Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

 

 Có điều, đều là giả... 

 Bởi vì Phương Nguyên biết, quá trình mình có được Đạo Nguyên Chân Giải không xảo diệu như vậy! 

 Trên thực tế, hắn tới hiện tại, cũng không biết mình có được Đạo Nguyên Chân Giải thế nào. 

 Mà mình không biết làm thế nào có được Đạo Nguyên Chân Giải, đương nhiên cũng không biết vị Hắc Ám Chi Chủ kia là có được như thế nào. 

 Nghĩ kỹ lại, lúc trước mình sinh ra cảm ứng đối với Đạo Nguyên Chân Giải, chắc là trước khi tiến vào tiên môn, thậm chí là trước cả đại khảo của Tiên Tử Đường, khi đó hắn đọc nhiều kinh văn, quá mệt mỏi, sinh ra một loại ảo tượng mơ hồ, khi nửa ngủ nửa tỉnh, liền cảm ứng được kinh văn có cộng hưởng với tâm thần của mình, đang xao động, giống như núi lửa ấp ủ, bộc phát ra lực lượng to lớn! 

 Mà thực sự có được là khi tiến vào tiên môn, lại nhìn thấy Đạo Nguyên Chân Giải đó. 

 - Đạo Nguyên Chân Giải, rốt cuộc là gì? 

 Một lúc Phương Nguyên đang khổ sở suy nghĩ, thủy chung có chút không đoán ra nổi. 

 Trong động phủ này, hắn ở lại chừng bảy tám ngày, nhớ lại bút ký và tâm đắc mà Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, ngay cả mỗi một chữ trên tảng đá cũng đều nhớ kỹ, hơn nữa không chỉ nhớ hàm nghĩa của những chữ này, mà còn khắc sâu bút họa và kiểu chữ của chữ triện cổ ở trong đâu, không thể quên đi được. 

 Chỉ là đối với lĩnh ngộ thần thông mà tông chủ nói, lại thủy chung không có kết quả gì. 

 - Chẳng lẽ mình cũng vô duyên với tảng đá này, cho nên không có được tạo hóađó? 

 Trong lòng Phương Nguyên cũng đành bất lực mà sinh ra suy nghĩ này. 

 Hắn quả thật đã xem kỹ tảng đá này từ trong ra ngoài, thậm chí vết rạn bên trên cũng dùng trận lý mà cân nhắc, nhưng hoàn toàn không có được gì, như vậy, ngay cả hắn có đôi khi không nhịn được mà sinh ra một ý tưởng: 

 - Có nên gõ ra xem không? 

 Nhưng nếu mình thật sự gõ ra, tông chủ nhất định sẽ liều mạng với mình, cho nên hay là thôi đi. 

 Đến một ngày về sau, Bạch Miêu không ngờ cũng thản nhiên như không xuất hiện ở nơi này. 

 Nghĩ tới đám người tông chủ đều canh giữ động phủ này một cách sâm nghiêm, ngoài tầng tầng đại trận, còn có bọn họ tự mình trấn thủ, e là ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, nhưng miêu huynh này vẫn nghênh ngang xuất hiện, thật sự vô cùng ngạc nhiên, có điều Phương Nguyên đã sớm thấy nhiều chuyện thần dị phát sinh trên người miêu huynh này, cho nên cũng chẳng lấy làm lạ. 

 Nhớ tới Bạch Miêu này dường như nhận biết Tội Nhân Bi đó, liền bảo nó đến nhìn một chút, kết quả thấy Bạch Miêu này nhìn thấy tảng đá, trong ánh mắt lại lộ ra một loại bộ dạng hả giận, sau đó liền nghênh ngang vẫy đuôi mà đi. 

 Cái này không giống như là tới đây xem tảng đá, mà là tới đây xem thử Phương Nguyên có còn sống hay không. 

 Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải vào ngày thứ mười thì dứt khoát rời khỏi động phủ này. 

 - Nhanh như vậy đã ra rồi à? 

 Canh giữ ngoài động phủ chính là tông chủ và Vân trưởng lão, thấy Phương Nguyên đi ra, đều có chút bất khả tư nghị, tông chủ nói: 

 - Trước kia người có được tảng đá này, ít nhất cũng dốc lòng nghiên cứu ở trong mấy năm, ngươi vội vã ra ngoài như vậy làm gì? 

 Phương Nguyên lắc đầu, nói: 

 - Nhìn mà hiểu thì sẽ hiểu ngay, nhìn không hiểu thì mãi cũng không hiểu, việc gì phải lãng phí thời gian? 

 Tông chủ nghe thấy những lời này, cũng có chút mất mát, nhưng không khuyên nữa. 

 Hắn cũng nhớ lại, trước kia trong những tiền bối từng từ trong tảng đá này tham ngộ ra lĩnh ngộ nào đó mà thực lực tiến nhanh, quả thật đại đa số đều là không quá lâu đã có kết quả rồi, cũng đúng như hắn nói, người một tấc cũng không rời tham ngộ mấy năm, ngược lại đều là thất bại, lúc ấy hắn vừa trở thành tông chủ, ước chừng tham ngộ ba năm... 

 Nghĩ như thế, cũng có chút bội phục Phương Nguyên. 

 - Lý Hồng Kiêu đã đi rồi à? 

 Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hành cung ở hậu sơn Thanh Dương Tông, đã không có thần vệ của Cửu Trùng Thiên canh gác, liền cười hỏi. 

 Tông chủ gật đầu, nói: 

 - Ngày hôm sau đã đi rồi, có điều để lại một câu cho ngươi... 

 Phương Nguyên hơi ngây ra: 

 - Câu gì? 

 Tông chủ cười khổ một tiếng, nói: 

 - Con đường phía trước rất dài, cứ chờ xem. 

 Phương Nguyên cũng ngây ra một thoáng, không nghĩ ra được là ý gì, liền cười nói: 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận