Mạc Song Song nhìn thấy cảnh tượng này cũng thầm thờ phào nhẹ nhõm, may mắn là nhóc con này với Lê Hân Đồng vẫn hợp nhau, xem ra trước đây cô lo lắng đều là dư thừa rồi.
“Sao anh lại quên nói mình” Mạc Song Song nhắc Coco.
Coco lập tức hiểu ý, “Đương nhiên rồi, bố nuôi này là thương con nhất. Sau này nếu bố con phùng mang trợn mắt với con, ngoài tìm mẹ con cầu cứu cũng đừng quên bố nuôi này nha.”
ức Đồng chớp mắt, “Nếu như
con có mẹ nuôi thì có phải cũng có thể tìm cô ấy để cầu cứu không?”
Coco: Quỷ nhỏ này sao lại
chạm vào nỗi đau của người khác vậy.
“ức Đồng với cá tính của bố nuôi con, nguyện vọng này của con e là 50 năm nữa cũng không thành hiện thực được.” Cảnh Hạo Nhiên tiếp tục cứa vào.
“Hả còn phải đợi 50 năm nữa sao?” Suy nghĩ của trẻ con luôn vô cùng đơn thuần, ức Đồng trợn to đôi mắt ngây thơ vô tội của
mình, nghiêm túc đếm đầu ngón tay: “Sau 50 năm nữa con là 55 tuổi, bố nuôi khoảng 80 tuổi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn có lẽ vẫn còn sống. Oa, sống như vậy, 50 năm nữa nguyện vọng của con mới thành có thể hiện thực.”
Coco:
Quỷ nhỏ này rốt cuộc có biết nói chuyện hay không.
Cái gì gọi là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn còn sống? Cái này gọi là lời gì vậy
Chẳng lẽ anh ta đoản mệnh như thế sao?
Cảnh Hạo Nhiên nhịn cười, “Wow khả năng tính toán của ức Đồng nhà chúng ta thật cừ, cái này cũng bị con tính ra rồi.”
Khen ngợi ức Đồng xong, Cảnh Hạo Nhiên nói với Coco, “A Diên, câu phải cố lên, đến với một tình yêu xế bóng mình thấy coi bộ được nha.”
Coco bây giờ cái gì cũng không muốn nói nữa, ai bảo anh ta kết bạn cẩu thả.
Mọi người đều cười lớn haha, bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã dịu đi rất nhiều.
Bạc Diễn Thần cong môi, tâm trạng vô cùng tốt.
Vốn dĩ anh ấy định đợi sau khi ức Đồng kết thúc trại hè, chính thức đưa Lê Hân Đồng đi đón nó, sau đó để họ từ từ vun đắp tình cảm.
Anh ấy cũng từng lo lắng ức Đồng sẽ phần nào bài xích người mẹ từ trên trời rơi xuống, Nhưng hôm nay phản ứng của hai mẹ con khi lần đầu gặp mặt hoàn
toàn nằm ngoài dự tính của anh ấy. Không có bất cứ sự xa cách nào, tất cả đều hài hòa, hợp lí như thế, thậm chí có thể dùng từ viên mãn để hình dung.
Quả nhiên là sự kết nối trái tim của mẹ con, tảng đá trong lòng Bạc Diễn Thần đã được rơi xuống.
Sau khi ức Đồng ngồi xuống không lâu liền bắt đầu bồn chồn ngọ nguậy cái mông nhỏ của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái ly kem to trên bàn bên cạnh mà nuốt nước miếng.
Cây ken vừa nãy của nó chưa ăn miếng nào đã rơi trên mặt đất rồi, thật là đáng tiếc. Nhưng Bạc Diễn Thần ở đây nó cũng không dám nhắc đến.
Khi nó lần thứ n nhìn vào ly kem trên bàn bên cạnh đó, cơ thể bỗng nhiên nhẹ tênh, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóc con, Lê Hân Đồng bế nó đứng dậy.
“Có phải muốn ăn kem không? Mẹ dẫn con đi.”