Để giữ vững chiếc ghế chủ tịch Mariel, cuối cùng anh cũng dằn lòng, đồng ý kết hôn cùng cô.
Bà Ân Tố Miêu vui mừng khi anh chấp thuận "chịu trách nhiệm" với Mộc Đoan.
Nghe được tin này, cô hết sức vui mừng, dù đêm đó say mềm chẳng nhớ rõ chuyện đã xảy ra. Nhưng sau khi nghe bà Tố Miêu kể lại cùng với việc đọc thông tin trên các trang báo về sự cố đã xảy ra khiến anh bị dư luận hiểu lầm mà công kích.
Hôn lễ nhanh chóng được thông báo rộng rãi, chủ yếu để giới truyền thông biết rằng Y Phong sẽ kết hôn cùng Mộc Đoan.
Đây được xem như cách "dằn mặt" giới báo chí, để họ biết rằng anh không yêu đương bừa bãi, người ở cùng phòng khách sạn với anh là vợ tương lai mà anh sẽ kết hôn.
Trước khi hôn sự của cô và anh diễn ra, hai bên gia đình đã hẹn gặp nhau để đôi trẻ được dịp chuyện trò.
Dù mối quan hệ hiện tại giữa hai gia đình có chút nhọc nhằn khi bà Ân Tố Miêu mẹ của Y Phong đã kết hôn cùng Thẩm tổng và là mẹ kế của cô, nhưng chuyện này cũng chẳng chút ảnh hưởng đến lễ cưới hoành tráng sắp diễn ra.
Tuy anh không phải con ruột của Trắc phu nhân nhưng bà ấy vẫn có mặt ở bữa tiệc, dù sao cũng xem nhau như người nhà cả.
Từ lúc vừa gặp nhau đến giờ anh chưa từng mở lời nói với cô câu nào.
Món ăn bày ra trước mắt, cô im lặng ngoan ngoãn ngồi ăn uống trong im lặng. Mọi người trông thấy sự lạnh lùng, im lặng mà anh dành cho cô thì cảm thấy không hài lòng.
Trắc tổng đẩy nhẹ cánh tay anh, Y Phong vẫn lạnh lùng ảm đạm.
Thẩm tổng nhìn bà Ân Tố Miêu, bà ấy hiểu ý chồng liền nhìn anh cất lời:
- Y Phong à, lát nữa ăn xong mẹ và dượng phải đi công việc. Con có thể đưa Mộc Đoan về Thẩm gia được không?
Anh điềm tĩnh, thái độ chẳng chút thay đổi, chỉ mỗi cơ miệng là hoạt động:
- Được, con sẽ đưa cô ấy về.
Hai cặp vợ chồng Thẩm tổng và Trắc tổng nhìn nhau mỉm cười hài lòng.
Mộc Đoan mừng thầm trong bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
- --------------------------------
Nhưng niềm vui cô mong chờ chưa được bao lâu thì đã nhận về đầy rẫy sự hụt hẫng.
Cô ngồi cạnh anh trên ôtô, Y Phong tập trung lái xe. Cô thoáng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, góc nghiêng tuấn tú tuyệt mỹ.
Bầu không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt, chợt Y Phong chủ động cất lời:
- Cuộc hôn nhân này là do sự cố. Tôi và cô sẽ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Cô sững sờ trước lời nói từ anh, cố giữ bình tĩnh, môi nhỏ mấp máy khẽ cất lời:
- Anh có thể nói rõ hơn không?
Trắc Y Phong vẫn lạnh nhạt ảm đạm:
- Vì cô nên mới xảy ra sự cố này. Cô nghĩ nếu không vì tình cảnh, tôi sẽ chấp nhận cuộc hôn nay gượng ép này sao?
Trước mắt Mộc Đoan giờ đây như một mảng tối bao trùm. Những lời anh nói như xát muối vào trái tim đang nuôi hy vọng, gom nhặt từng chút một về niềm tin vào cuộc hôn nhân này.
Y Phong nói tiếp:
- Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn. Tôi sẽ chia gia tài cho cô theo đúng luật pháp.
Mộc Đoan cố nén nước mắt, tay lạnh đi vì người đàn ông vô tâm, lạnh lùng bên cạnh.
- Em không cần gia tài. Anh không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân đúng nghĩa cùng em sao? Tình cảm có thể bồi đắp theo thời gian mà.
Y Phong vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm, sự lạnh lẽo hờ hững không chút biến sắc:
- Tôi không yêu cô.
Mộc Đoan như chết lặng bởi lời nói bạc bẽo thốt ra không chút do dự từ anh.
Cô im lặng không nói thêm gì cả, lặng lẽ quay mặt về hướng cửa sổ cánh cửa. Đưa mắt nhìn ra ngoài, những ánh đèn đường sáng rực rải dài hai bêm đường, nhưng lòng cô lại rơi vào hố sâu tăm tối trong mối tình đơn phương này.
- ---------------------------------
Ngày đi chọn váy cưới, Y Phong không đi cùng cô, anh bảo rằng có việc quan trọng cần xử lý. Nhưng cô thấy hầu như ngày nào cũng bận, vì anh không muốn giành thời gian cho cô mà thôi.
Bà Ân Tố Miêu - mẹ kế và sắp tới cũng sẽ là mẹ chồng của cô, bà ấy đã cùng Mộc Đoan đến cửa hàng váy cưới bậc nhất cả nước có chi nhánh tại Thiểu Lam để thử những mẫu váy cưới tuyệt đẹp đã được đặt may sẵn từ trước và dành riêng cho cô.
Khoác trên mình váy cưới màu trắng thanh thuần được đính kim cương lấp lánh. Trông cô xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa hồng, mong manh như gai góc, mạnh mẽ kiên cường lại sắc sảo.
Bà Ân Tố Miêu thốt lên lời khen trầm trồ:
- Mộc Đoan à, con xinh quá.
Bà ấy bước đến nắm lấy tay cô, nhân viên chỉnh chu lại phần váy xòe dài chạm sàn để trông hoàn hảo hơn.
Bà Ân Tố Miêu nào dám nhắc đến chuyện anh không cùng cô đến thử vì cưới. Bà ấy không muốn cô phải thêm buồn lòng bởi sự lạnh lùng, vô cảm của Y Phong.
Cô nở nụ cười nhưng trong lòng đau như cắt. Rõ ràng hôn sự đã được công bố rộng rãi, ấy vậy mà cô vẫn phải lẻ loi khi thử váy cưới cho ngày trọng đại nhất đời mình.
Nhìn ánh mắt chất chứa buồn phiền của cô, bà Ân Tố Miêu vội cất lời dẫn chuyện để cô tạm quên đi nỗi buồn:
- Xinh quá con gái. Còn hai bộ đầm nữa, con vào thử cho mẹ xem đi.
Cô ngượng cười gật đầu, cố tỏ ra vui vẻ để mẹ không phiền lòng thêm:
- Dạ.