Bây giờ bọn hắn đã ở ngây người Hỏa Vân lĩnh hơn mười ngày, theo ước định trước đó, bọn hắn nên xuất phát tiến về Tổ Điện từ sớm rồi mới đúng. Có điều Triệu Nô Nhi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm sát sao, cho nên bọn hắn không có cơ hội nào để thực thi kế hoạch, tiểu hoàng tử cũng càng ngày càng tuyệt vọng.
Hắn đã không còn cách nào để kéo dài được nữa, nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chỉ có thể rời đi.
"Yêu phi kia thật đúng là. . ”
Trong đêm, khi đang nằm trên giường ngọc, trước mắt tiểu hoàng tử hiện lên bộ dạng lúc vào cung của Yêu phi kia, điều này càng làm hắn hận đến mức cắn răng.
Mỗi ngày cũng chỉ có lúc ngủ ở đây thì hắn mới cảm thấy mình được thoải mái một mình. Có điều ở bên ngoài cũng có người do tên Triệu Nô Nhi kia an bài nhìn mình chằm chằm, nếu như mình ra ngoài thì sẽ lập tức có người đi thông tri tên nô tài kia!
Vốn nghĩ lần này xuất cung thì sẽ có thể đại triển thủ cước, hảo hảo đối phó Yêu phi kia, ai ngờ người ta chỉ phái một tên nô tài tới là đã có thể một mực nhìn chết mình, còn dọa được người bên cạnh mình đều co ro giống như chim cút, điều này thực sự khiến hắn cảm thấy thất bại.
"Hô... *
Rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, ngoài trướng thổi vào một ngọn gió đêm.
Tiểu hoàng tử đang suy nghĩ lung tung có hơi kinh hãi ngồi dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy một thân ảnh mặc thanh y vén mành lên, từ từ đi vào. Đối phương thân thể như ngọc, khí độ trầm ổn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nên động thân!"
"Phương tiên sinh?"
Tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ dạng của hắn thì nội tâm hơi kinh, thấp giọng kêu lên: "Sao ngươi lại tới đây?”
Phương Nguyên nhìn hắn một cái , nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn đi tới Tổ Điện hay sao?"
Tiểu hoàng tử nghe thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ: "Phương tiên sinh ngươi. .."
Phương Nguyên nói: "Ta đã chuẩn bị mọi việc thỏa đáng, nếu như ngươi còn muốn đi thì cùng nhau lên đường thôi!"
Tiểu hoàng tử vội vàng nhảy dựng, kêu lên: "Đi, đương nhiên là đi!"
Nhanh chóng choàng lên người một cái áo, sau đó tiểu hoàng tử lập tức chạy theo Phương Nguyên ra ngoài. Chỉ thấy ở bên ngoài có bốn năm tên thị vệ ngã trái ngã phải, chính là những người do Triệu Nô Nhi phái tới trông coi mình. Thực lực của những thị vệ này đều không yếu, cũng mười phần cơ cảnh, thế mà lại không phát ra nửa điểm thanh âm nào. Vừa rồi hắn nằm ngay trong trướng, thế mà cũng không nghe được bất kỳ âm thanh động thủ nào của Phương Nguyên. ...
"Tên nô tài kia. .
Tiểu hoàng tử nhìn về một mảnh cung điện bên trái, muốn nói rồi lại thôi.
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Lúc này không cần phải lo về hắn. Thân thể hắn không trọn vẹn, mỗi đêm trăng tròn phải thôn hấp Nguyệt Hoa Âm Khí để tẩm bổ nhục thân, mà bây giờ chính là thời điểm âm khí thịnh nhất, cũng là thời điểm
tốt nhất để hắn tu luyện. . ”
Tiểu hoàng tử nao nao: "Ngươi làm sao biết
Phương Nguyên nói: "Đọc nhiều sách một chút thì ngươi cũng sẽ biết!"
Tiểu hoàng tử lập tức không biết nên nói gì, hắn hơi có cảm giác bị người ta khinh bỉ.
Phương Nguyên đưa tay phóng ra một đạo tử khí bao lấy tiểu hoàng tử, sau đó thân hình lao thẳng xuống dưới núi. Thị vệ đi tuần xung quanh không ít, thế nhưng Phương Nguyên lại quỷ dị xuyên qua, không có người nào phát giác ra được bọn hắn. Đi tới giữa sườn núi, chỉ thấy Quan Ngạo đã khiêng đại đao chờ ở chỗ này. Phương Nguyên tế khởi ngân toa, dẫn theo hai người bọn hẳn biến thành một đạo ngân quang bay thẳng về phương đông.
"Phương tiên sinh, ngươi đúng là quá bản lãnh...
Tiểu hoàng tử lần đầu thoát khỏi lồng giam, cảm thấy hưng phấn không gì sánh được.
Phương Nguyên cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân lĩnh một cái...
"Hưu!"
Quả nhiên, bọn hắn vừa mới rời khỏi Ngọc La sơn, trong doanh trướng liền nhanh chóng xuất hiện một đạo khí cơ màu đỏ sậm bốc lên tận trời, già tinh tế nguyệt. Sau đó giọng nói bén nhọn đầy tức giận của Triệu Nô Nhi chợt vang lên: "Tiểu nhi Âm Sơn tông chết t
Sau đó, một đạo thân ảnh mặc áo bào đỏ, tóc tai bù xù nhảy lên giữa không trung, quét qua bốn phía, lập tức đuổi sát phía sau.
"Hắn phát hiện ra rồi sao?"
Tiểu hoàng tử giật nảy mình, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng. Hắn vốn cho rằng Phương Nguyên đã chuẩn bị kế hoạch thật tốt, có thể thừa dịp tên nô tài kia không chú ý để đào tẩu đi xa. Ai ngờ tên Triệu Nô Nhi kia thế mà lại phát hiện bọn hắn nhanh như vậy. Bọn hắn bây giờ còn chưa chạy được mười dặm thì đối phương đã đuổi theo sau lưng, xem ra vị Phương tiên sinh này nhìn qua có vẻ lòng tin tràn đầy, thế nhưng kế hoạch thì lại tràn đầy lỗ thủng.
Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn kia thân ảnh màu đỏ một chút, thản nhiên nói: "Hắn đương nhiên sẽ phát hiện, những thị vệ hôn mê kia chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, tất nhiên là sẽ có người thông tri hẳn!"
"Vậy thì. .. chạy mau a.. ."
Tiểu hoàng tử bắt đầu lo lắng nắm lấy cánh tay Phương Nguyên, bàn tay không ngừng run rẩy lên.
"Hắn là nửa bước Kim Đan, pháp lực hùng hậu, chúng ta sao có thể trốn thoát khỏi hắn được?"
Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, thoạt nhìn không có nửa phần sốt ruột.
Tiểu hoàng tử khổ khổ nói: "Nếu như thế thì không phải là muốn chết hay sao, ta chết đi thì cũng không có việc gì, thế nhưng tiên sinh ngươi. . ”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!