Ông cụ Tiêu điểm nhẹ trán, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cháu không những không mắc bệnh tim mà còn có trái tim mạnh nhất trong lịch sử nhân loại, được mệnh danh là trái tim đế long cửu chuyến.”
Trái tim đế long cửu chuyến?
Triệu Quốc Khánh mờ mịt. Bởi vì từ nhỏ cơ thể anh đã yếu ớt, cộng thêm việc hằng năm ông cụ Tiêu đều tặng anh một lượng lớn sách y học, cho nên ở phương diện y học anh cũng coi như có chút hiểu biết. Mặt khác, vì trị bệnh tim của mình, ngoài sách y Triệu Quốc Khánh còn đọc rất nhiều sách cổ, nhưng lại chưa từng nghe nói về trái tim đế long cửu chuyến.
Ông cụ Tiêu khẽ cười nói: “Cháu chưa từng nghe nói về trái tim đế long cửu chuyến cũng không có gì lạ, bởi vì loại trái tim này tối đa là một nghìn năm mới xuất hiện một người có. Hơn nữa người có được loại trái tim nay đa phần đều chết trẻ nên những ghi chép về trái tim đế long cửu chuyến chỉ có thể dùng đôi ba lời để hình dung.”
Triệu Quốc Khánh là một người thích học tập, sau khi anh biết được mình có trái tim đế long cửu chuyến thì lập tức xin chỉ bảo: “Vậy trái tim đế long cửu chuyến có đặc tính gì?”
“Mạnh mẽ.” Ông cụ Tiêu trả lời ngắn gọn, sau đó ông cụ hỏi: “Cháu xem bộ phim “Liên minh thích khách” chưa?”
Triệu Quốc Khánh gật đầu, anh cũng thích xem phim giống như rất nhiều thanh niên khác, là con trai thì lại càng thích xem mấy bộ phim bom tấn có cảnh chiến đấu bùng nổ như “Liên minh thích khách.”
“Nói một cách đơn giản thì trái tim đế long cửu chuyến có chút giống với trái tim của nhân vật chính trong “Liên minh thích khách”.” Ông cụ Tiêu nói.
Đôi mắt Triệu Quốc Khánh bất chợt sáng ngời. Người xem bộ phim “Liên minh thích khách” này đều biết tại sao nhân vật chính lại mạnh như vậy, bởi vì anh ta có một trái tim mạnh mẽ.”
Trái tim của nhân vật chính trong “Liên minh thích khách” có thể đập bốn trăm nhịp một phút, khiến máu trong cơ thể lưu thông nhanh, kích thích lượng lớn adrenalin, do vậy mà có hệ thần kinh nhạy bén và sức mạnh kinh người.
“Ông nội Tiêu, ý ông là trái tim của con có thể trở nên mạnh mẽ giống nhưu nhân vật chính trong bộ phim đó ư?” Triệu Quốc Khánh nói với vẻ kích động. Phải biệt rằng mười tám năm nay, cơ thể anh vẫn luôn yêu ớt hơn người thường, trở thành một người mạnh mẽ vẫn luôn là mong ước lớn nhất của anh, trái tim đế long cửu chuyến có thể thực hiện mong ước này của anh.
“Trên lý thuyết là như vậy.” Nét mặt ông cụ Tiêu có chút ảm đạm, ông cụ khẽ thở dài: “Trên thực tế trái tim đế long còn mạnh mẽ hơn nhiều so với trên phim. Nhịp tim của nhân vật chính chỉ có 400 nhịp/phút, còn trị số của trái tim đế long chuyển kiếp lại vượt xa con số đó, thậm chí có thể đạt đến 1000 nhịp/phút.”
1000 nhịp/phút!
Triệu Quốc Khánh kích động đến run người. Nếu như trái tim thực sự có thể đập 1000 nhịp/phút, vậy có nghĩa là anh có thể có nhiều sức mạnh hơn, dùng từ “siêu nhân” để hình dung bản thân cũng không quá.
Ông cụ Tiêu thấy dáng vẻ kích động của Triệu Quốc Khánh thì cười khổ, ông cụ lại khẽ thở dài.
Sự kích động của Triệu Quốc Khánh bị tiếng thở dài này làm lắng xuống, anh nhìn ông cụ Tiêu nói: “Nhưng trên thực tế thì lại không phải vậy. Cháu có trái tim mạnh mẽ nhất của nhân loại nhưng cơ thế lại rất yếu ớt.”
Ông cụ Tiêu gật mạnh đầu, thấp giọng nói: “Ban đầu khi ông và ông nội cháu biết cháu có trái tim đế long cửu chuyến còn kích động hơn cháu bây giờ, nhưng ngay sau đó chúng ta lại phát hiện cơ thể yếu ớt hơn người thường, không thể chịu được sức mạnh to lớn mà trái tim đế long cửu chuyến mang đến.”
Triệu Quốc Khánh là một người thông minh, lại thích học hỏi, sau khi nghe ông cụ Tiêu nói vậy, anh liền nói: “Chính là giống như một quả bóng cao su, bơm quá nhiều hơi thì sẽ nổ mất.”
Ông cụ Tiêu lại gật đầu, Triệu Quốc Khánh thông minh khiến ông cụ đỡ phải giải thích nhiều. “Chỉ có người có cơ thể mạnh mẽ thì mới chịu được sức mạnh to lớn mà trái tim đế long cửu chuyến mang đến. Điều mà trước mắt trái tim đế long cửu chuyến đem đến cho cháu chỉ có tai vạ. Mười tám năm trước ông dùng kim châm tỏa tâm khiến trái tim đế long cửu chuyến rơi vào trạng thái hôn mê. Mỗi khi cháu tức giận sẽ khiến trái tim đế long cửu chuyến tỉnh lại, lúc đó kim châm tỏa tâm sẽ phát huy tác dụng khiến cháu rơi vào trạng thái chết giả để tránh trái tim đế long cửu chuyến làm cháu bị thương.”
Triệu Quốc Khánh nghe vậy cũng chỉ cười khổ một cái. Bản thân mình có trái tim mạnh mẽ nhất trong nhân loại, nhưng cơ thể lại yếu ớt hơn người bình thường, không thể chịu được sức mạnh của trái tim đế long cửu chuyến, ông trời đúng là đang trêu đùa anh.
“Ông nội Tiêu, vậy có phải là chỉ cần cơ thể của cháu trở nên mạnh mẽ hơn là có thể chịu được sức mạnh của trái tim đế long cửu chuyến đúng không? Cháu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn đúng không?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Ông cụ Tiêu trả lời: “Theo lý thuyết thì là như vậy, nhưng trên thực tế thì lại vô cùng khó. Đầu tiên là tâm trạng của cháu không thể kích động. Thứ hai là cháu không thể huấn luyện như người thường. Nếu một trong hai tình huống này xảy ra và đạt đến giới hạn thì sẽ kích thích trái tim đế long cửu chuyến thức tỉnh, nếu lúc đó cơ thể cháu không chịu được sức mạnh của nó thì cháu sẽ chết. Giống như lúc cháu gặp phải lính đánh thuê trong núi vậy, tâm trạng của cháu bị kích động quá mức khiến trái tim đế long cửu chuyến rơi vào trạng thái thức tỉnh một nửa. Cháu có được sức mạnh to lớn, chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại sói rừng, cũng vì cơ thể không thể chịu được loại sức mạnh to lớn này nên cháu mới suýt chết.”
Triệu Quốc Khánh nhớ lại những chuyện trước khi ngất đi, cảm giác lúc ấy chỉ có anh là rõ nhất.
Sức lực trong cơ thể không ngừng tăng lên, khiến anh có cảm giác cơ thể mình giống như quả bóng cao su bị bơm quá căng sáp nổ tung, nếu không phải Tống Phi Dương và Tiêu Á Nam xuất hiện đúng lúc thì anh đã chết rồi.
Đây là trái tim đế long cửu chuyến, nhưng trạng thái nửa thức tỉnh dễ dàng phá vỡ kim châm tỏa tâm, hơn nữa còn suýt nữa giết chêt sminhf.
Nếu như trái tim đế long cửu chuyến hoàn toàn thức tỉnh, vậy sức mạnh nó đem lại sẽ mạnh mẽ đến nhường nào?
Triệu Quốc Khánh không thể tưởng tượng được, anh chỉ hi vọng cơ thể mình có thể mạnh mẽ, cứng cỏi hơn để có thể chịu được sức mạnh to lớn mà trái tim đế long cửu chuyến mang lại.
“Ông nội Tiêu có cách nào để cơ thể cháu mạnh mẽ hơn không?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
“Mười tám năm nay ông và ông nội cháu vẫn luôn tìm cách để cơ thể cháu trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ tiếc…” Ông cụ Tiêu nói xong lại thở dài. Ông được xưng là thần y nhưng đối với bệnh của Triệu Quốc Khánh lại bó tay nên ông cảm thấy rất hổ thẹn với cái danh xưng này.
Trong lòng Triệu Quoốc Khánh hiểu rõ, nếu là vấn đề có thể dễ dàng giải quyết thì anh cũng không phải những đợi mười tám năm.
Ông cụ Tiêu nói tiếp: “Trái tim đế long cửu chuyến sẽ ngày càng lớn mạnh theo sự trưởng thành của cháu. Lần này nó đã thức tỉnh một nửa, kim châm tỏa tâm sẽ không thể tiếp tục không chế nó dễ dàng như vậy nữa, ông lại không thể cả ngày ở cạnh cháu, bởi vậy sau này cháu phải dựa vào chính mình.” Ông cụ Tiêu nói xong thì lấy hai ra hai quyển sách từ trong cái túi mang theo. Hai quyển sách đó có vẻ đã lâu đời, nhưng trong đó có một quyển không trọn vẹn. “Hia quyển sách này, một quyển là “Kim châm thứ huyệt pháp” của nhà họ Tiêu, một quyển là nửa năm trước ông gặp duyên nên có được, tên là “Hoa Đà y châm”. Hai quyển sách này ông tặng cháu, hi vọng nó có thể giúp ích cho cháu.”
Sau khi ngeh tên hai quyển sách này Triệu Quốc Khánh liền ngẩn người.
Quyển “Kim châm thứ huyệt pháp” đó là phương pháp trị bệnh bằng châm cứu tổ truyền nhà họ Tiêu. Ông cụ Tiêu cũng là dựa vào những chiêu thức tuyệt vời ấy mới được người ta coi là thần y, vậy mà ông cụ lại tặng nó cho mình?
Quyển thứ hai là “Hoa Đà y châm”, người biết quyển sách này cũng không nhiều, nhưng Triệu Quốc Khánh từng đọc giới thiệu về quyển sách này trong một quyển sách cổ.
“Hoa Đà y châm” được xưng là tinh hoa y hoạc cả đời của Hoa Đà, giá trị vượt xa “Kim châm thứ huyệt pháp”
“Ông nội Tiêu, này…” Triệu Quốc Khánh nhìn hai quyển sách đó, không dám đưa tay ra nhận. Nó thật sự quá quý giá, có thể nói là báu vật của y học.
Ông cụ Tiêu biết băn khoăn của Triệu Quốc Khánh, ông khẽ cười: “Cháu vốn là cháu rể tương lại của nhà họ Tiêu, truyền cho cháu “Kim châm thứ huyệt pháp” cũng là thuận theo lẽ thường thôi. Hơn nữa, lĩnh hội của cháu ở phương diện y học mạnh hơn con bé kia gấp trăm lần, nếu cháu có thể kế thừa y học của ông ông cũng hài lòng thỏa dạ.”
Trong lòng Triệu Quốc Khánh có chút cảm động. Mấy năm nay ông nội Tiêu không những tặng sách y học cho anh mà còn dạy anh rất nhiều kiến thức y học.
Tuy rằng hai người không chính thức làm lễ bái sư, nhưng trên thực tế anh xem như đã là một nửa học trò của ông cụ Tiêu từ lâu.
Mặt khác, Tiêu Á Nam được xưng là hậu duệ của nhà họ Tiêu cso năng lực thừa kế y học của ông cụ Tiêu nhất, mà ông cụ lại bảo anh mạnh hơn cô gấp trăm lần, có thể thấy được ông cụ coi trọng anh đến nhường nào.
“Cảm ơn ông nội Tiêu.” Triệu Quốc Khánh vươn tay nhận lấy, anh nghĩ thầm, cho dù sau này không có quan hệ chồng tương lai với Tiêu Á Nam thì anh cũng sẽ đối xử tốt với ông nội Tiêu, với nhà họ Tiêu.
Ông cụ Tiêu nhìn chăm chú hai quyển sách trong tay Triệu Quốc Khánh, ông cụ nói một cách tiếc nuối: “Đáng tiếc quyển “Hoa Đà y châm” này không đủ, nếu không với y học tuyệt thế của Hoa Đà nhất định có thể giải quyết vấn đề của cơ thể cháu. Tương lai, lỡ như cháu thực sự có thể lĩnh ngộ một phần nào đó trong hai quyển sách này, giải quyết được vấn đề của cơ thể cháu thì đời này ông cũng coi như không còn gì bận tâm.”
Trong lòng Triệu Quốc Khánh hiểu rõ, mười tám năm nay của mình thực sự đã trở thành nỗi canh cánh trong lòng ông cụ Tiêu. Ông cụ muốn trị bệnh cho mình, nhưng lại bó tay, điều này đối với danh xưng thần y của ông cụ là một đả kích trầm trọng.
“Ông nội Tiêu yên tâm, cháu nhất định sẽ tốt lên.” Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói.
Ông cụ Tiêu mỉm cười, lấy ra một túi kim châm cứu, ông cụ nói: “Cái này cũng tặng cho cháu.”
Triệu Quốc Khánh mở túi châm ra, bên trong là một loạt kim châm được xếp ngay ngắn. Anh hoảng sợ kêu lên: “Ông nội Tiêu, đây là của ông…”
Ông nội Tiêu giơ tay ngăn Triệu Quốc Khánh nói tiếp, nét mặt nghiêm túc, ông cụ nói: “Quốc Khánh, hi vọng cháu không phụ nỗi khổ tâm của ông nội Tiêu.”
Những kim châm trong túi ấy đã đi theo ông cụ Tiêu hơn mười năm, là báu vật của ông cụ.
Ông cụ Tiêu không truyền nó lại cho con cháu nhà họ Tiêu, mà lại truyền cho anh, điều này khiến anh vô cùng cảm động.
“Ông nội Tiêu, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.” Triệu Quốc Khánh âm thầm thề.
Khoảng thời gian sau đó, Triệu Quốc Khánh ở lại bệnh viện làm trị liệu phục hồi, đồng thời học tập “Kim châm thứ huyệt pháp” và “Hoa Đà y châm”.