Trong căn hộ của Khánh, Xuân ngồi trên giường và mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ rất quyến rũ. Cô chạm nhẹ vào vết bỏng trên tay, tâm trạng hơi khó hiểu. Khánh vừa tắm xong, anh vừa bay về từ Anh. Dù đã tối muộn nhưng anh vẫn kiên quyết đón Xuân về đây cho bằng được.
Khánh đội chiếc khăn lên đầu rồi quỳ bên giường, cằm gác lên cặp đùi trắng nõn của Xuân mà nũng nịu:
- Vợ ơi! Lau đầu cho anh đi.
Xuân giật mình quay về thực tại, mỉm cười quay sang dùng khăn nhẹ nhàng thấm khô tóc cho Khánh. Khánh ngồi dựa lưng vào thành giường, ngửa cổ hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu:
- Dễ chịu quá. Suốt mấy ngày qua anh chỉ chờ có giây phút được về với em như thế này thôi.
…
Hai tay Xuân bị Khánh đè chặt lên mặt gối. Cơ thể cả hai nhẹ nhàng trườn lên nhau, không khí căn phòng vẫn nồng nàn vị yêu như cũ. Lúc này Khánh mới nhìn thấy vết bỏng trên tay người yêu:
- Em bị thương sao?
- Bị bỏng một chút thôi.
Khánh liền đặt một nụ hôn lên tay cô, những nụ hôn khác mơn trớn chạy dần lên cổ và tai. Anh khe khẽ thì thầm:
- Đừng để bị thương nữa nhé! Anh đau lòng lắm đấy.
Không rõ đau lòng thế nào, chỉ biết cuộc mây mưa vẫn không dừng lại. Cơ thể thiếu hơi người tình quá lâu của Khánh như muốn nuốt trọn từng giây phút được ở bên Xuân. Đầu óc Xuân hoàn toàn trống rỗng, việc quan hệ với Khánh bây giờ không còn là sự ham thích như trước mà gần như là nghĩa vụ. Cô dần mất đi cảm xúc thăng hoa yêu đương khi hôn Khánh, tình dục lấn át cả tình yêu.
Có lẽ là do Xuân nghĩ ngợi quá nhiều. Khánh vẫn rất chu đáo với cô. Sáng sớm anh hôn cô để đánh thức cô dậy:
- Dậy đi em! Anh đã chuẩn bị bữa sáng.
Xuân nũng nịu dụi đầu vào gối. Cảm giác ngọt ngào mỗi sáng như thế này, chính là cái cô cần. Cô cảm thấy vui vẻ. Thật may là cô vẫn thích Khánh, thật may là sự trống rỗng tối qua chỉ là lừa gạt nhất thời của cảm giác.
Khánh hôn cô lần nữa cô mới chịu kéo người khỏi chiếc giường êm ái.
- Ngoan, anh đợi em ngoài bàn ăn nhé!
Khánh rời đi, Xuân biếng nhác cầm lấy điện thoại kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào tối qua hay không. Có một tin nhắn được gửi từ sáng sớm của Nhân:
- Nhớ đừng ăn trứng, thịt bò và rau muống nhé cô bé. Em không muốn tay mình có sẹo lồi đâu đúng không?
Thật sai trái khi cô lại mỉm cười với tin nhắn của Nhân. Anh đúng là chàng bác sĩ có tâm nhất hệ mặt trời.
Xuân vui vẻ bước ra bàn ăn, nhưng khuôn mặt liền lập tức tối lại khi trên bàn là trứng ốp la với bò sốt phô mai. Khánh chưa biết chuyện gì xảy ra nên vẫn hào hứng gọi Xuân lại ăn cùng:
- Nhanh lên nào em! Ăn lúc còn nóng mới ngon.
Gượng gạo ngồi xuống ghế, Xuân nhìn Khánh và nói:
- Em… em bị bỏng. Không ăn được mất thứ này.
Khánh đang ăn ngon miệng liền sững lại, vẻ mặt đầy sự bối rối:
- Ơ!... Em bị bỏng à? Xin lỗi anh quên mất.
Xuân gượng cười đáp:
- Không sao. Em... sẽ ăn bánh mì với sữa.
Nói xong cô liền rời bàn ăn đến tủ lạnh. Tuy không nói nhưng trong lòng thoáng buồn. Nếu Khánh nói anh không biết bị bỏng phải kiêng thịt bò và trứng thì cô còn có thể chấp nhận. Đằng này… Vết bỏng của cô đâu có nhỏ để anh quên mất.
Xuân không có tiết học nhưng vì có cớ đến cho Nhân kiểm tra lại vết thương nên cô đã ghé qua phòng khám từ sớm. Cô biết anh thường ăn trưa cho qua bữa vì lười ra ngoài nên đã để tâm làm cơm cuộn cho anh. Vừa đi đến gần phòng khám thì Xuân thấy Nhân cùng một cô gái bước từ trong ra. Lòng cô thắt lại, mặt mũi đột nhiên xanh ngắt. Cô đứng nép vào một bên hàng rào nghe lén cuộc trò chuyện của hai người ở trước sân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!