Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang - Nhan Thời Oanh (tác giả Vị Ương)

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Vài ngày sau, Nhan Thời Oanh thành công nhận được thông báo gia nhập câu lạc bộ kịch nghệ, trước khi gia nhập cần đến bộ phận hậu cần nhận một ít đồ vật cá nhân trong biên chế.

Thành viên của bộ hậu cần do người của hội học sinh đảm nhận. Lúc Nhan Thời Oanh bước vào liền phát hiện, nữ sinh đứng ở cửa sau khi nhìn thấy mình liền lập tức trao đổi ánh mắt với người bên cạnh. Cô lập tức nhớ đến giải thiết của nguyên thân trong cốt truyện, "Ngoài Tần Thư Dao, cô không có bất kì một người bạn nào khác, vì tính tình nóng nảy, khó hoà đồng, gu kỳ lạ (?), cho nên rất nhiều người trong học viện đều không thích cô"

Quả thật là một nhân thiết "vạn người ngại"!

Tuy cô không biết nguyên thân từng có mâu thuẫn gì với hai người kia nhưng với Nhan Thời Oanh mà nói, ngoại trừ việc phải vắt óc suy nghĩ làm đảo loạn cốt truyện, những vấn đề khác đều không sao cả.

Nhan Thời Oanh cứ bình thường bước đến, quả nhiên nhìn thấy nữ sinh kia vừa rồi còn đầy mặt tươi cười tiếp đón người khác, giây tiếp theo liền xụ mặt, không chút cảm xúc nhìn cô.

Aiz... Loại thủ đoạn này chỉ có thể khiến nguyên thân, người có lòng tự tôn cao ngút trời tức giận mà thôi.

Nhan Thời Oanh mặt không đổi sắc nói, "Tôi đến nhận đồ của câu lạc bộ kịch nghệ"

"À, vậy cô đợi một chút", nữ sinh kia cũng không thèm ngẩng đầu, vô cùng chuyên chú sắp xếp lại tư liệu trên bàn, tựa như thật sự muốn làm lơ cô đứng đó.

Nhan Thời Oanh rũ mắt, nhanh chóng đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lượt.

Nữ sinh kia đang mặc đồng phục của Augustine, dùng một dây buộc bình thường màu đen búi lên, chỉ có cổ áo cố ý gỡ vài cúc, để lộ ra vòng cổ vàng sáng lấp lánh với mặt dây chuyền hình hoa hồng bên trong.

Nhan Thời Oanh lập tức dựa sát vào bàn, như thể lơ đãng hỏi, "Dây chuyền này cậu mua ở đâu vậy?"

Nữ sinh nhìn theo tầm mắt cô, dời xuống trước ngực mình, "Cái này sao? Là series trái tim hoa hồng của nhãn hàng C, tôi mua ở một flagship store trong trung tâm thành phố"

Nhan Thời Oanh giống như phát hiện gì đó mà "a" một tiếng, "Theo tôi nhớ đây hình như là phiên bản giới hạn mới nhất của nhãn hàng C phải không?"

Hai mắt nữ sinh tức khắc sáng lên, lập tức ngồi thẳng người dậy, "Cô có thể nhìn ra được luôn à? Phiên bản giới hạn này người bình thường mua không được đâu, tôi cũng phải đợi mòn mỏi mới giành được đấy. Cô biết số người đặt trước chiếc dây chuyền này là bao nhiêu không? Chỉ riêng trường học của chúng ta thôi đã có bảy tám chục người rồi..."

Nữ sinh như thể máy hát bật trúng đài, thao thao bất tuyệt mà tán dóc với nàng. Nhan Thời Oanh câu được câu không lắng nghe, trong lòng lại thầm cười nhạo, quả nhiên thời trang, quần áo cùng trang điểm luôn là đề tài muôn thuở của phái nữ.

Đại khái do nguyên thân hiếm khi khen ngợi người khác, cho nên khi Nhan Thời Oanh vừa khen vài câu, nữ sinh kia đã sung sướng đến độ hai má ửng đỏ. Khi đề tài kết thúc, nữ sinh kia đã luôn miệng gọi cô là "Oanh Oanh".

Đợi đến khi Nhan Thời Oanh lần nữa hỏi về việc nhận đồ dùng cá nhân, nữ sinh kia rất nhanh liền cầm chìa khoá kho hàng đứng lên, còn chỉ về phía gần đó nói, "Bên kia có ghế dựa, cậu ngồi đợi tôi chút nha"

Một nữ sinh khác có chút ngạc nhiên nhìn nữ sinh kia, như thể không hiểu vì sao thái độ của nàng dành cho đối phương lại thay đổi 180° như thế.

Nhan Thời Oanh chọn vị trí ngồi xuống, nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại nghe được tiếng nhạc cực kì quen thuộc.

Nhan Thời Oanh trái tim nảy lên, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy hai nam sinh thân hình cao lớn, dưới sự phụ trợ của nhạc nền, một trước một sau xuất hiện ở cửa.

"Loại việc này vì sao phải gọi chúng ta đến..."

Một nam sinh sống lưng thẳng tắp, dáng người đoan chính giống một chú thiên nga, ngẩng đầu bước đến.

【 Hạ Phồn Dịch, đứa con út được Hạ gia yêu thương nhất, là thành viên lâu năm của câu lạc bộ kịch nghệ Thánh Bạc. Sau khi phải lòng Tần Thư Dao liền vì nàng vung tay đánh nhau với bạn thân. Khi bị cha mẹ ngăn cản, trong sự thất vọng, cậu qua một đêm liền trưởng thành, cuối cùng trở thành người cầm quyền của Hạ gia. 】

Một nam sinh khác sở hữu đôi mắt đào hoa phong lưu, thân hình cao ráo cũng đi theo phía sau Hạ Phồn Dịch.

"Được rồi được rồi, không phải vì Văn An không rảnh ư?"

【 Việt Tu Ninh, thành viên của câu lạc bộ kịch nghệ Thánh Bạc cũng như bộ ngoại giao của Hội học sinh, là tay già đời trong tình trường, phong lưu thành tánh, cực thích săn gái. Sau khi xác nhận tâm ý dành cho Tần Thư Dao, hắn liền lãng tử hồi đầu, chặt đứt tất cả quan hệ với những phụ nữ khác. 】

Ồ, thế nhưng là nam chính!

Nhan Thời Oanh vô cùng hứng thú, đưa mắt đánh giá hai người này.

Tuy Nhan Thời Oanh từng gặp không ít soái ca có dung mạo xuất sắc, nhưng ánh mắt đầu tiên khi nhìn đến Việt Tu Ninh, cô vẫn không khỏi bị kinh diễm đôi chút.

Chỉ với gương mặt này thôi, tuyệt đối đã là diện mạo với cấp bậc nam thần. Rõ ràng hắn không cười, nhưng trong mắt lại như thể luôn chứa đầy ý cười, phảng phất hắn trời sinh chính là vật phát sáng, chỉ liếc mắt thôi đã có loại hào quang sáng rực. Hắn đứng đó thôi cũng đủ khiến bụi bặm xung quanh lây dính ánh sáng của hắn.

Hắn bên hông cột một chiếc áo khoác màu hồng nhìn cực kì bánh bèo, nhưng hắn một chút đều không bị nó làm cho ẻo lả. Kết hợp với mái tóc ngắn màu nâu nhạt cùng thân hình cao gầy, hắn ngược lại như một người mẫu chụp ảnh bìa cho tạp chí Nhật Bản. Nhan Thời Oanh phát hiện, những nữ sinh chung quanh đều đang ngẩn ngơ nhìn hắn.

Đứng bên cạnh một vật phát sáng như vậy nhưng Hạ Phồn Dịch một chút cũng không bị lép vế. Không giống với loại người như Việt Tu Ninh lúc nào cũng toả ra hormone, Hạ Phồn Dịch vừa nhìn liền biết là đứa trẻ danh gia vọng tộc, từ nhỏ được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp, khí chất cực kỳ xuất chúng, đương nhiên tuyệt nhất vẫn là bờ mông...

Nhan Thời Oanh tầm mắt không tự chủ được dịch xuống phần mông của cậu, cô chưa từng gặp nam nhân nào có bờ mông cong như vậy, phần eo rắn chắc mạnh mẽ, bờ mông căng tròn, đầy tính đàn hồi, đôi chân suông dài, tỉ lệ này thật là tuyệt.

Nhan Thời Oanh đang thầm tấm tắc khen ngợi, bỗng nhiên phát hiện chỉ có hai người họ, Cảnh Văn An không đến.

Chỉ là hiện tại hai người này lên sân khấu đã là bộ dáng rực rỡ nhường này, không biết Cảnh Văn An còn đến mức độ nào, Nhan Thời Oanh đã có chút chờ mong.

Nhưng lúc trước có hỏi hệ thống, Nhan Thời Oanh mới biết được, so với Tần Thư Dao, quan hệ giữa Cảnh Văn An và nguyên thân ngược lại càng gần gũi hơn.

Cảnh Văn An vốn là con trai của một người bạn tri kỉ của Nhan gia, khi còn nhỏ vì gia đình gặp biến cố, dọn đến sống ở Nhan gia một thời gian. Tính ra y có thể xem như là anh trai của Nhan Thời Oanh.

Khi đó Nhan Thời Oanh cái gì cũng không hiểu, liền sùng bái, ỷ lại Cảnh Văn An như anh ruột. Sau này khi Cảnh Văn An dọn khỏi Nhan gia, cô dần dần lớn lên mới phát hiện, Cảnh Văn An bất quá chỉ là con trai của một thương nhân lụi bại, cô vì giữ thân phận cao quý, từ đó về sau liền xa cách Cảnh Văn An. Hai người chưa từng hẹn gặp riêng, nguyên thân thậm chí còn không biết Cảnh Văn An học chung trường với mình.

Sau khi Cảnh Văn An thích Tần Thư Dao, cô vì khinh thường xuất thân của Cảnh Văn An, trong tối ngoài sáng đều khuyên Tần Thư Dao rời xa y, thỉnh thoảng nếu có chạm mặt trong trường cũng chưa từng có thái độ tốt.

Nhưng Cảnh Văn An tuyệt không phải nhân vật đơn giản. Bề ngoài y thoạt nhìn tựa hồ là kẻ có gia thế kém cỏi nhất trong ba người, tuy có quan hệ khá tốt với Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh nhưng bất luận là gia thế, bối cảnh hay nhân mạch, họ đều cách nhau một khoảng lớn.

Nhan Thời Oanh từng chú ý, thành tích các môn chuyên ngành của y cơ hồ đều đứng đầu khối, trong câu lạc bộ kịch nghệ, y là bộ trưởng, vị trí thậm chí còn cao hơn nhóm người Việt Tu Ninh.

Phải biết rằng, những người gia nhập vào Thánh Bạc không phải có tiền chính là có bối cảnh, những người hào môn như Hạ Phồn Dịch trong Thánh Bạc đều có thể hốt một đống. Nhưng người chân chính ngồi trên vị trí bộ trưởng, lại là Cảnh Văn An.

Càng đừng bàn đến cốt truyện sau này, Cảnh Văn An vì Tần Thư Dao liên tiếp thâu gom mấy xí nghiệp, nhảy vọt thành người đứng đầu trong thương giới, trong đó cũng bao gồm Nhan gia, gia tộc nhìn như sừng sững không ngã.

Khi đó Nhan Thời Oanh đừng nói đối phó Cảnh Văn An, ngay cả Âu Dương Tấn Không đều có thể đạp cô dưới chân.

Ngày đó khi lướt nhìn danh sách bạn tốt, Nhan Thời Oanh cũng thấy được tên Cảnh Văn An, nhưng cô không gửi bất kì tin nhắn gì, chỉ sửa tên "Cảnh Văn An" thành "Văn An ca ca".

Nếu gặp Cảnh Văn An, Nhan Thời Oanh định chuẩn bị diễn tiết mục "Cửu biệt gặp lại" cho y xem nữa.

Đúng lúc này, Nhan Thời Oanh đột nhiên từ nơi không xa nghe được tiếng tranh chấp.

"Các anh thật quá đáng! Các anh mau xin lỗi đi!"

"Này, cô đừng có không biết trời cao đất dày, cô biết mình đang nói gì không?"

Dường như là mấy học sinh lớp lớn phát sinh mâu thuẫn với học sinh mới, Nhan Thời Oanh chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai. Cô tò mò nhìn sang nhưng chỉ nhìn thấy mấy nam sinh cao lớn đứng thành một hàng, bên trong thấp thoáng một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa.

Ngay sau đó, âm thanh trong trẻo của nữ sinh vang lên, "Thứ nhất, tôi không tên 'này'! Thứ hai, tôi chỉ biết các anh làm sai, mà người làm sai phải xin lỗi!"

Gì thế này, lời kịch xấu hổ lại dõng dạc, hùng hồn đầy quen thuộc kia... Nhan Thời Oanh giật mình, đổi một góc nhìn khác nhìn sang, tức khắc sửng sốt.

Tần Thư Dao!

Sao nàng ta lại đến đây?

Nhan Thời Oanh theo bản năng nhìn sang hai người Hạ Phồn Dịch, quả nhiên họ đã bị sự việc này hấp dẫn, đang cực kì hứng thú đứng xem.

Nghe thấy Tần Thư Dao nói vậy, sắc mặt của mấy nam sinh lớp trở nên cực kì khó coi. Lúc này, một người trong đó chợt bật cười hỏi, "Vị học muội này, em tên là gì?"

Tần Thư Dao không chút sợ hãi đáp, "Tôi tên Tần Thư Dao"

"Được rồi, Tần Thư Dao", người nọ rất có thâm ý đánh giá nàng, "Chuyện chúng ta ban nãy bàn bạc vẫn còn hiệu lực, nếu ai trong các em có thể hát được đúng y chang không sai một chữ bài hát kia, tôi sẽ suy xét việc cho các em mượn đạo cụ, hơn nữa còn sẽ xin lỗi các em"

Tần Thư Dao quật cường ngẩng cao đầu nói, "Chỉ cần hát được, các anh sẽ giữ lời?"

"Đúng vậy", nam sinh bổ sung thêm một câu, "Nhưng phải hát ngay bây giờ, ngay trước mặt mọi người"

Nữ sinh bên cạnh như thể sợ gây chuyện, khẽ kéo góc áo Tần Thư Dao, nhỏ giọng cầu xin, "Thư Dao, chúng ta đi thôi, tớ bỏ cuộc..."

"Không được, tớ nhất định phải bắt bọn họ xin lỗi cậu", Tần Thư Dao duỗi thẳng cổ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm đám người trước mặt, "Hát thì hát!"

Nàng hít một hơi thật sâu, đứng thẳng không, đôi tay đan vào nhau đặt trước bụng, trong nháy mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ không hiểu vì sao lại chiếu thẳng vào người Tần Thư Dao. Trong vầng sáng loá mắt ấy, chỉ còn lại tiếng ca của nàng chiếu rọi mọi ngóc ngách xung quanh...

Nhan Thời Oanh nghe Tần Thư Dao ngâm nga một bài hát tiếng Anh không biết tên, có thể nói giọng của Tần Thư Dao tốt vô cùng. Đó là một chất giọng dày và khoẻ, khi hát đến nốt cao âm lại không chút run rẩy, trong số những ca sĩ Nhan Thời Oanh từng nghe qua, đây đã có thể xem là khá tốt...

Nhưng chờ một chút, vì sao những người xung quanh đều bày ra bộ sáng như si như say thế này?!

Nhan Thời Oanh hoảng sợ nhìn những người xung quanh, bắt đầu mê say, thả hồn theo tiếng hát. Sau khi Tần Thư Dao hát xong, họ vừa vỗ tay vừa hô to tên Tần Thư Dao, thậm chí còn có người huýt sáo, reo hò liên tục, như thể cô đi vào nhầm hiện trường của một bộ phim thần tượng đời đầu, mà cô chính là một diễn viên quần chúng.

Trong tình thế đầy áp đảo như trên, mấy nam sinh kia mặt mày xám xịt xin lỗi hai người Tần Thư Dao. Nữ sinh được Tần Thư Dao bảo vệ đứng thẳng người, hai mắt đẫm lệ mà tâng bốc nàng, "Thư Dao, cậu hát hay thật đó! Cậu thật sự quá tuyệt vời!"

Tần Thư Dao đạm nhiên cười, "Tớ chỉ vì muốn đòi lại công bằng thôi"

Nữ sinh cảm động đến rơi nước mắt, khẽ gật đầu, "Ừm, vậy chúng ta mau về thôi, mọi người còn đang đợi"

Vào lúc Tần Thư Dao xoay người, dìu nữ sinh kia rời đi, Nhan Thời Oanh lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Phồn Dịch và Việt Tu Ninh.

Biểu tình kia, tuyệt đối là cảm giác rung động chỉ xuất hiện khi phát hiện một nhân tài.

Bọn họ đã rung động với Tần Thư Dao.

Thú vị thật... Chỉ vừa lên sân khấu một lần thôi đã thế này rồi. Đây là hào quang của nữ chính thế giới này sao?

Nói cách khác... Kịch bản của thế giới này chính là dựa vào cách này để vận hành?

Nữ sinh vào kho hàng lấy đồ đã ra đến, vừa đưa đồ cho cô vừa nói, "Chúc mừng cậu đã trở thành thành viên của câu lạc bộ kịch nghệ"

Nhan Thời Oanh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng ta, trong ánh mắt thân thiện của đối phương, duỗi tay nhận lấy đồ dùng cá nhân.

Xem tổng thể một lượt, bên trong chủ yếu là thuốc trị cảm nắng, còn có một tấm thẻ chuyên dành cho thành viên của Thánh Bạc. Nhan Thời Oanh vuốt ve tấm thẻ trơn bóng, lâm vào trầm tư.

Tuy cô đã gia nhập câu lạc bộ kịch nghệ trước, nhưng suy cho cùng vẫn chậm hơn Tần Thư Dao một bước. Điều khiến cô thấy kỳ lạ chính là, trong cốt truyện rõ ràng không hề có tình tiết ban nãy, thời điểm bọn họ chính thức có liên hệ hệ với nhau bắt đầu từ sau khi vào câu lạc bộ kịch nghệ. Nhưng hôm nay vì sao nam nữ chính lại gặp gỡ nhau rồi? Chẳng lẽ là vì con bướm như cô đã đảo loạn kịch bản gốc? Hay Tần Thư Dao đã gặp được họ trước lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?

Bất luận là nguyên nhân gì, kết quả đều đi theo hướng bất lợi với cô. Nhưng việc ngoài ý muốn trên lại giúp cô có vài phỏng đoán, cô cố ý gọi hệ thống trong đầu.

Hệ thống như đã chết, không hề có chút động tĩnh. Nhan Thời Oanh thầm cười lạnh, nó không biết nó càng không nói càng khiến phỏng đoán của cô càng thêm chắc chắn sao?

Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh theo nữ sinh đến một chiếc bàn khác, ký tên vào bảng đã nhận đồ.

Nhan Thời Oanh nói cảm ơn lần nữa, khi cô nâng bút chuẩn bị ký tên, thân thể bỗng nhiên bị ai đó đâm vào.

Hành động kia không chỉ khiến cô té ngã, còn khiến cả một bàn tư liệu rơi đầy trên đất.

Nơi cô ghi thông tin nằm trong góc tương đối khuất, căn bản không có người qua lại, cho nên người này... rõ ràng là là cố ý!

Nhan Thời Oanh nhịn đau đứng dậy, không màng bả vai đau đớn liền hung hăng ngẩng đầu trừng mắt, sau đó không chút phòng bị, đâm tiến vào đôi mắt lạnh như đầm băng.

Là Thương Tự Hoài.

Gã từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, ngạo mạn, tàn nhẫn giống hệt mãng xà theo dõi con mồi. Loại lạnh băng, tựa như bén nhọn thành thực thể thế này, trong nháy mắt đã khiến máu trong người Nhan Thời Oanh đều đông đặc lại.

Gã chỉ nhìn cô một cái, không có bất kì thái độ gì, sau đó gã ngang nhiên, không xem ai ra gì, giẫm lên giấy tờ của cô rời đi.

Chỉ để lại Nhan Thời Oanh che lại bả vai đau đớn cùng sự kinh hãi không thể diễn tả.

Sao lại thế này, chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì chọc đến Thương Tự Hoài sao? Ban nãy, ánh mắt gã nhìn cô, bên rõ trong ràng là...

Địch ý.

18/2/2022
Nhấn Mở Bình Luận