Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hà Diệp nhìn chằm chằm vào câu hỏi trước mắt:

"Trưởng thành, sẽ rất nhiều thời điểm sẽ cảm thấy bất lực và mệt mỏi, mỗi bước đi đều cần gom đủ những dũng khí và nỗ lực hết mình, nhưng nhiều khi, cho dù bạn đã làm tốt thì cũng không có cách nào dự đoán bước tiếp theo của mình là tốt hay xấu" - Dẫu sinh mệnh như hạt cát vẫn mong năm tháng tựa bài ca (Vãn Thu).

Hà Diệp đã nhìn câu nói ấy rất lâu. Có phải trưởng thành sẽ bắt đầu quen dần với cảm giác bất lực không?

Ngày còn nhỏ, mỗi lần khóc nháo nhào liền có người dỗ dành. Muốn kẹo có kẹo, muốn bóng bay liền có bóng bay. Đi học dù bị điểm kém cũng sẽ có những vỗ về. Nhưng sau này, khi những khó khăn của bản thân không tài nào có thể nhờ người khác gánh vác nổi nữa thì mọi áp lực sẽ ở hết trên vai mình. Dù có khóc lớn thì cũng là chiều lòng sự bất lực của bản thân, khóc xong rồi có thể tiếp tục thì tiếp tục, có thể sửa chữa thì sửa chữa, nếu không, chỉ có thể mỉm cười mà từ bỏ.

Hà Diệp nhớ lại những lời Minh Huy từng nói với cô, dù là cỏ dại anh cũng muốn biến mình trở thành cây cỏ dại quật cường nhất, mạnh mẽ đối đầu với gió mưa. Anh nói với cô, bản thân dù là ai cũng nên trở thành phiên bản tốt hơn chính mình, đừng vì một ham muốn mà quên đi ý niệm thuở ban sơ, mặc lên mình mặt nạ của một hình mẫu khác biệt.

Bản thân Hà Diệp là một nốt nhạc, cô muốn bản thân mình nằm trên khuông nhạc của cuộc đời, mỗi bước chân đều tấu lên những giai điệu ngân nga, vang đến dù là bầu trời cao thăm thẳm, đại dương thâm trầm, hay là ngóc ngách tâm hồn phủ bụi cũng đều sẽ nghe thấy âm thanh ấy.

Tiếng tí tách của cơn mưa buổi sớm khiến Hà Diệp càng phiêu theo những suy nghĩ của chính mình. Ngắm nhìn mưa là cách con người ta cảm nhận, ngồi đàm đạo với một tâm hồn song sinh, tồn tại trong chính cơ thể kia. Hà Diệp từng nghe nói về đứa trẻ trong mỗi con người. Nếu có thể, thật mong những đứa trẻ ấy đều tồn tại lâu một chút.

Hạt mưa nhảy trên phiến lá, đọng lại trong nụ hoa. Bầu trời hôm nay không có nắng nhưng vẫn khiến con người ta thật dễ chịu.

Hà Diệp kéo rèm cửa đã lâu nhưng bên khung cửa kia vẫn chưa hề có động tĩnh. Một chút thắc mắc trong lòng liền nhem nhóm, cô gục đầu xuống bàn tựa vào khuỷu tay.

Cuối tuần, thật muốn nghỉ ngơi và lười biếng.

Bên trong khung cửa bên này, tiếng báo thức réo hồi lâu liền có một cánh tay rắn chắc thò ra khỏi chăn nhấn tắt. Tư thế ấy vẫn được giữ nguyên một hồi.

Một tiếng thở dài, nặng nề chậm rãi vang lên. Trên vòm trán thiếu niên lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt thiếu niên thoáng ửng hồng. Xoay tay khéo chăn xuống khỏi mặt. Ánh mắt mờ đục nhìn chằm chằm trần nhà. Nhớ lại giấc mộng xuân bản thân vừa trải qua Nhất Minh không kìm lòng được một lần nữa vùi mặt vào chăn gối. Thứ nhạy cảm kia vậy mà lại không kìm được lòng lần nữa trào dâng.

Chăn tay đạp loạn xạ, sau tiếng kêu chết tiệt.

Buổi sớm nay quả thật khó thức dậy.

Nhất Minh cau có hồi lâu liền đi vào nhà tắm. Đợi cho mọi ngọn sóng đều trở nên êm đều mới từ từ bước ra.

Bước tới khung cửa cái "roẹt". Đối diện bên kia là mái tóc dài của một thiếu nữ. Như tiếng động quá lớn đánh thức sự tĩnh lặng, thiếu nữ ngẩng đầu lên vẻ mặt còn ngơ ngác. Nhìn thấy bóng dáng thiếu niên nhíu mày bên khung cửa sổ, Hà Diệp không kìm được lòng mỉm cười thật xinh xắn, đồng điếu trên má lấp lánh như ngôi sao nhỏ đính trên khuôn mặt.

Ánh sáng yếu ớt phủ trên khuôn mặt trắng hồng của thiếu nữ, mái tóc dài theo chuyển động thướt tha, lắc lư qua lại. Ánh mắt chuyển từ ngơ ngác sang cong cong như mặt trăng nhỏ. Những ngọn lửa trong lòng kia lại nhen nhóm. Nhất Minh thoáng tức giận kéo mạnh rèm cửa lại. Cả người quay lưng đi về phía giường, thả tự do bản thân mình rơi xuống. "Rầm" một tiếng, tuy không biết tại sao lại tức giận nhưng cũng không biết nên đối diện bằng cảm xúc như thế nào. Đối diện với những thứ cảm xúc khó hiểu của bản thân xuất hiện ngày càng nhiều, Nhất Minh càng không hiểu được mình.

Nhìn một loạt hành động diễn ra bất ngờ bên kia, Hà Diệp thoáng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ sáng sớm nhìn mặt cô sẽ khiến Nhất Minh tức giận, lý nào lại vô cớ như thế. Sự kì lạ không lý giải nổi kia làm Hà Diệp quyết định sẽ thật sự gạt sang một bên. Mọi thứ khó hiểu kia chắc là do chưa được ăn sáng. Nghĩ tới đồ ăn bụng cô liền lên tiếng biểu tình, cô liền lê chân tìm thứ đồ có thể bỏ bụng.
Nhấn Mở Bình Luận