“A Thần.” Lê Hân Đồng nghĩ định giải thích bản thân vì sao lại xuất hiện ở đây, “Em”
“Em muốn bắt anh đứng ờ đây cho muỗi chích hả” Biểu cảm của Bạc Diễn Thần cười như không cười.
Lê Hân Đồng: Tội danh này
chụp có hơi lớn.
“Sao lại có cái biểu cảm này” Khóe miệng Bạc Diễn Thần gợi lên một đường cong rất đẹp, đưa tay ra nhéo mũi cô, “Có phải là làm chuyên có lỗi với anh không?”
Lê Hân Đồng bị động tác nhỏ cưng chiều của anh làm khiến cho ấm áp lòng, chìa tay ra khoác lấy cánh tay của anh ấy, hờn dỗi nói: “Đáng ghét làm gì có, em đây không phải là muốn nhanh chóng giải thích với anh sao.”
Giọng nói ngọt ngào vừa ra khỏi miệng, Lê Hân Đồng tự cảm thấy nồi hết da gà.
Phụ nũ’ dù lý trí, lạnh lùng đến đâu nhưng khi gặp được người phù hợp, họ sẽ biến thành tâm hồn mềm yếu.
“Có cái gì lên xe rồi nói” Biểu cảm
trên mặt của Bạc Diễn Thần cho dù không thay đổi nhiều, nhưng nụ cười trên khóe miệng dường như đã rộng đến mang tai rồi.
Điều hòa trên xe chưa tắt, Lê Hân Đồng có chút chưa thích ứng, lỗ chân lông trên người đột nhiên co lại.
“A Bân, giảm điều hòa chút.”
Lê Hân Đồng nghiêng đầu nhìn Bạc Diễn Thần, người đàn ông này luôn có thể nhanh chóng bắt được nhất cử nhất động của cô.
A Bân rất nhanh mở nhỏ điều
hòa lại.
Thoải mái chút chưa?” Bạc Diễn Thần hỏi.
“ừm. Cảm ơn anh.”
“Lại khách sáo như vậy với anh rồi, về nhà cẩn thận chỉnh đốn lại em.” Bạc Diễn Thần giả vờ tức giận nhéo má cô.
Gương mặt nhỏ của Lê Hân Đồng nóng lên. Cô ấy đương nhiên biết cái gọi là chỉnh đốn của Bạc Diễn Thần là có ý gì. Nghĩ đến sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc của anh ấy ở
khía cạnh nào đó, Lê Hân Đồng đột nhiên cảm thấy cả hai chân của mình mềm nhũn đi.
A Bân thực sự không chịu nổi hai vợ chồng này ân ái giữa đêm rồi phát cẩu lương, vừa rồi anh ấy vẫn còn buồn ngủ, lập tức phấn chấn tinh thần lên: “Bạc thiếu, bây giờ đi đâu?”
“Về hoa viên Lục Thành.”
“Vâng”
Xe đã khởi động, Lê Hân Đồng đang nghĩ nên giải thích thế nào với Bạc Diễn Thần về chuyện ra
ngoài buổi tối thì liền nghe thấy Bạc Diễn Thần hỏi: “Lúc nãy đi gặp ai”
Lê Hân Đồng nâng mắt nhìn anh ấy, ánh mắt người đàn ông thâm sâu như hồ khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc.
Anh ấy hỏi như vậy có phải là đã biết đáp án rồi còn đợi cô nói thật.
“Em” Lê Hân Đồng không biết có nên nói sự thật không.
‘Theo sự thật, anh không thích bị lừa dối.” Bạc Diễn Thần nói.
Trái tim Lê Hân Đồng run lên.
Anh ấy không thích bị lừa dối, cô chẳng phải muốn lừa dối.
Nhưng cô không cảm thấy lời nói dối mang thiện chí là lừa dối.
Lê Hân Đồng hít một hơi sâu, cắn môi nói: “Đi gặp một người bạn đại học rất lấy rồi không gặp.”
Bạc Diễn Thần nhíu chặt lông mày, con mắt mờ đi một chút, “À phải không? Bạn học gì mà cần nửa đêm vội vàng ra ngoài, gặp bạn nam hay bạn nữ?”
Lê Hân Đồng bị anh ấy hỏi liên
tiếp có chút bối rối, “Nữ bạn nữ. Cô ấy đến Tây Thành công tác, mấy ngày trước vô cùng bận, không có thời gian hẹn em. Ngày mai cô ấy phải rời Tây Thành rồi nên hôm này bất luận thế nào cũng phải gặp em.”
Lê Hân Đồng cảm thấy bản thân trờ nên hư đốn rồi, sao lời nói dối có thể bịa trôi chảy như thế được chứ.