Để cho lịch sự, Ngọc cũng đưa mắt, bắt tay và cười với Nhật Phong cho phải phép:
- Chào anh! Em đã nghe mọi người khen khá nhiều về anh. Hôm nay mới có dịp gặp mặt.
Xong màn chào hỏi, giá trị lợi dụng của Nhật Phong coi như hết tác dụng, Kim Ánh liền khéo đuổi anh ta đi để tiện bề khoe mẽ với đám con gái trong bàn, cái chính vẫn là để lên mặt với Ngọc:
- Mấy bà cũng có tuổi hết rồi đó. Suốt ngày ăn chơi thế này không chán sao? Mau tìm lấy một người chồng tốt mà cưới đi. Như anh Phong của tôi ấy! Anh ấy có lớn tuổi hơn tôi một chút nhưng cưng chiều tôi hết mực. Còn cưng chiều hơn cả cha mẹ tôi nữa kia.
Mấy người bạn của Ngọc phụ họa thêm:
- Trời ạ! Bà thích thế! Anh Nhật Phong hiện tại đang được mọi người săn đón lắm đấy. Không ngờ mới về nước bà đã cua được ảnh rồi. Bà giỏi quá đi!
Được tâng bốc, Kim Ánh mờ cả mắt, kiêu kỳ đáp:
- Có gì đâu. Dù sao tôi cũng là một biên tập viên đài truyền hình quốc gia. Anh ấy thích những cô gái có tố chất, có trí tuệ mấy bà hiểu không! Người đàn ông không thích mấy cô gái như bình bông di động, cả ngày chỉ biết tiêu tiền đâu.
Từng lời từng chữ của cô ta là đang chĩa thẳng mũi nhọn vào Ngọc. Cô tốt nghiệp rồi ăn chơi suốt ngày không thèm làm việc gì cả. Nhưng tại sao phải làm khi tiền trong tài khoản của cô luôn được tự động đầy lên mỗi ngày? Ngọc không mê tiền, không mê làm giàu, cô thích sống hưởng thụ, an nhàn vì thế số tiền hiện có là quá đủ với cô rồi.
Ngọc chép miệng đáp:
- Thế thì mừng cho bà. Mong hai người sẽ mau về một nhà.
Kim Ánh vẫn không muốn tha cho Ngọc, cô nói tiếp:
- Bà không định yêu đương nghiêm túc thật sao? Nếu bà không nghiêm túc yêu đương, sợ đến lúc có tuổi rồi chỉ có thể làm máy bay thôi đó. À quên mất! Nuôi phi công bây giờ đang là xu thế, chẳng lẽ nào bà Ngọc đang tính đi theo xu thế đó sao?
Giọng Kim Ánh nửa đùa nửa thật làm cho đám con gái cùng cười theo nắc nẻ. Chỉ có Ngọc là cảm thấy chát đắng trong tim. Nếu tuổi xuân của cô cứ thế trôi qua mà không tìm được một người mà cô muốn gắn bó cả đời, có khi việc sau này già đi phải dùng tiền để mua lấy tình yêu là điều có thể xảy ra. Ngọc cay cú lắm, uống một hơi hết ly rượu rồi cười đáp Kim Ánh:
- Cũng không biết được tình duyên sẽ đến lúc nào mà. Người độc thân hôm nay biết đâu mai lại có người yêu. Bà nên giữ người yêu của mình cho chặt, vì tình yêu cũng bất ngờ lắm, đổi chủ lúc nào cũng không biết đâu.
Câu nói thâm thúy của Ngọc làm Kim Ánh giảm đi sự kiêu ngạo. Vẻ mặt cô ta thoáng chốc đã lộ diện thành vẻ mặt của kẻ chuyên đi gây sự và ganh ghét với người khác. Ngọc ung dung rời khỏi chỗ ngồi tìm đến sân khấu của bữa tiệc.
Mọi người cùng nhún nhảy trong tiếng nhạc xập xình. Bữa tiệc rượu đang đến lúc cao trào và vui vẻ nhất thì bỗng nhiên đèn của toàn bộ hội trường tắt phụt đi. Trong lúc đám đông đang xôn xao không biết chuyện gì đang xảy ra thì ở trung tâm sân khấu, chiếc đàn piano được chiếu sáng. Ngồi bên cây đàn là Ngọc, cô vô cùng quyến rũ và kiêu sa trong chiếc váy lụa sa tanh màu vàng quý tộc.
Ngọc chơi một đoạn nhạc của nhà soạn nhạc Chopin. Ngọc vốn là một cô gái toàn năng, nếu cô thật sự đầu tư và tâm huyết thì chẳng có thứ gì trên đời này có thể làm khó cô. Nhưng cô không có ham muốn phải tranh đấu, phải khoe mẽ với đời rằng cô giỏi giang, xinh đẹp nên đã lựa chọn sống bất cần như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!