“Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tới đây...”
Trông thấy hoàng kim liễn bay tới khu vực này, ngoại trừ huyền giáp vệ đang tiến công vào núi, những người còn lại đều quỳ xuống, giữa núi rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có bên trong ngọc liễn kia là không có một chút tiếng động nào. Chẳng qua chờ tới lúc hoàng kim liễn dừng lại, từ bên trong ngọc liễn mới truyền ra một tiếng than nhẹ, giống như người ở bên trong ngọc liễn cảm thấy rất không vui vì việc quốc chủ của Ô Trì Quốc lại tới muộn như vậy.
“Ha ha, ái phi chớ có buồn bực, ruột gan của trầm cũng nóng như lửa đốt...”
Bên trong hoàng kim liễn kia vang lên một tiếng cười to. Cùng lúc đó, chỉ thấy rèm châu bị xốc lên, một người đàn ông có vóc người cao lớn, trên người khoác hoàng bào, trên cằm để một chùm râu ngắn bước ra từ bên trong hoàng kim liễn. Vừa trông thấy ông ta, xung quanh bất kể là âm thị hay cung nữ, tất cả đều ngay lập tức cúi thấp đầu, không dám nhìn người nọ một cách chính diện. Không phải ai khác, vị này chính là quốc chủ của Ô Trì Quốc - Hoàng đế bệ hạ.
Trên mặt của vị quốc chủ Ô Trì Quốc này mang theo ý cười, ông ta bước tới phía trước ngọc liễn, rồi có vẻ như lại có chút do dự, không dám trực tiếp bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài cỗ liễn, cười nói: “Nhận được tin của nàng, trầm đã lập tức đuổi tới đây. Chẳng qua trên đường đi cứ phải chú ý cái này chú ý cái kia, quả thật là vô cùng phiền toái. Có điều sau khi nghe nói có người bài bố ở nơi này để chống lại huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc, trẫm đã mang theo cao thủ đến đây!”
“Bệ hạ đã đích thân ban thánh chỉ, vậy mà chỉ có hai người kia tới đây thôi sao?”
Ở bên trong ngọc liễn, giọng nói nững nịu kia lại vang lên, hiển nhiên chủ nhân của nó vẫn có chút không vui.
Quốc chủ của Ô Trì Quốc nghe vậy, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ, ông ta cười cười, không nói gì thêm.
Âm thị đứng bên cạnh ngọc liễn vội vàng nhỏ giọng giải thích: “ẩm nương nương, bốn đại phiên trấn, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, không thể tự ý rời đi. Cho dù là bệ hạ, cũng phải thông cảm cho việc bọn họ lấy đại cục làm trọng, hiện giờ chỉ là muốn đuổi bắt một tên trận sư nho nhỏ mà thôi, có hai vị phiên trấn đồng ý ra tay đã là rất không tồi rồi. Ở trước mặt hai vị cao thủ Kim Đan, đại trận hộ sơn ở Định Đỉnh Sơn của tên vô danh tiểu tốt kia có thể chống đỡ được bao lâu chứ?”
Chủ nhân của giọng nói nũng nịu ở bên trong ngọc liễn không hề để ý tới tên âm thị này, chẳng qua một lúc lâu sau, ả lại lên tiếng hỏi hoàng đế: “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
“Ha ha...”
Quốc chủ của Ô Trì Quốc vội nói: “Ý của ái phi chính là ý của trẫm. Huống chi ý chỉ triệu hoán bọn họ tới đây còn là do trãm đích thân ban ra. Nếu hai lão già kia đã không chịu tới, tất nhiên về sau trẫm sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận...
Lúc nghe được mấy lời này, ngay cả hai vị Kim Đan đứng bên cạnh hoàng kim liễn, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên có chút khó coi.
Nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng liếc nhìn ngọc liễn kia, cũng không nói gì thêm.
Chủ nhân của giọng nói nũng nịu bên trong ngọc liễn khế thở dài, nói: “Việc đã đến nước này, nói mấy chuyện đó thì có ích lợi gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tên trận sư nho nhỏ mà thôi, trộm quốc bảo của Ô Trì Quốc chúng ta, trốn tới một tiên môn nhỏ bé, ỷ vào đại trận hộ sơn mà có thể chống lại đại quân của Ô Trì Quốc. Không những thế cho tới bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, chúng ta vẫn chưa phá được trận, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thể diện của Ô Trì Quốc biết đặt ở đâu chứ?”
Mấy lời này phải nói là tương đối khó nghe, mặt của quốc chủ Ô Trì Quốc đỏ ửng lên, ông ta chỉ nói một câu: “Ái phi yên tâm!”
Xoay đó quốc chủ Ô Trì Quốc xoay người, nhìn về phía Định Đỉnh Sơn, sắc mặt trở nên u ám, ông ta quát khế: “Cũng không biết là cuồng đồ từ đâu tới, thế nhưng dám to gan lớn mật thèm muốn quốc bảo của Ô Trì Quốc, đúng là tội không thể tha... Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hai người đứng bên cạnh hoàng kim liễn, quát: “Các ngươi còn chờ gì nữa, chẳng lế còn muốn trẫm tự mình ra tay bắt tên đó xuống dưới này?”
Hai vị Kim Đan kia liếc nhìn nhau, không nói một lời nào, chỉ yên lặng xoay. người nhìn về phía Định Đỉnh Sơn.
Lúc này, Định Đỉnh Sơn bị huyền giáp vệ tấn công ba ngày liền, nó đã trở nên vô cùng hỗn độn. Từ giữa sườn núi trở xuống gần như không có một cọng cỏ nào, xương cốt chất thành đống, nhưng từ sườn núi trở lên, sương mù màu xanh vẫn còn quanh quẩn ở đó, trận quang mờ mờ ảo ảo, trông thì có vẻ rất yên bình, nhưng thật ra không một ai hay biết bên trong đó hung hiểm cỡ nào. Mấy tên huyền giáp vệ xông lên núi đã vô cùng mỏi mệt, không một kẻ nào dám tiến lên chịu chết!
“Cho dù về sau có xảy ra chuyện gì thì cũng phải đoạt lại bảo vật này, sau đó sẽ bàn bạc lại saul”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!