Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cách Đấu Binh Vương - Triệu Quốc Khánh

Triệu Quốc Khánh cứu ba người Phùng Tiểu Long ra rồi mới bắt đầu xử lý miệng vết thương, viết thương của anh nhìn qua có vẻ rất nặng, nhất là trên vai, toàn bộ con dao đã đâm vào trong, máu tươi đã nhuộm đỏ một nửa cơ thể. Trên thực tế, một nhát đâm này cũng không nặng.

Cũng không biết do Triệu Quốc Khánh may mắn hay là Tùng Lâm Lang chần chừ, mà một dao này tránh được toàn bộ gân cốt, chỉ làm bị thương ngoài da, chẳng qua chảy nhiều máu nên nhìn hơi ghê mà thôi.

“Quốc Khánh, cậu thế nào rồi?”

“Quốc Khánh, cậu không sao chứ?”

“Quốc Khánh, cậu không việc gì chứ?”

Ba người Phùng Tiểu Long đỡ Triệu Quốc Khánh dậy rồi lo lắng hỏi, ai cũng hiểu rõ là, nếu như không phải Triệu Quốc Khánh lo lắng cho ba người họ thì cũng sẽ không bị thương gì cả, cứ cho là không thể bắn chết Tùng Lâm Lang thì anh cũng có thể an toàn trở ra.

“Không sao cả, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.” Nói xong, Triệu Quốc Khánh ngồi xuống đất, rồi dùng kim châm tự cầm máu, sau đó nói, “Ba người các anh ai băng bó miệng vết thương giúp tôi đi.”

“Để tôi!” Phùng Tiểu Long vội lấy túi cứu thương ra rồi thoa thuốc, băng bó cho Triệu Quốc Khánh.

Sau khi ngồi trên đất nghỉ ngơi một lát và uống một ít nước, lại thêm sự trợ giúp của Kim Châm Đâm Huyệt, Triệu Quốc Khánh đã phục hồi được tám, chín phần.

“Chúng ta đi thôi.” Triệu Quốc Khánh đứng dậy nói, trì hoãn một ngày trời cũng sáng rồi.

“À, đúng rồi!” Lý Thực Thành đột nhiên hô lên một tiếng, cho tay vào trong túi áo sờ sờ, miệng nói, “Hình như tên gia hỏa kia bỏ cái gì vào trong túi của tôi đấy. Ở đây này, cậu xem đi!”

Triệu Quốc Khánh thấy Lý Thực Thành móc ra một bức thư thì nhận lấy đọc, trong thư là một đoạn được viết bằng tiếng Anh.

Đây là bức thư mà Tùng Lâm Lang để lại cho Triệu Quốc Khánh, đại ý nói là hắn cực kỳ coi trọng Triệu Quốc Khánh, cho rằng triển vọng trong tương lai của Triệu Quốc Khánh chắc chắn sẽ cao hơn cả hắn, và mong rằng Triệu Quốc Khánh có thể đi lên con đường làm lính đánh thuê này. Đương nhiên, hắn cũng viết bây giờ Triệu Quốc Khánh tạm thời sẽ không đồng ý làm lính đánh thuê, mong chờ một ngày nào đó trong tương lai Triệu Quốc Khánh thay đổi suy nghĩ. Sau này có cơ hội, nếu Triệu Quốc Khánh quyết định trở thành một người lính đánh thuê, vậy thì có thế đến Pháp tìm một mục sư tên “Smith”, hắn đã để lại vài món đồ cho Triệu Quốc Khánh ở đó.

Đọc xong bức thư, vẻ mặt Triệu Quốc Khánh liền trở nên nặng nề, từ những dòng chữ trong thư anh có thể nhận ra Tùng Lâm Lang đã biết trước được rằng hắn sẽ chết, lúc này mới viết trước một bức thư như vậy.

“Tên gia hỏa này, hắn là cố ý chết ở trong tay mình, nhưng mà vì sao phải làm thế chứ?” Ánh mắt của Triệu Quốc Khánh dừng lại trên thi thể của Tùng Lâm Lang.

“Quốc Khánh, trong thư viết gì vậy?” Bàng Hổ tò mò hỏi.

“À, không có gì.” Triệu Quốc Khánh ngoảnh đầu lại nhìn ba người Phùng Tiểu Long, ít nhất thì bây giờ anh chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành lính đánh thuê, vì thế bức thư này cũng không quá quan trọng với anh, tiện tay vứt thư vào trong đống lửa, “Chúng ta mang thi thể hắn đi chôn đi.”

Quyết định Triệu Quốc Khánh khiến ba người Phùng Tiểu Long cảm thấy bất ngờ, trên đường đi họ đã giết nhiều tên lính đánh thuê rồi, nhưng chưa chôn cất bất cứ một thi thể nào.

Tùng Lâm Lang là người đặc biệt nhất.

Bốn người Triệu Quốc Khánh chôn cất thi thể của Tùng Lâm Lang xong mới bắt đầu hành động mới.

Nhóm bốn người Lãnh Vô Sương sau khi cùng Triệu Quốc Khánh tách ra đã trả qua mấy lần chiến đấu quy mô nhỏ, có vũ khí đạn dược phong phú làm bảo đảm, bọn họ không bao giờ phải nín nhịn như lúc trước nữa, tuy cũng có người bị thương nhẹ nhưng mấy cuộc chiến đấu cũng kết thúc với kết quả thắng lợi.

Điều này khiến cho ba người đi theo Lãnh Vô Sương có chung một suy nghĩ, đó là đi theo Lãnh Vô Sương, người lính đặc chủng tiêu chuẩn này, thực sự là đi theo đúng người rồi, nếu đi theo một tân binh thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Vừa qua buổi trưa, bốn người Lãnh Vô Sương chạy băng băng trên con đường nhỏ giữa núi, truy đuổi một tên lính đánh thuê ở phía trước.

Mấy phút trước, họ gặp được hai tên lính đánh thuê, thành công bắn chết một người trong đó nhưng lại để tên còn lại chạy thoát, lúc này mới một mạch truy đuổi.

“Hai người đi về phía bên kia, nhanh lên, đứng để hắn chạy thoát!” Lãnh Vô Sương quát to, chỉ huy hai sĩ quan vòng sang hướng khác, nói rồi cầm súng lên bắn hai phát về phía mục tiêu.

Tiếc là, nơi này cây cối rậm rạp, viên đạn bắn ra mười mấy mét thì găm vào thân cây.

Chết tiệt!

Lãnh Vô Sương thầm mắng một câu, tiếp tục truy kích, nhằm rút ngắn khoảng cách đang không ngừng tăng lên so với mục tiêu.

Đuổi theo tiếp hơn mười mét, Lãnh Vô Sương chỉ vào một hướng khác rồi hét lên với sĩ quan bên cạnh: “Cậu đi phía bên kia, nhanh lên!”

Bốn người truy kích từ ba hướng khác nhau, mượn việc này để chặn lại đường đi của mục tiêu.

Lãnh Vô Sương cho rằng sự sắp xếp của hắn đã cực kỳ hợp lý, không đến hai phút mục tiêu sẽ bị bọn họ bao vây, đến lúc đó bắn chết đối phương chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Hộc…Hộc…Hộc…” Chạy quá nhanh khiến Lãnh Vô Sương bắt đầu thở gấp, mà đúng lúc này hắn đột nhiên phát hiện mục tiêu hắn đang đuổi theo đã biến mất.

Chuyện gì thế này?

Lãnh Vô Sương khẽ cau mày, dừng chân quan sát xung quanh.

Nhìn một cái, không chỉ là mục tiêu đã biến mất mà ngay cả ba người đồng đội của hắn cũng không biết chạy đi đâu rồi.

“Ba tên ngốc này, chỉ đuổi theo một người thôi mà cũng có thể chạy lạc!” Lãnh Vô Sương chửi thầm một câu, cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao trong núi địa hình phức tạp, hơi không chú ý thôi là sẽ đi lạc.

Sau khi quét mắt nhìn xung quanh, Lãnh Vô Sương xác định mục tiêu của hắn đã trốn đi rồi, vì thế cầm cây súng trường tự động tìm kiếm cẩn thận.

Đi được hơn mười bước, Lãnh Vô Sương lại dừng lại.

Lần này tim của Lãnh Vô Sương đập nhanh hơn, không giống với lúc truy đuổi, mà là một cảm giác khủng hoảng.

Yên tĩnh, quả thật là quá mức yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến mức làm cho Lãnh Vô Sương hơi sợ hãi.

Là thành viên của lính đặc chủng tiêu chuẩn của năm ngoái, Lãnh Vô Sương đã được tiếp thu sự huấn luyện chuyên nghiệp hơn những binh lính bình thường, có thể từ hoàn cảnh xung quanh cảm nhận được sự nguy hiểm.

Bước chân tiến lên lúc ban đầu bắt đầu lùi về phía sau, Lãnh Vô Sương đột nhiên có một suy nghĩ muốn chạy khỏi nơi này.

“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng đột nhiên vang lên ở bên trái.

Cả người Lãnh Vô Sương sững lại, sau đó thì nghe thấy có người hét lên ở bên kia.

“Chúng ta trúng phục kích rồi, mau đến đây hỗ trợ!”

“Đội trưởng Lãnh, nhanh lên, bên này có rất nhiều kẻ địch.”

Lãnh Vô Sương chau mày, nghe ra là tiếng của của hai người đồng đội cùng rời đi, hắn vốn đang muốn rời đi liền mắng nhỏ một câu rồi phóng về phía truyền đến âm thanh.

Dọc theo đường đi như vào chỗ không người, Lãnh Vô Sương căn bản chẳng gặp bất cứ trở ngại nào, nhưng khi hắn đã hội hợp được với hai người đồng đội thì đường lui ngay lập tức bị bao vây lại.

Bẫy rập!

Lãnh Vô Sương ngạc nhiên, nhận ra kẻ địch cố ý để hắn tiến vào, mà hai người đồng đội bên cạnh, người thì bị trúng đạn ở đùi phải, người thì bị trúng đạn ở ngực, tình huống của hai người đang cực kỳ xấu.

Bị bao vây rồi!

Lãnh Vô Sương phát hiện có ít nhất mười tên lính đánh thuê vây quanh ba người họ, rõ ràng là sức chiến đấu của những tên lính đánh thuê này mạnh hơn những tên trước, chúng không gấp gáp tấn công mà vây bọn họ ở chỗ này.

“Bọn khốn nạn!” Lãnh Vô Sương thầm mắng một câu, bắn về phía tập kích của kẻ địch, không hiệu quả mấy.

Đội trưởng Lãnh, chúng ta làm gì bây giờ?” Sĩ quan bị thương ở đùi kêu lên, anh ta có một gương mặt chữ quốc.

Lãnh Vô Sương nhìn thoáng qua sĩ quan có gương mặt chữ quốc, sau đó ánh mắt dừng trên người một vị sĩ quan bị thương khác.

Sĩ quan có gương mặt chữ quốc bị thương không nặng lắm, chỉ là đi lại không tiện mà thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng. Người còn lại thì nguy hiểm hơn, ngực trúng đạn, nếu  điều trị chậm thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

“Đội trưởng Lãnh, chúng ta làm gì bây giờ?” Sĩ quan có gương mặt chữ quốc hỏi lại lần nữa.

Trong lòng Lãnh Vô Sương có hơi phiền chán, nếu là trước kia hắn sẽ khiển trách đối phương một trận, vì có thể trở thành lính đặc chủng hắn thậm chí sẽ phải bỏ mặc hai người đang bị thương này, nhưng ánh mắt tin tưởng và kỳ vọng của đối phương lại khiến hắn hơi xúc động.

Đột nhiên.

Lãnh Vô Sương nghĩ đến một người, Phong Cốc Tuấn.

Năm ngoái, Phong Cốc Tuấn vì cứu hắn từ trong tay kẻ địch mới bị tàn tật, nếu là Phong Cốc Tuấn thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc đồng đội mà đi.

Còn có thằng nhóc kia nữa, Triệu Quốc Khánh!

Hai người họ sẽ liều mạng nghĩ cách cứu viện đồng đội của họ.

“Con mẹ nó, mình nghĩ tới hai người họ làm gì chứ!” Lãnh Vô Sương lắc đầu thầm mắng một tiếng, suy nghĩ lại im hơi lặng tiếng thay đổi, “Cậu còn có thể đi được nữa không?”

Đau đớn kích thích não bộ của sĩ quan có gương mặt chữ quốc, nhưng anh ta vẫn cắn răng gật đầu trả lời: “Có thể đi.”

“Xử lý sơ qua miệng vết thương của cậu đi, đợi lát nữa chúng ta cùng phá vòng vây đi ra ngoài!”  Lãnh Vô Sương dặn dò.

Sĩ quan có gương mặt chữ quốc gật đầu, lấy túi cứu thương ra tự tiến hành băng bó cầm máu vết thương trên đùi, cùng lúc đó Lãnh Vô Sương cũng đã tiến hành băng bó cầm máu cho người bị thương còn lại.

“Cầm lấy.” Lãnh Vô Sương đưa một cành cây to như cánh tay trẻ con mà hắn tìm được cho sĩ quan có gương mặt chữ quốc, trầm giọng nói: “Theo sát tôi, về sau có lẽ tôi không thể chiếu cố cậu được!”

“Được.” Sĩ quan có gương mặt chữ quộc gật đầu, tay nắm chặt cành cây, trong lòng biết Lãnh Vô Sương có thể cõng người đồng đội kia đi cũng đã là chuyện không dễ dàng gì, anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Pằng pằng pằng…” Lãnh Vô Sương bắn một loạt các viên đạn về xung quanh, miệng hét lên, “Đi!”

Lãnh Vô Sương vừa xông ra, sĩ quan có gương mặt chữ quốc cũng xông theo ra ngoài, chỉ là một chân bị thương đã giảm bớt tốc độ của anh ta, trong chớp mắt anh ta đã bị rớt lại hơn mười mét.

“Pằng pằng pằng…” Tiếng đánh trả của kẻ địch vang lên.

“A!” Sĩ quan có gương mặt chữ quốc lại bị thương ngã xuống.

Bước chân Lãnh Vô Sương hơi ngừng lại, rồi vọt lên trước năm, sáu mét lại dừng lại, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất rồi xoay người nhào về phía sĩ quan có gương mặt chữ quốc.

“Con mẹ nó, chắc chắn là mình điên rồi!” Lãnh Vô Sương mắng trong lòng, bây giờ tất cả mọi chuyện hắn làm, chính hắn cũng không dám tin.

“Đội trưởng Lãnh, sao anh lại quay lại rồi?” Sĩ quan có gương mặt chữ quốc khó tin hỏi, đồng thời trong lòng trào ra một dòng nước ấm, lúc này đây còn có cái gì có thể cảm động hơn việc có đồng đội ở bên cạnh đây?

“Câm miệng!” Lãnh Vô Sương lạnh giọng quát, móc súng lục ra bắn mấy phát về phía kẻ địch rồi kéo sĩ quan có gương mặt chữ quốc trốn ra phía sau thân cây, đổi nhanh toàn bộ băng đạn của súng trường tự động, chuẩn bị nghênh đón trận chiến đấu mới.
Nhấn Mở Bình Luận