Ngọc nhếch môi cười, cô nhìn thẳng vào mắt Nam:
- Anh đang tán tỉnh tôi đó à, bác sĩ? Tiếc là tôi ghét con trai làm bác sĩ lắm. Anh không có cửa đâu…
Nói xong cô chỉnh lại gối nằm để nằm xuống nghỉ. Nam lúc này liền nở nụ cười đầy ẩn ý, vừa rất tình lại rất đểu. Không ngờ vẻ ngoài của bác sĩ Nam đạo mạo, hiền lành như vậy lại cũng có thể ẩn chứa một hình ảnh ác quỷ thế này.
- Anh không nghĩ thế đâu.
Nam quay người lấy tập bệnh án trên tủ rồi định quay người bước đi.
Ngọc nhìn thấy thái độ kì lạ của Nam thì tức lắm. Cô phóng xuống giường, định tóm lấy cổ áo Nam để hỏi tội nhưng Nam né quá nhanh, cô mất đà suýt té. Nam nhanh tay đỡ lấy cô, cả hai vô tình tạo thành cảnh ôm nhau ân ái. Hai sống mũi họ gần như chạm vào nhau.
Nam nói:
- Thế này là em đang tán tỉnh anh đấy à? Có phải hơi vội không?
Ngọc xấu hổ đỏ mặt, cô đẩy Nam ra nhưng anh không cho phép, lì lợm ghì chặt eo của cô nép sát vào người anh.
Cửa phòng bệnh đột ngột bật mở, người bước vào là Xuân. Nam với Ngọc nhanh chóng đẩy nhau ra, Ngọc quay về giường giả vờ lấy tờ báo ra đọc. Xuân không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết không khí trong phòng tràn đầy ám muội. Nam chỉnh đốn lại tác phong rồi cầm bệnh án rời khỏi, trước khi đi còn giả vờ dặn dò để đánh lạc hướng:
- Bệnh nhân có thể xuất viện được rồi. Nhưng nhớ để ý không cho cô ấy uống rượu nữa nhé! Không thì phải cắt bỏ dạ dày luôn đấy.
Nam đã rất thành công khiến Xuân quên đi tình huống ám muội trước đó. Cô gật đầu lia lịa, đón nhận từng lời dặn dò của bác sĩ. Chỉ có Ngọc là vẫn bần thần ngồi trên giường. Không ngờ cô lại có thể gặp một tên đàn ông trở mặt còn nhanh hơn người ta lật bánh xèo như vậy.
…
- Rồi rồi! Không ăn đồ cay, không uống bia rượu. Anh có cần ngày nào cũng phải gọi điện nhắc nhở em thế không? Đúng là đồ bác sĩ phiền phức.
- Ngoan đi! Tối nay thôi. Mai anh không trực sẽ qua đón em đi ăn.
- Được rồi! Em sẽ phải nghĩ ra một danh sách nhà hàng dài mười tám cây số để vắt kiệt thời gian rảnh rỗi của bác sĩ mới được.
- Em có thể vắt kiệt thời gian của anh bằng cách khác nhẹ nhàng hơn mà…
- Nè!... - Ngọc lấy tay che điện thoại, khe khẽ mắng - Anh nói gì vớ vẩn đấy. Con bé Xuân nó còn ngồi ngay bên em nè…
Xuân đang ngồi nhặt rau ở phía đối diện, tủm tỉm nhìn Ngọc. Hình như lần này Ngọc tiểu thư gặp được đúng gu rồi thì phải. Anh chàng bác sĩ mà cô ghét cứ bám riết lấy cô không tha. Ngoài miệng Ngọc nói rằng chỉ quen Nam cho vui nhưng Xuân nhìn thấy Ngọc khá thích thú khi quen anh ta. Bằng chứng là từ ngày trở về cô ấy không còn đi ăn nhậu qua đêm hay hẹn hò vớ vẩn với trai lạ nữa.
Mặc dù Xuân vẫn chưa mấy tin tưởng vào chàng bác sĩ điển trai này nhưng xem ra anh ta vẫn là người tốt vì đã giúp chị đẹp của cô có thể ngoan ngoãn bảo vệ sức khỏe của mình.
Ngọc cúp máy rồi nói với Xuân:
- Anh ta đúng là dai như đỉa. Chị sắp phiền chết vì anh ta rồi.
Xuân cười đáp:
- Anh Nam cũng tốt mà chị. Anh ấy lúc nào cũng nghĩ cho sức khỏe của chị hết trơn. Với cả… em nhìn thấy mặt chị đâu có biểu hiện của cảm thấy phiền phức đâu?
Ngọc vươn người qua khỏi bàn, nắm lấy hai má Xuân mà nhéo:
- Này bé con! Em dạo này còn dám chọc quê chị. Gan quá gan rồi nha!
Xuân xuýt xoa kêu lên, cố gắng gỡ hai tay của Ngọc ra khỏi má mình:
- Ui da! Em chỉ nói gì mắt thấy tai nghe thôi mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!