Biết tin cô sẽ kết hôn cùng Y Phong, Duy Bảo đã rõ sự thất vọng và không muốn chấp nhận dù Trắc phu nhân đã hết lòng khuyên nhủ anh ấy.
- Con à, bây giờ sự việc đã ra nông nỗi này, chỉ còn cách Y Phong kết hôn cùng Mộc Đoan thì mới có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thôi.
Dù bà ấy có nói thế nào, an ủi ra sao thì Duy Bảo vẫn không thể chấp nhận sự thật người anh ấy đơn phương bao năm qua lại kết hôn cùng Y Phong, con riêng của Trắc tổng.
- Mẹ thừa biết con thích Mộc Đoan đã lâu. Nhưng mẹ vẫn ủng hộ Y Phong kết hôn cùng cô ấy à?
Trắc phu nhân thừa biết điều này, bà ấy cũng hiểu được tâm trạng hiện tại của Duy Bảo, nhưng ngoài việc ủi an, khuyên nhủ thì bà ấy chẳng thể làm gì khác. Việc này vốn dĩ đã vượt quá xa tầm kiểm soát và khả năng của Trắc phu nhân.
- Chuyện đến nước này, đó là cách tốt nhất và duy nhất rồi con à. Dù sao Y Phong cũng chịu trách nhiệm với Mộc Đoan, mẹ nghĩ con nên thật tâm chút phúc cho con bé.
Nghe mấy lời nhỏ nhẹ từ mẹ mình, đáng lẽ ra Duy Bảo phải cảm thấy được an ủi, nhưng bây giờ lý trí anh ấy càng thêm rối bời, bực tức.
- Chịu trách nhiệm sao? Nhưng Trắc Y Phong không hề yêu thương Mộc Đoan, như vậy làm sao cô ấy hạnh phúc được chứ. Mẹ có hiểu không?
Trắc phu nhân thở dài:
- Dẫu sao mọi chuyện cũng đã được quyết định xong xuôi cả rồi. Tình cảm có thể được vung đắp dần qua thời gian, nếu con yêu Mộc Đoan thì hãy mong con bé được hạnh phúc.
Nói bằng lời rất dễ, nhưng cảm giác đau lòng thất vọng mà kẻ thất tình phải gánh chịu thì người ngoài cuộc làm sao thấu được.
Ngày mai đã là ngày cưới của anh và cô. Mộc Đoan vui mừng, nôn nóng đến đứng ngồi không yên.
Thẩm Gia Luân, con trai của Thẩm tổng và bà Ân Tố Miêu, em trai cùng cha khác mẹ với cô và cũng là em trai cùng mẹ khác cha của Y Phong. Cậu bé bước đến ngồi cạnh cô, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng tính tình chững chạc, trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo cứ như "ông cụ non".
- Trông chị vui như vậy, chắc đang nôn đến ngày mai lắm rồi.
Mộc Đoan nhìn cậu em trai tuấn tú của mình:
- Cái thằng nhóc này, sao mà nói đúng vậy chứ.
Gia Luân khẽ nở nụ cười:
- Chị phấn khởi đến mức ai vừa nhìn vào cũng lập tức nhận ra.
Vừa lúc bà Ân Tố Miêu mang bát chè dưỡng nhan ra cho cô. Đây là món Mộc Đoan rất yêu thích, vừa tốt cho sức khỏe lại làm đẹp da hiệu quả.
- Con gái mau ăn đi. Ngày mai là lễ cưới diễn ra rồi, vậy nên con cần phải thật rạng rỡ.
Cô mỉm cười cầm lấy bát chè dưỡng nhan:
- Con cám ơn mẹ.
Gia Luân muốn trêu cô nên cất lời:
- Sao con không có phần? Mẹ thật thiên vị chị.
Bà Ân Tố Miêu biết rõ Gia Luân đang đùa nên mỉm cười đáp:
- Con đó, suốt ngày tị nạnh với chị con thôi. Ngày mai chị con lấy chồng rồi, hôm nay mẹ phải chăm sóc bồi bổ cho con gái của mẹ chứ.
Cô quay sang nhìn Gia Luân, đưa lưỡi lêu lêu trêu cậu em.
Tâm trạng cô vui vẻ hào hứng, múc một muỗng chè dưỡng nhan cho vào miệng, nào là kỷ tử, nhựa đào, táo đỏ, nấm tuyết, bồ mễ,...toàn những thực phẩm bổ dưỡng.
Nhưng lạ thay, món ăn cô yêu thích hôm nay đối với cô lại có mùi vị rất khó chịu lẫn lạ lẫm.
Cổ họng cô nhờn nhợn, những thứ bên trong cứ muốn dâng trào mà ùa hết ra ngoài. Mộc Đoan vội đặt bát chè xuống bàn, đưa tay bụm miệng chạy thẳng vào toilet trong sự ngỡ ngàng của bà Ân Tố Miêu và Gia Luân.
Trong toilet, cô nôn liên tục, cảm thấy mùi hương lẫn mùi vị của chè dưỡng nhan hôm nay thật "kinh tởm".
Cô toát mồ hôi, chợt nhớ đến chuyện cô đã trễ kỳ dâu rụng hai tuần qua.
Linh cảm mách bảo trong lòng, chợt hình ảnh vào buổi sáng ngày cô tỉnh dậy trong phòng khách sạn, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt. Kể cả thứ quý giá nhất đời cô cũng đã bị đánh mất vào lần đó.
Cô hoang mang tột cùng, tay chân run rẩy. Bà Ân Tố Miêu lo lắng vội bước đến gõ cửa phòng tắm:
- Con có sao không Mộc Đoan?
Cô nhìn vào gương, chỉnh trang lại vẻ mặt bình tĩnh, thở nhẹ một hơi lấy lại thần thái vô tư rồi mở cửa toilet bước ra ngoài.
Bà Ân Tố Miêu nhìn thấy cô liền nói:
- Con bị sao vậy? Không khỏe ở đâu à?
Cô mỉm cười, có tỏ ra là mình ổn dù sâu bên trong đang rất hỗn loạn:
- Dạ con không sao? Chắc là ăn không tiêu hóa tốt nên bụng hơi khó chịu dẫn đến buồn nôn.
Đi đến ghế sofa, Gia Luân đứng dậy đỡ cô ngồi xuống:
- Chị có sao không?
Cô nhẹ nhàng đáp:
- Chị không sao.
Bà Ân Tố Miêu trông sắc mặt của cô có chút không ổn lại thêm lo lắng vì viểu hiện sức khỏe vừa rồi của cô nên vội nói:
- Hay để mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con?
Mộc Đoan nghe vậy liền lo lắng tột cùng, nếu bác sĩ đến lỡ như phát hiện ra điều cô đang nghĩ là thật thì nguy mất.
Cô vội vã xua tay:
- Dạ...không cần đâu mẹ. Con biết rõ sức khỏe của con mà. Chỉ là chứng khó tiêu thông thường thôi. Không cần gọi bác sĩ.