu ấy?" Văn Khê chớp chớp mắt.
"...... Làm sao có thể, đương nhiên là chiến đội." Mạc Thần dở khóc dở cười, cưng chiều sờ đầu Văn Khê.
Thật ra hắn đã nghĩ kỹ, chờ hắn giành chức vô địch thì đi học đại học, nếu không có cách vừa học tập vừa đánh chuyên nghiệp thì coi câu lạc bộ CLM là sự nghiệp để phát triển, hắn là ông chủ, sau đó mời một số người khác giúp hắn điều khiển.
Tài trợ gì đó, quảng cáo gì đó, đến lúc đó đều có thể nhận.
Hiện tại chủ yếu hắn là coi việc đánh chuyên nghiệp như một giấc mơ để thực hiện, cho nên không muốn những thứ không thuần túy này.
Nhưng vẫn dùng tiền của mình để chống đỡ hoạt động của câu lạc bộ cũng không phải là kế hoạch lâu dài, dù sao tiền của hắn cũng tương đối hạn chế, ngoại trừ số tiền lương cơ bản mà hắn có thể nhận được ở công ty ba mẹ, tất cả đều dựa vào "vay" từ ba mẹ —— Số tiền này, sớm muộn gì hắn cũng phải dựa vào nỗ lực của mình kiếm về trả lại cho ba mẹ.
"Mạc Thần." Đột nhiên, Văn Khê gọi tên Mạc Thần, kéo Mạc Thần từ trong kế hoạch tương lai trở về.
"Làm sao vậy?" Mạc Thần gần như là theo bản năng đưa tay ôm lấy bả vai Văn Khê, bộ dáng tùy thời tùy chỗ đều muốn ôm cậu vào trong ngực bảo vệ.
Văn Khê im lặng một lát, thử mở miệng: "Nếu năm nay chúng ta không thể giành chức vô địch, em sẽ tiếp tục chơi hay đi học?"
"Đánh tiếp." Ngay cả thời gian suy nghĩ Mạc Thần cũng tiết kiệm, thốt ra.
Văn Khê: "Nếu năm sau cũng không giành được chức vô địch thì sao?"
Mạc Thần: "Đánh tiếp, đánh cho đến khi em không đánh nổi mới thôi."
Văn Khê: "Đến lúc đó có thể em sẽ bỏ lỡ cơ hội vào đại học."
Mạc Thần: "Không sao. Đại học không phải là cần thiết, nhưng nhà vô địch là những gì em muốn."
Văn Khê sửng sốt một chút, cảm thấy thật có đạo lý.
Thay vì băn khoăn về những gì bạn sẽ mất, tốt hơn là nhận ra những gì bạn muốn, và sau đó bước tiếp.
Nghĩ như vậy, cậu không thể không mỉm cười: "Anh sẽ giúp em giành chức vô địch! Chỉ trong năm nay! Chúng ta sẽ giành chức vô địch trong năm nay!"
"Ừ." Mạc Thần thấy cậu cười, cũng cười một tiếng, sau đó ôm bả vai cậu chặt một chút, "Anh sẽ giúp em đoạt quán quân —— Cái này em chưa từng nghi ngờ."
[Newing có 10 đầu người!] Thỏ Kỷ kinh ngạc kéo lại lực chú ý của hai người về trận đấu lần nữa, [Cậu ấy cũng quá lợi hại! Rõ ràng làm cho người ta có cảm giác lực tấn công không lớn, Rõ ràng vẫn nhìn thấy mèo con xông lên phía trước, nhưng đầu người đều là cậu ấy cầm!]
[Trận đấu 4vs4 buổi chiều, cậu ấy cũng sẽ ra sân chứ?] A Dịch nói xong, thi đấu 2vs2 còn chưa kết thúc, đột nhiên đã bắt đầu chờ mong trận đấu 4vs4 buổi chiều, cũng lại đưa ra dự đoán, [Tôi đoán trận đấu 4vs4 buổi chiều sẽ là cậu ấy chỉ huy!]
[Một người mới gia nhập CLM trong năm nay, chỉ huy "số một thiện xạ"!!] Thật sự Thỏ Kỷ không dám nghĩ, nhưng một chút cô cũng không cảm thấy suy đoán này thái quá, [Tôi cảm thấy điều này có thể. Thật sự là không thể chờ đợi để được bình luận trận 4vs4 buổi chiều!]
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
3/1/2022
#NTT