Đây là một quán trà cổ kính nằm ở ngoại ô thành phố.
Nói là quán trà nhưng thực ra nó tương tự tính chất của câu lạc bộ. Chỉ có điều có vài người, đặc biệt là người lớn tuổi, không thích kiểu câu lạc bộ nhộn nhịp, vì vậy nên chọn đến quán trà để bàn công việc hoặc là để gặp mặt những vị khách quan trọng.
Đừng thấy quán trà này không ở trung tâm thành phố nhưng danh tiếng thì không thua gì so với quán trà ở trung tâm thành phố.
Người đến đây uống trà phải có
thẻ VI p.
Mà thẻ VI p chỉ được cấp cho các chức sắc của Tây Thành. Cô gái có thân phận như Lê Hân Đồng đương nhiên không thể có.
Nhưng mà nơi đây lại không phải lần đầu Lê Hân Đồng đến. Nhớ lại hai năm trước, lúc Bạc Cảnh Hiên lần đầu đưa cô ấy đi gặp mặt Bạc Tu Duệ. Chính là tại quán trà này.
Lúc đó cô ấy chỉ cảm thấy Bạc Tu Duệ là một trưởng bối rất uy nghiêm, không nói nhiều lời, cũng nói năng thận trọng. Lại không
nghĩ đến sau lần gặp mặt này, Bạc Tu Duệ không chỉ nhận ra sự thật cô với Bạc Cảnh Hiên yêu đương, còn sau một năm chính miệng định ra hôn ước của hai người họ.
Phải biết rằng khi vừa bắt đầu mối quan hệ của hai người họ đã bị mẹ của Bạc Cảnh Hiên là Ngô Mỹ Tư phản đối kịch liệt, lí do là Ngô Mĩ Tư chê sự ra đời của Lê Hân Đồng, chê cô ấy mất mẹ từ nhỏ, không được Lê gia coi trọng, về sự nghiệp cũng không giúp đỡ nổi Bạc Cảnh Hiên ngoài xinh đẹp ra không có chút nào xứng với con trai bảo bối của bà ta.
Nếu không phải Bạc Tu Duệ kiên quyết thì Lê Hân Đồng sớm đã bị ép chia tay với Bạc Cảnh Hiên roi.
Cô ấy đã từng rất cảm ơn Bạc Tu Duệ, cảm ơn vì ông ta đã không vì thân phận của bản thân mà kinh thương cô.
Nhưng ai mà biết sau này Bạc Cảnh Hiên sẽ biến thành như vậy
Lê Hân Đồng nhắm mắt không muốn lại nhớ về chuyện quá khứ nữa. Cô ấy bây giờ đã không còn bất cứ mối quan hệ nào với Bạc Cảnh Hiên nữa rồi.
Vào quán trà, phục vụ rất nhiệt tình dẫn cô đến cửa một phòng ghế lô.
Lê Hân Đồng đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào” giọng nói thâm trầm của Bạc Tu Duệ từ trong phòng truyền ra.
Lê Hân Đồng đẩy cửa rồi bước vào, gật đầu kính cẩn với ông già đang ngồi trên ghế sô pha: “Bạc lão tiên sinh, xin chào.”
Bạc Tu Duệ nâng tầm mắt lên, thâm thúy quan sát cô ấy từ trên
xuống dưới, “Hân Đồng lâu rồi không gặp.” nói xong chỉ vào chỗ đối diện: “Ngồi đi.”
Sau khi Lê Hân Đồng ngồi xuống, nhìn xung quanh khắp phòng, kinh ngạc phát hiện, tình huống này giống hệt cách đây ba năm trước.
Đặt trước mặt Bạc Tu Duệ vẫn là Tây Hồ Long Tỉnh mà ông ta thích uống nhất, thậm chí ngay cả hướng ngồi của hai người cũng giống như ba năm trước.
“Con uống trà gì?” Bạc Tu Duệ hỏi.
“Trà hoa hồng.”
Bạc Tu Duệ nhướng mày: “Khẩu vị của con vẫn giống ba năm trước không thay đổi.”
“Ông vẫn nhớ khẩu vị của con”
Lê Hân Đồng ngạc nhiên nói, “Con không hiểu trà đạo, bình thường chỉ uống loại trà hoa, nhất là trà hoa hồng. Con thích hương thơm của hoa hồng khi chúng nở rộ.”
Bạc Tu Duệ gật đầu, dặn dò phục vụ bên cạnh đi lấy một ấm trà.