“Thứ mà A Thần quan tâm trước nay chưa từng là thứ không có sinh mệnh.” Lê Hân Đồng nói, “Trước đây anh ấy quan tâm nhất chính là mẹ của anh ấy. Sau khi mẹ mất, tôi nghĩ anh ấy quan tâm nhất có lẽ là ức Đồng, ông thật sự nhẫn tâm khiến anh ấy mất đi sao?”
Nói xong cô ấy quay người rời đi mà không ở lại thêm nữa. Chỉ để lại Bạc Tu Duệ một mình ngồi nguyên ờ đó, nhìn chằm chằm vào tách trà bị lật úp trên bàn ngây ngốc.
Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên cầm tách trà ném về phía đối diện, chiếc tách đập vào tường phát ra tiếng vỡ vụn.
Lúc ra khỏi quán trà đã gần mười một giờ rưỡi. Nơi này quá hẻo lánh, hầu hết những người đến đều có ô tô riêng. Thời điểm này căn bản là không thể bắt xe.
Ngay khi cô vừa mở điện thoại đang chuẩn bị nghiên cứu ứng dụng taxi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, số của Bạc Diễn Thần hiện lên trên màn hình, cô sợ tới mức suýt nữa buông điện thoại ra.
Lúc nãy khi gặp Bạc Tu Duệ cũng không căng thẳng như thế, bây giờ chỉ là một cuộc gọi của Bạc Diễn Thần đã giống như dọa cô ấy thành cái gì rồi.
Bản thân không làm chuyện có trái với lương tâm, đến nỗi hoảng loạn như vậy sao? Hay là nói trong tiềm thức cô ấy đã sợ Bạc Diễn Thần rồi?
Này cũng quá vô dụng rồi.
Trong lòng Lê Hân Đồng vô cùng oán hận chính mình.
Cô ấy điều chỉnh lại cảm xúc,
nhang chóng ổn định lại cảm xúc, thế này mới nhấn nút trả lời.
Còn chưa đợi cô ấy mờ miệng, điện thoại phía đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm nặng nề của Bạc Diễn Thần, “Nói người đang ở đâu?”
Trong lòng Lê Hân Đồng lộp bộp, anh ấy lại hỏi như vậy, chắc chắn là biết mình không có ở nhà. Lẽ nào anh ấy đã về nhà rồi phát hiện mình không ờ nhà, nên gọi đến để hỏi tội sao
À nhất định là như vậy.
Nhưng cô ấy nên trả lời thế nào đây.
Thành thật nói với anh ấy là minh đi gặp Bạc Tu Duệ? Không được
Vậy thì Bạc Diễn Thần sẽ đoán ra được Bạc Tu Duệ là vì phản đối họ ở bên nhau nên mới tìm cô.
Theo tính cách của Bạc Diễn Thần nói không chừng sẽ đi tìm Bạc Tu Duệ để tranh luận, đến lúc đó không tránh khỏi tình cảnh giương cung bạt kiếm.
Nếu điều này xảy ra thì chẳng phải quan hệ giữa hai cha con
vốn đã căng thẳng sẽ lại càng trở thành thù địch hơn sao.
“Tại sao không nói chuyện?”
Khẩu khí của Bạc Diễn Thần thúc giục đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Lê Hân Đồng, em giỏi đó ha phụ nữ một mình muộn thế này không ờ nhà đợi mà ra ngoài đi lang thang, hợp lí không?”
Lê Hân Đồng: Khẩu khí này
sao nghe giống như cha răn dạy con gái vị thành niên vậy. Cô ẩy cũng mấy tuổi rồi, về nhà trễ chút thì có gì mà kinh ngạc.
“Em lập tức về ngay. Nhưng bây
giờ gọi xe không được, có thể phải trễ một chút.” Lê Hân Đồng nói.
“Em không cần gọi, ở nguyên chỗ đó đợi, anh đến ngay.”
“Á” Lê Hân Đồng kinh ngạc suýt nữa cầm không được điện thoại, lắp bắp nói: “Anh anh biết em ở đâu không?”
“Nói nhảm” Bạc Diễn Thần nói, “Nếu như anh không biết thì làm sao đến đón em.”
Lê Hân Đồng: Cô ấy nghĩ
nửa ngày mới hỏi thăm dò nói:
“Anh không phải là đặt định vị hoặc nghe lén trên điện thoại của em chứ.”
“ừm, gần giống.” Bạc Diễn Thần nền nã thừa nhận, “Từ sau lần trước ở khách sạn Nguyệt Lương Đảo em suýt nữa bị Bạc Cảnh Hiên xâm hại thì anh đã bảo người lắp định vị trên điện thoại của em. Bây giờ chắc là em đang ở quán trà Phong Nhã Tụng.”
Lê Hân Đồng giựt giựt khóe miệng. Cái định vị này cũng có phần hơi chính xác quá nhỉ.
Vốn dĩ nếu như giữa vợ chồng
lắp thứ đó vào điện thoại của người kia, cô ấy rất phản cảm. Cảm thấy giống như vì ngoại tình, là sự thiếu tin tường cực độ của vợ chồng.
Nhưng Bạc Diễn Thần làm như vậy, cô ấy không chỉ không phản cảm ngược lại còn cảm thấy một dòng ấm áp chảy vào sâu bên trong trái tim.
“À” Lê Hân Đồng nói, “Em ở cổng quán trà đợi anh.”