Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cách Đấu Binh Vương - Triệu Quốc Khánh

Huấn luyện viên Tiêu không vội nói ra nguyên nhân thứ hai mà quay đầu sang nói với Tống Phi Dương nói: “Trước hết nên nói xem vì sao những tên lính đánh thuê kia lại ở đây.”

Những người khác cũng vô cùng tò mò, tại sao những tên lính đánh thuê lại ở đây, mục đích chúng đến là gì?

Tống Phi Dương nói: “Chúng là lính đánh thuê đến từ đội Bầy Sói. Mặc dù Bầy Sói xếp gần cuối bảng trong tất cả những tổ chức đánh thuê, nhưng lần này người dẫn đội là phó đoàn Fold. Fold là một tay bắn tỉa, tính cẩn trọng, khả năng chiến đấu thực tế của anh ta không thua kém các trung đội trưởng của các đội đánh thuê khác.. Bốn tên trong số thuộc hạ của Fold là lính đánh thuê cấp vàng, mười lăm tên còn lại là lính đánh thuê cấp bạc, cộng thêm trang bị vũ khí tối tân, sức chiến đấu không thua kém đại đội bình thường..”

Nghe đến đây, các sĩ quan lớn nhỏ, bao gồm cả Sư đoàn trưởng lại trầm mặc lần nữa.

Một đoàn lính đánh thuê có sức chiến đối ngang bằng một đại đội bình thường, nếu đặc chủng binh Phi Long không ra tay, vậy thì Sư đoàn trưởng phải chịu trách nhiệm giải quyết số lượng thương vong!

“Còn về mục đích họ có mặt ở nơi này, là vì Triệu Quốc Khánh.” Tống Phi Dương nói tiếp.

“Triệu Quốc Khánh!” không ít người đồng thanh hô..

Là thí sinh dự thi đặc biệt của năm nay, hầu hết mọi người cũng đã điều tra về Triệu Quốc Khánh, biết hắn con cháu của Triệu gia..

“Ý là cháu trai của ông cụ Triệu?” Sư đoàn trưởng hỏi với vẻ bất ngờ.

Tống Phi Dương gật đầu.

Sư đoàn trưởng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn huấn luyện viên Tiêu, biết nhà họ Tiêu có quan hệ thân thiết với nhà họ Triệu, lại càng thấy khó hiểu: “Nếu những tên lính đánh thuê kia là đến vì Triệu Quốc Khánh, thế vì sao cậu còn ngăn cản đội trưởng Tống?”

Huấn luyện viên Tiêu vẫn nở một nụ cười bình tĩnh và thoải mái,, cũng không thấy phản cảm với lời chất vấn của Sư đoàn trưởng, trong lòng biết rõ Sư đoàn trưởng từng là cấp dưới của ông cụ Triệu, vì thế Triệu Quốc Khánh mới kiêu ngạo như thế.

“Bởi vì tin tưởng.” huấn luyện viên Tiêu trả lời.

“Tin tưởng? Ai? Triệu Quốc Khánh?” Sư đoàn trưởng càng khó hiểu.

Huấn luyện viên Tiêu thẳng thắn gật đầu, nghiêm túc nói: “Các anh không biết, Triệu Quốc Khánh đã đấu với Bầy Sói ba lần, lần nào cũng chuyển bại thành thắng.”

Bọn họ cũng có nghe việc Triệu Quốc Khánh đối đầu với Bầy Sói, biểu hiện trong cuộc so tài càng khiến mỗi một sĩ quan đang ngồi ở đây giật mình. Chỉ là một tân binh mà có thể chỉ đem theo hai người tiêu diệt một tiểu đội lính đánh thuê, điều này thật sự có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.

Còn về hai lần chiến đấu còn lại với đoàn lính đánh thuê họ không rõ sự tình, nên huấn luyện viên Tiêu cũng không nhắc tới.

“Kể từ khi vòng đấu đồng đội kết thúc, tôi vẫn tiến hành huấn luyện đặc biệt với ba người Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành. Dựa vào thực lực của ba người, tham gia cuộc thi sư đoàn trưởng cũng chỉ như dạo chơi mà thôi, toàn bộ tuyển thủ tham dự đều không có tư cách đấu với họ. Tôi còn đang cảm thấy nhàm chán thì đoàn Bầy Sói xuất hiện, nên nhân cơ hội này cho họ cọ sát thêm.” huấn luyện viên Tiêu tiếp lời.

“Cái gì, ý là muốn để ba người đấu với cả tiểu đội lính đánh thuê?” Sư đoàn trưởng kinh ngạc hỏi lại.

Huấn luyện viên Tiêu nghiêm túc gật đầu, bày tỏ mình không có ý đùa.

“Có được không đó?” Sư đoàn trưởng hỏi tiếp: “Dù sao hai trong ba người cũng là tân binh, người còn lại cũng chỉ là sĩ quan cấp 1, trong tay lại chẳng có vũ khí, thật sự có thể đối đầu với cả đoàn lính đánh thuê?”

Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, họ vốn tưởng huấn luyện viên Tiêu yêu cầu Tống Phi Dương dừng lại là vì muốn Sư đoàn đối phó với những tên lính đánh thuê kia, không thì cũng để cho tất cả ứng viên dự thi chiến đấu với lính đánh thuê. Thế nhưng mới biết ý định của huấn luyện viên Tiêu chỉ là để cho ba người Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long đối phó với hai mươi tên lính đánh thuê vũ trang đầy đủ, hơn nữa ba người họ còn chẳng có bất kỳ trang bị, vũ khí gì!

Đây… thật sự nghiêm túc sao?

Huấn luyện viên Tiêu tuyệt đối không nói đùa, dám nói như thế hoàn toàn là do tin tưởng ba người Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, tin tưởng ba người họ có thể đối phó với những tên lính đánh thuê kia.

Tống Phi Dương do dự nói: “Đội trưởng Tiêu, những tên lính đánh thuê Quốc Khánh đối phó lần trước đều là cấp thấp, số lượng cũng ít. Thế nhưng lần này lại là phó đoàn trưởng đội đánh thuê bầy sói chỉ huy, ngoài ra còn có bốn tên cấp vàng cùng với mười lăm tên cấp bạc.”

“Vậy thì đã sao?” huấn luyện viên Tiêu hỏi lại.

Vậy thì đã sao?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc lần nữa.

Vừa nãy Tống Phi Dương đã nói, sức chiến đấu của những tên lính đánh thuê kia tương đương với một liên đội. Ý của huấn luyện viên Tiêu chính là ba người Triệu Quốc Khánh có thể chiến đấu với liên đội, hơn nữa còn có thể giành thắng lợ?

Điều này là thật?

Hai tên tân binh cùng một sĩ quan thật sự mạnh như thế?

Tống Phi Dương không nói thêm, tin tưởng vào phán đoán của huấn luyện viên Tiêu.

Những người còn lại vẫn còn nghi ngờ, dù sao cũng chỉ có ba người Triệu Quốc Khánh lại đối đầu với hai mươi người.

Sư đoàn trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đội trưởng Tiêu, chẳng may, ý tôi là chẳng may mấy người Triệu Quốc Khánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Huấn luyện viên Tiêu cắt ngang lời của Sư đoàn trưởng: “Nếu xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì đều sẽ do Tiêu Văn Nghĩa tôi chịu trách nhiệm!”

Sư đoàn trưởng cảm thấy nhẹ nhõm, những sĩ quan nhỏ khác cũng thấy nhẹ nhõm, có được lời này của Tiêu Văn Nghĩa mới tính là yên tâm thật sự.

Tống Phi Dương hừ một tiếng khi nhìn thấy biểu cảm của đám đông, nói tiếp: “Nói người của các người hành động theo liên đội, mục tiêu của những tên lính đánh thuê kia là Triệu Quốc Khánh, chắc chắn bọn họ sẽ không thách thức những người khác. Ngoài ra, tôi và người của tôi sẽ vào tiến vào khu vực thi đấu để âm thầm bảo vệ Triệu Quốc Khánh và những thí sinh khác, một khi mất khống chế, chúng tôi sẽ lập tức ra tay tương trợ! Nếu như có thương vong, Tống Phi Dương tôi cùng đội trưởng Tiêu sẽ chịu trách nhiệm!”

Sư đoàn trưởng cùng những sĩ quan khác thầm cảm thấy xấu hổ, bọn họ chỉ nghĩ cho mình, cũng cho thấy họ vĩnh viễn không thể trở nên giống như Tiêu Văn Nghĩa hoặc Tống Phi Dương được.

Triệu Quốc Khánh không biết nhiều lính đánh thuê mạnh hơn đã lẻn vào khu vực so tài, đồng thời cũng không biết cuộc họp bàn về mình và lính đánh thuê cũng vừa kết thúc tại sở chỉ huy sư đoàn, cũng không biết quy tắc của cuộc so tài đã thay đổi vì sự xâm nhập của mấy tên lính đánh thuê. Trận chiến và trách nhiệm họ phải đối mặt cũng trở thành tâm điểm của cả sư đoàn.

Ban ngày lúc Triệu Quốc Khánh ẩn nấp cũng không hề rảnh rỗi, mà tìm mấy khối đá để mài thành hai con đao đá, một con làm dao dăm, con còn lại được cột vào nhánh cây dùng như súng.

Hai mươi ngày huấn luyện đặc biệt giúp anh ta học được rất nhiều thứ, việc đầu tiên nên làm trong hoàn cảnh không quen thuộc chính là sử dụng một vài vũ khí phòng vệ giống như bây giờ.

Đêm đến, Triệu Quốc Khánh bắt đầu hành động, ban ngày có một liên đội đi qua dưới tầm mắt của hắn, hiện đang đóng quân ở hẻm núi phía bắc, hắn dự định sẽ đến nơi đó tìm một ít thức ăn và một vài vũ khí tốt hơn.

Hai tiếng sau, Triệu Quốc Khánh đã tìm được liên đội đó, nhưng không vội vàng hành động mà phục ở sườn núi cách đó mấy trăm mét.

Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Việc trinh sát là rất cần thiết, nếu Triệu Quốc Khánh vội vàng hấp tấp bị đối phương phát hiện hoặc rơi vào bẫy sẽ lợi bất cập hại.

Sau mười phút trinh sát, Triệu Quốc Khánh phát hiện liên đội này phòng thủ hết sức nghiêm ngặt, gần như 3 bước lại có một lính gác, không để lại bất kỳ kẽ hở nào, không thể xâm nhập, hơn nữa Triệu Quốc Khánh cũng không có ý định xâm nhập.

Xem ra chỉ có thể chờ cơ hội, để xem có tên nào bị bỏ lại hoặc chạy ra hay không.

Triệu Quốc Khánh toàn thân phục xuống, thế nhưng hai mắt vẫn luôn giám sát phía đối diện, cả ngày không ăn gì hắn vẫn chịu được, vì thế cũng không sốt ruột.

Nửa đêm về sáng là lúc mệt mỏi nhất, thế nhưng Triệu Quốc Khánh lại vô cùng tỉnh táo, việc này là nhờ vào việc nghỉ ngơi vào ban ngày và sự trợ giúp của kim châm, có thể khiến cho đầu óc lúc nào cũng duy trì sự tỉnh táo.

Đến lúc rồi.

Triệu Quốc Khánh tính toán thời gian đối phương thay ca, những người rời giường vào lúc nửa đêm vẫn còn trạng thái mơ màng, đây sẽ là lúc sự cảnh giác của đối phương kém nhất, cũng là lúc dễ ra tay nhất.

Trong vài phút, mấy lính gác được một nhóm lính khác vừa mới ngủ dậy đổi ca, Triệu Quốc Khánh cũng bắt đầu lẻn vào trong liên đội.

Tên lính ngáp một cái, cũng không biết vừa ngủ dậy nên hơi mắt tè hay do buổi tối ăn phải thứ gì đó, tên đó đi tới đồi gác ở gần đó lên tiếng chào hỏi xong lập tức chạy thẳng vào bụi cây rậm rạp ở phía đối diện.

Cơ hội tốt chính là lúc này.

Có kẻ lạc đàn rồi, đây thật sự chính là cơ hội mà Triệu Quốc Khánh chờ đợi.

Trang bị của đối phương thuận tay hơn so với dao đá trong tay mình, hơn nữa còn có bản đồ, la bàn và các vật dụng khác, đến lúc đó việc đi lại trong cuộc so tài sẽ dễ dàng hơn.

Trong lúc Triệu Quốc Khánh đang chuẩn bị tăng tốc độ lẻn vào, có một bóng đen lấp ló giữa khoảng cách mục tiêu và hắn, Triệu Quốc Khánh theo bản năng núp lần nữa.

Triệu Quốc Khánh còn tưởng rằng bóng đen đó là một thí sinh khác có mục tiêu giống mình, thế nhưng hắn lập tức phát hiện có điều bất thường.

Nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy trang phục và trang bị của đối phương rất khác vs mình, quần áo ngụy trang, súng cũng khác.

Lẽ nào là lính đánh thuê?

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Triệu Quốc Khánh, nghĩ đến những gì Daniel đã nói khi bị anh ta bắt: “Vụ nào lính đánh thuê đã tiếp nhận thì chắc chắn sẽ hoàn thành, lần sau sẽ có kẻ mạnh hơn tìm anh.”

Bây giờ, Triệu Quốc Khánh đang đối mặt với một tên lính đánh thuê trong Bầy Sói, trinh sát viên cấp bạc, tới nơi này trước cả Triệu Quốc Khánh, mục đích chính là muốn bắt tên lính để thăm dò tình hình của Triệu Quốc Khánh, thế nhưng không biết Triệu Quốc Khánh ở đằng sau đã phát hiện ra hắn.

Tên đẳng binh bị Triệu Quốc Khánh và tên lính đánh thuê chọn làm mục tiêu, không phát hiện bọn họ đang lặng lẽ đến gần, vẫn đứng trong bụi cây rậm rạp giải quyết vấn đề.
Nhấn Mở Bình Luận