Lời nói vô tâm, ánh mất sắc lạnh, anh đi lướt qua cô như một người xa lạ dù cả hai vừa hoàn thành xong lễ cưới.
Mộc Đoan được những người giúp việc tận tâm mang vali của cô lên tận phòng.
- Thẩm tiểu thư, đây là phòng của cô.
Cô gật đầu nói lời cám ơn họ. Căn phòng sang trọng tươm tất, cô tự mình sắp xếp đồ đạc vào tủ.
Mang danh đã có chồng nhưng hai vợ chồng lại ở phòng riêng, tách biệt với nhau thế này, Trắc Y Phong quả thật vô cảm quá mức.
Để thuận tiện cùng anh tiếp đón khách mời đến tiệc cưới nên cô đã thay một chiếc đầm trắng trang nhã để dễ dàng di chuyển.
Mộc Đoan thả lỏng cơ thể nằm dài suốt chiếc giường êm ái. Diễn cảnh đám cưới lãng mạn, ngày trọng đại hạnh phúc nhất đời cô lại thành ra thế này sao? Nhạt nhẽo, trống vắng và đơn độc trong đêm tân hôn đầu tiên.
- ------------------------------
Sáng hôm sau cô thức giấc từ sớm, bước xuống phòng khách liền nghe người làm nói anh đã đến công ty.
Cuộc sống hôn nhân chẳng lẽ an nhàn lẫn chán nản mãi như vậy?
Cô ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc lập tức dọn thức ăn lên bàn. Ngẫm nghĩ lại, cô đã tốt nghiệp được hai năm, vì gia đình có điều kiện kinh tế nên cô không gấp đi làm, ba mẹ cũng chẳng ai hối thúc cô phải khẩn trương ra ngoài kiếm tiền cả.
Nhưng dù sao cũng đã lớn, cô nghĩ sắp tới sẽ trở về công ty bất động sản Thẩm Châu của gia đình để quản lý. Dẫu sao cô cũng tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh.
Dự án thu mua khu đất công nghiệp sắp tới công ty Thẩm Châu sẽ hợp tác cùng Orina của Trắc gia để đầu tư xây dựng, phát triển nhà máy thủy điện tư nhân.
Vừa ăn lấp đầy bụng đói, cô vừa nghĩ đã đến lúc bản thân cần đi làm để tự kiếm tiền trải nghiệm cuộc sống. Hơn nữa cũng không thể ăn bám gia đình hay người chồng trên danh nghĩa này được, không biết chừng anh sẽ nghĩ cô bất tài vô dụng mà càng thêm chán ghét: "Mình phải đi làm thôi, kiếm tiền giỏi hơn anh ta luôn càng tốt."
- -------------------------------
Ở nhà buồn chán cả ngày, đến khi nghe tiếng xe của anh về, cô hào hứng chạy ra cửa, dù biết rõ thái độ hờ hững của anh:
- Y Phong, anh về rồi.
Anh không màn đến cô dù một giây, thờ ơ như thể Mộc Đoan là người vô hình.
Đến giờ cơm, anh ngồi cách xa cô cả thước hơn, vợ chồng mà chẳng chút thấm thiết khiến người ăn kẻ ở cũng không tránh khỏi thắc mắc.
Mộc Đoan cúi mặt dùng cơm trong buồn bã, sống với một khúc gỗ thế này thì không khéo có ngày cô bị trầm cảm mất.
Chợt gấp một miếng chả cá, cô vội buông đũa rồi bụm miệng chạy vào toilet.
Lúc này trên mặt của Trắc Y Phong để lộ chút biểu cảm ngạc nhiên, tuy nhiên cũng không quá rõ nét.
Anh cũng chẳng hề bước đến toilet xem tình hình vợ thế nào. Bình thản tiếp tục ngồi dùng bữa như vừa rồi chẳng nhìn thấy gì cả.
Một lúc sau cô quay trở lại, đập vào tầm mắt vẫn là dáng vẻ ảm đạm lạnh lùng từ anh, cô sắp tủi thân đến phát khóc rồi đây.
Mộc Đoan từ tốn ngồi vào chỗ, cố ăn thêm một chút, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn cô lại cảm thấy rất tanh và khó chịu. Cổ họng dồn dập cảm giác buồn nôn.
Cô đứng dậy rời khỏi bàn, dì Tuyết nhìn thấy cô có biểu hiện khác thường liền cất lời:
- Mộc Đoan, thức ăn không vừa miệng con sao? Hay con thấy có chỗ nào không khỏe?
Lúc này Y Phong dừng đũa, đưa mắt tinh tế nhìn sang cô.
Mộc Đoan nhẹ nhàng đáp:
- Dạ không, chỉ là con thấy hơi mệt thôi. Con lên phòng nghỉ ngơi một lát.
Cô quay lưng bước lên lầu, cũng chẳng nói với anh lời nào. Y Phong đã không đặt cô trong mắt, vợ chồng trên danh nghĩa nhưng có cần lạnh lùng đến mức không thèm hỏi han vợ mình dù nửa lời.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, đưa tay sờ lên bụng. Sắp tới cô lại muốn đi làm, nhưng quên mất nghĩ đến chuyện bản thân đang mang thai. E rằng thời gian sắp tới mọi chuyện đối với cô sẽ chẳng chút dễ dàng.
Mười giờ tối, cô đang ngủ thiếp đi thì chợt nghe tiếng mưa rơi dữ dội, những giọt mưa va vào ô cửa sổ và hành lang phòng tạo nên âm thanh dồn dập, liên hồi.
Mộc Đoan rất sợ tiếng mưa rơi, vì vậy phòng riêng của cô ở Thẩm gia được xây dựng cách âm rất tốt để mỗi khi trời mưa, đặc biệt là mưa lớn, cô sẽ không bị ảnh hưởng.
Tiếng mưa ồ ạt khiến đầu óc cô cảm thấy nặng nề vô cùng. Mộc Đoan kéo chăn trùm kín đầu, lăn qua lăn lại rồi đưa tay bịt kín hai tai để thoát khỏi mớ âm thanh "khủng khiếp" này.
Nhưng sự cố gắng của cô càng thêm vô ích khi tiếng sấm chớp vang lên rền trời. Thậm chí tia sáng còn lóe lên qua khe rèm cửa sổ.
Cô ngồi bật dậy, tay ôm chặt chiếc gối, tim đập mạnh thình thịch.
Tiếng sấm chớp vẫn chưa chịu buông tha cho cô gái tội nghiệp, liên tục rầm rừ, chớp nháy từng hồi dữ dội như muốn xé toạt cả bầu trời.
Mộc Đoan ngồi trên giường run rẩy, cô co ro trong nỗi bất lực và hoang mang tột cùng.