Xuân đẩy hộp quà nhỏ về phía Khánh, ngập ngừng đáp:
- Em đã suy nghĩ khá nhiều mới có thể chọn được món quà này cho anh. Rất mong anh sẽ thích nó.
Trong chiếc hộp bọc bằng nhung màu xanh đen nhỏ tầm bàn tay là một chiếc cài áo được làm thủ công rất tỉ mỉ. Nhìn qua cũng biết là hàng đắt tiền. Khánh vừa bất ngờ nhưng cũng vừa lo lắng, anh gượng cười hỏi Xuân:
- Sao… sao hôm nay lại tặng quà cho anh.
Xuân thoáng bối rối, đưa tay vén lọn tóc bên tai và đáp:
- Vì em muốn tặng anh một thứ gì đó để đáp lại tình cảm của anh thôi ạ. Mặc dù… chiếc cài áo này rất nhỏ đối với anh. Nhưng thật sự nó là tất cả những gì em có thể cố gắng. Mong anh không chê mà dùng nó.
Khuôn mặt Khánh tắt dần những vui tươi, đôi môi vẽ một nét cười buồn. Xuân nói tiếp:
- Thật ngại quá… Anh tặng em nhiều thứ quý giá như vậy. Thế mà em chỉ có thể tặng anh một chiếc cài áo…
- Không! Em đừng nghĩ vậy mà. Anh rất thích nó.
Vừa nói Khánh vừa tỏ ra hào hứng, lấy chiếc cài hình mũi tàu gắn lên áo. Xuân nhờ thế mà nhẹ nhõm phần nào. Cô mỉm cười nói:
- Anh thích là được rồi. Thôi… anh còn bận họp nữa mà. Mau lên công ty đi. Đừng để mọi người chờ. Em cũng về đây…
Vừa nói Xuân vừa nhanh chóng lấy túi xách và áo khoác đến quầy tính tiền nước. Khánh vì đang mải suy tính gì đó mà nửa phút sau mới đuổi kịp Xuân ở quầy thu ngân.
- Để anh trả cho…
- Chỉ là một ly nước thôi. Ai trả cũng được mà. - Xuân quay sang vừa nói vừa mỉm cười thật tươi.
Xuân không có xe máy, nên cô phải đi taxi tới. Xuân đang định vẫy taxi thì Khánh cản lại.
- Để anh đưa em về.
- Nhưng… anh còn phải lên họp mà.
Nam nắm tay Xuân đi vào trong tòa nhà.
- Họp trễ một chút cũng không sao. Anh không muốn để em về nhà một mình.
Xuân rất muốn từ chối nhưng nhìn nét mặt nghiêm khắc của Khánh lại không dám phản đối. Đành ngoan ngoãn theo anh đi thang máy xuống hầm để xe.
Xe của Khánh êm ru lướt qua những con phố sầm uất, Xuân thảnh thơi ngồi dựa vào cửa sổ ngắm nhìn những tòa nhà sáng lấp lánh cao chọc trời. Khánh một tay lái xe, một tay vẫn nắm chặt Xuân không muốn rời.
Khánh bất ngờ lên tiếng:
- Anh xin lỗi!
- Sao vậy ạ? - Xuân quay sang nhìn đầy ngạc nhiên.
- Nếu biết trước việc tặng quà khiến em căng thẳng và suy nghĩ nhiều đến vậy. Thì anh đã không làm thế rồi. Anh cứ nghĩ đơn giản rằng con gái ai cũng thích quà. Không ngờ… nó lại làm em không thoải mái.
Lời thổ lộ chân tình của Khánh khiến Xuân rất bất ngờ. Thật ra đó cũng là điều mà Xuân muốn nói với anh. Nhưng cô sợ nói ra sẽ khiến anh buồn nên mới im lặng, dùng cả tháng lương để mua cho anh một món quà. Thật may là anh đã hiểu cho cô, vì cô sợ nếu chuyện này còn kéo dài thì cô sẽ không tiết kiệm được đồng nào nữa mất.
Khánh nhìn qua Xuân, siết nhẹ bàn tay cô và nói:
- Xin lỗi em nhé! Anh đúng là chẳng tinh tế chút nào.
- Anh đã rất hoàn hảo rồi. - Xuân mỉm cười đáp.
***
Nắm sớm soi nghiêng qua khung cửa sổ. Phòng tập vang lên khúc nhạc không lời nhẹ nhàng êm ái. Dạo này nhờ sinh hoạt đúng giờ nên đồng hồ sinh học của Ngọc đã bắt đầu về lại trạng thái ban đầu. Cô đang tập Yoga thì Xuân vào tìm.
- Chị ơi… em có thể mượn một chiếc váy dạ hội của chị không?
Ngọc dừng tập, mặt vui vẻ quay qua đáp:
- Ừ! Được chứ. Nhưng em định đi đâu à?
Xuân chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau, dè dặt đáp:
- Dạ… Tối nay em có hẹn với anh Khánh ạ.
Quần áo của Ngọc nhiều vô kể nên để Xuân mượn cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng vì chưa bao giờ thấy cô bé hỏi mượn đồ nên Ngọc hơi thắc mắc.
- Là cuộc hẹn quan trọng sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!