Mà bây giờ, vị Hứa chấp sự kia giả vờ làm khó dễ, trầm ngâm một lúc, rõ ràng đang ám chỉ gì đó.
Phương Nguyên nhìn một chút thì hiểu ra, hắn nghĩ.
- Cho hắn chút đồ tốt cũng được, chỉ là trong tay ta không có bao nhiêu linh tinh, trong túi càn khôn còn có vài loại pháp bảo và bảo dược, nhưng nếu cho hắn, sẽ dọa hắn sợ mất ...
Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có người thông báo muốn gặp mặt, một lúc sau, một tu sĩ Kim Đan mặc hoàng bào, khuôn mặt đau khổ, vừa vào đến cửa đã quỳ chân xuống trước mặt Hứa chấp sự, trên tay ôm một cái hộp, muốn nói rồi lại thôi.
Hứa chấp sự cười nói.
- Đừng gấp gáp, đến Thiên Điện nói chuyện ...
Để tạm cho Phương Nguyên chờ ở đây, sau đó đưa tu sĩ hoàng bào đến Thiên Điện, chờ hắn ngồi xuống, tu sĩ hoàng bào nhanh chóng dâng một cái hộp lên, bên trong có ba hạt châu mờ mịt, linh khí nội liễm, trời sinh phù văn, đúng là thần kỳ.
Hua chấp sự cười tủm tỉm ngang đầu lên, nghe được tu sĩ hoang bao nhỏ giọng cầu xin.
- Xin Hứa chấp sự đừng trách, trước đây là do Lý mỗ không hiểu chuyện, hiếu kính qua loa, nên phải rèn luyện ở hạ viện, nhưng trong hai tháng nay, tại hạ phải chăm sóc lò luyện đan ở hạ viện, còn phải sắp xếp sách thuốc, kiểm số linh dược, không phân biệt được ngày đêm, thật sự quá khổ cực, mong rằng chấp sự khai ân, điều ta đến trung viện đi ...
Hứa chấp sự nghe xong thì cười nhẹ một cái, nói.
- Sao ngươi lại nói như vậy, cứ nói thẳng với ta là được, cần gì những thứ vòng vèo kia chứ? Thôi, ngươi về đó chờ đi, đợi đến lúc trung viện có chỗ trống, ta sẽ đưa ngươi lên!
Bọn họ cố ý đến Thiên điện, nhỏ giọng nói chuyện, vốn tưởng rằng Phương Nguyên không nghe được, nhưng không ngờ tu vi thật sự của Phương Nguyên là Tử Đan, lại có thần thức mạnh mẽ, nghe hết cuộc nói chuyện không sót một chữ này, đặc việc là việc chăm sóc mấy cái lò luyện đan, tìm kiếm sách thuốc, kiểm số linh loại kia đã làm hắn động tâm, nghĩ chẳng phải mình đến Phù Lục Ty chẳng phải là vì những thứ đó sao?
Vốn muốn chọn một pháp bảo không đáng cho hắn, nhưng cuối cùng lại trả
về.
Ngay lúc này, Lý chấp sự dương dương tự đắc quay về, nói với Phương Nguyên.
- Phương đạo hữu suy nghĩ thế nào rồi?
Phương Nguyên bất đắc dĩ hít một hơi, nói.
- Tại hại hiểu rõ ý tốt của Hứa chấp sự, tiếc là trên người tại hạ không có gì đáng giá ...
Sắc mặt của Hứa chấp sự trầm xuống, nhàn nhạt nói.
Ở hạ viện đúng lúc có một chỗ trống, ngươi đi xuống đó rèn luyện một thời gian được không?
Phương Nguyên nghe xong, lập tức cười nói.
Đa tạ Hứa chấp sự!
Nếu như không được làm việc, vậy mình vao Xích Thủy Đan Khê không có chút ý nghĩa nào ...
Ôm ý nghĩ này, Phương Nguyên đi vào hạ viện, phụ trách kiểm tra số lượng và nhập khố đan dược, làm việc giống với Tiểu Lạt Tiêu lúc trước, mà Quan Ngạo cũng đi vào hạ viện giống hắn, làm những việc bốc vác vặt vãnh.
Lúc đầu khi hắn đi đến Xích Thủy Đan Khê, có nhiều người quan tâm đến, dù sao người làm trong hạ viện phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ, mỗi cảnh giới có một bối phận khác nhau, nếu để Kim Đan xử lý những việc vặt vãnh, có vẻ dùng dao giết trâu mổ gà, mặc dù đồng liêu trong hạ viện không nói, nhưng trong lòng cũng biết, chắc là hắn đắc tội ai đó, nên mới phải chen chúc xuống hạ viện.
Nhưng sau khi danh tiếng tu sĩ tạp đan của Phương Nguyên truyền ra ngoài, mọi người cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Trình độ nào đó mà nói, mặc dù tu sĩ tạp đan là Kim Đan, nhưng cũng chẳng mạnh hơn Trúc Cơ được bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!