CHƯƠNG 237: ANH HÔN CÔ
Lâm Thanh Mai nở nụ cười chất phác, nói: “Thỉnh thoảng thôi, nhưng tôi cũng không rảnh lắm.”
Cô cũng không muốn dấn thân vào sự nghiệp bảo mẫu đâu! Giúp Louis chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ đơn thuần là muốn báo đáp ân tình anh ta cho cô mượn tiền năm đó mà thôi.
Bởi vì cô thật sự không nghĩ ra người như Louis thì có gì cần cô giúp? Thay vì cố ý đi tìm, thì chi bằng giúp ngay bây giờ còn hơn.
Louis cảm kích, nói: “Tốt quá rồi! Cảm ơn cô! Cô biết đấy, tôi thật sự không thể tin tưởng bảo mẫu bây giờ mà! Mẹ tôi đã hứa sẽ chăm sóc hai đứa bé cho tôi, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cần làm việc nên nếu cô có thể giúp tôi chăm sóc bọn nhóc, như vậy có thể giải quyết áp lực tinh thần cho tôi rồi!”
Thấy Louis vui như vậy, Lâm Thanh Mai cũng rất khó xử, lời đã nói ra thì không thể rút lại được.
“Vậy anh lưu lại số điện thoại mới của tôi đi, tiện cho sau này liên lạc.” Lâm Thanh Mai chủ động cầm túi xách lên rồi lấy điện thoại từ bên trong ra.
Louis cũng lập tức lấy điện thoại từ trong túi áo Jacket màu xanh lá cây ra, nhưng anh ta lại nghiêm túc nói: “Tôi sẽ trả thù lao cho cô, cô không được từ chối đâu, nếu không tôi sẽ không nhận sự giúp đỡ của cô.”
Lâm Thanh Mai rõ ràng rất kinh ngạc, nếu cô nhận tiền thì còn gọi gì là giúp nữa?
“Thanh Mai, sau này tôi có thể gọi tên của cô không?” Louis dịu dàng hỏi.
Cô gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Louis cười: “Hứa rồi nhé, nếu cô muốn giúp chăm sóc hai cục cưng nhà tôi thì bắt buộc phải nhận tiền công, nếu không cho dù tôi bận đến mức đầu bù tóc rối, tôi cũng không nhận sự giúp đỡ không công của cô đâu.”
Lâm Thanh Mai nhìn ánh mắt nghiêm túc của Louis, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ người nước ngoài các anh luôn quen với việc công tư phân minh. Tôi quả thật từng nghe nói người nước ngoài ăn cơm cùng ba mình vẫn quen của ai người nấy trả. Thôi được rồi, nếu tôi đến giúp thì sẽ nhận tiền của anh, như vậy anh yên tâm chưa?”
Louis cười đơn thuần giống như một đứa trẻ: “Ừm, yên tâm rồi. Còn nữa, tôi cũng không hẳn là người nước ngoài.”
Sau khi trao đổi số điện thoại cho nhau xong, hai người quay trở lại hành lang, Louis đẩy xe lăn của cô, hỏi: “Cô đến bệnh viện thăm ai thế? Hay là cô đang ở đây?”
“Không, tôi không ở bệnh viện này. Thật ra tôi đến thăm Lập Gia Khiêm… Chuyện cụ thể sau này tôi sẽ nói cho anh nghe, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi.” Lâm Thanh Mai vẫn chưa muốn nói chuyện Asa bị bắt cóc trước đó cho Louis nghe.
Lần gặp lại nhau này của cô và Louis quả thật rất bất ngờ, sau khi hết xúc động, cô vội vàng đến thăm Lập Gia Khiêm và đợi Asa đến.
Sau khi cô và Louis tạm biệt nhau, cả hai bèn rời đi.
…
Mười phút sau, Lâm Thanh Mai đã đến phòng bệnh của Lập Gia Khiêm.
Vừa nghĩ đến Vương Gia Linh và Lập Kỳ Sơn có thể đang ở trong phòng bệnh, Lâm Thanh Mai lại hơi do dự không biết nên đi vào hay không.
Dũng khi trước đó đột nhiên mất hết.
Nhưng người bên trong lại không để cô rút lui giữa chừng, đúng lúc Lập Kỳ Sơn mở cửa phòng bệnh muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang chặn trước cửa, ông ta cũng hơi ngạc nhiên.
Lâm Thanh Mai thấy không thể tránh được nữa, theo bản năng chào hỏi ông ta: “Xin chào ngài Lập.”
Lập Kỳ Sơn nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, suy nghĩ một hồi bèn nhớ ra thân phận của cô, ông ta lập tức khách sáo hỏi thăm: “Cô là giáo viên dạy vẽ của Asa, cô Đông Phương phải không?”
Lâm Thanh Mai hơi căng thẳng, cô lập tức nhớ đến nguyên nhân Asa bị bắt cóc, cô rũ mắt xuống, hổ thẹn tự trách: “Ngài Lập, ông cứ đánh mắng tôi đi, đều là tôi không tốt! Nếu không phải vì tôi bị thương, Asa cũng sẽ không đến bệnh viện thăm tôi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy…”
Nghe thấy Lâm Thanh Mai nhắc đến chuyện Asa bị bắt cóc, ánh mắt Lập Kỳ Sơn lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại mang theo tia bất đắc dĩ: “Cô Đông Phương, nhà họ Lập chúng tôi không ngu ngốc đến nỗi không hiểu đạo lý, chuyện của Asa không liên quan gì đến cô cả, cô không cần phải tự trách. Hơn nữa bây giờ Asa đã không sao rồi, hai tiếng nữa thằng bé sẽ quay lại, cô có thể yên tâm rồi.”
Lúc này, Lập Gia Khiêm mặc quần áo bệnh nhân, trên cánh tay phải còn quấn băng, anh đi đến trước cửa phòng bệnh và nhìn thấy Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh thì hốc mắt lập tức đỏ ửng. Biểu cảm đau lòng của cô khiến Lập Kỳ Sơn và Lập Gia Khiêm khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt đen láy của Lập Kỳ Sơn xẹt qua một tia khó hiểu, ông ta lên tiếng trước: “Cô Đông Phương, cô có gì muốn nói với Gia Khiêm thì đi vào trong phòng rồi nói. Tôi phải trở về nhà một chuyến bảo đầu bếp chuẩn bị thức ăn, đợi Asa đến, thằng bé sẽ ăn cơm với Gia Khiêm trong bệnh viện. Hay là tôi cũng bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một phần bữa tối cho cô nhé!”
Giọng điệu của Lập Kỳ Sơn rất bình thường nhưng lại khiến Lâm Thanh Mai đang ngồi trên xe lăn đột nhiên ôm mặt khóc nức nở: “Ngài Lập, vì sao mọi người không trách tôi? Mọi người nên giống như Đồng Dao, đánh tôi một trận mới đúng, như vậy tôi mới dễ chịu hơn…”
Nói chưa được mấy giây, Lâm Thanh Mai lập tức ý thức được mình đã nói những lời không nên nói. Chuyện Đồng Dao đánh cô có lẽ họ còn chưa biết, bây giờ cô lại chủ động nói ra, thật sự rất giống kẻ tiểu nhân đáng ghét chuyên đi mách lẻo.
“Cô nói gì? Đồng Dao đến bệnh viện đánh cô?” Giọng nói của Lập Gia Khiêm ngập tràn lạnh lẽo, nói xong, anh còn đi đến trước hai bước, rồi ngồi xổm xuống nhìn gò má Lâm Thanh Mai.
Ban nãy khi nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ nhìn mặt cô mới phát hiện trên mặt hằn rõ dấu tay rất dài. Mặc dù đã bôi thuốc mỡ chống thấm màu xanh nhạt, nhưng thuốc mỡ trong suốt, vẫn lộ rõ vết đánh trên da.
Ánh mắt Lâm Thanh Mai lập tức né tránh, cô liên tục bào chữa: “Không có, không có, ban nãy tôi nói nhầm…”
Ánh mắt Lập Kỳ Sơn lập tức tối xuống, ông ta lại tin những gì Đồng Dao làm. Sau đó, ông ta chủ động nói: “Cô Đông Phương, tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần bữa tối cho cô, tiện thể nấu thêm một bát tổ yến. Gia Khiêm, con ở lại với cô Đông Phương, ba đi trước đây.”
Lập Gia Khiêm liếc nhìn Lập Kỳ Sơn, gật đầu nói: “Cảm ơn ba.”
Lập Kỳ Sơn khua tay rồi rời đi.
Còn chưa đợi Lâm Thanh Mai phản ứng, Lập Gia Khiêm đã đứng dậy, dùng một tay đẩy Lâm Thanh Mai vào phòng.
Sau khi đẩy Lâm Thanh Mai đến ghế sofa, anh ngồi xuống ghế sofa và để xe lăn của Lâm Thanh Mai đối diện với mình.
Trên gương mặt hoàn hảo của người đàn ông bởi vì mấy chục tiếng không cạo râu nên lúc này cằm đã lún phún râu, khiến anh thoạt nhìn giống như một người đàn ông điển trai nhưng sinh ra vào một thời kỳ suy tàn, vừa hoang dã lại vừa ngông cuồng. Động tác châm thuốc của anh lúc này mang dáng dấp của cao bồi miền Tây.
Những ngón tay thon dài, sạch sẽ của anh kẹp lấy điếu thuốc lá, ánh mắt lạnh lẽo, anh hút một hơi thuốc lá, câu hỏi của anh cũng mang theo cảm giác áp bức: “Cô Diễm, nói rõ chuyện Đồng Dao đánh cô đi.”
Lâm Thanh Mai nhìn cánh tay phải bị thương của anh, cô thậm chí còn lười nói đạo lý với anh, tức giận cướp lấy điếu thuốc trong miệng anh, rồi tiện tay ném nó đi.
Hành động to gan này của cô khiến Lập Gia Khiêm ngơ ngác. Kể từ lúc anh bắt đầu hút thuốc đến khi cai thuốc rồi hút lại, trong mười mấy năm qua nào có ai dám cướp lấy điếu thuốc trong miệng anh chứ?
Cô là đang tự tìm đường chết ư?
Lập Gia Khiêm thề, nếu ban nãy là một người đàn ông, rất có thể anh đã đấm cho anh ta một cú rồi…
Mười giây sau khi Lâm Thanh Mai ném điếu thuốc của Lập Gia Khiêm, cô bắt đầu hối hận.
Cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lập Gia Khiêm, cô cất giọng mềm mại, rõ ràng đang rất lo lắng: “Ngài Lập, cánh tay của anh đang bị thương, hút thuốc không tốt cho việc hồi phục vết thương. Hơn nữa đây còn là bệnh viện, vẫn không nên hút thuốc thì hơn…”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!