CHƯƠNG 67: TÌM RA CHÂN TƯỚNG
Trong lòng Lâm Thanh Mai cũng biết rằng Lập Gia Khiêm sẽ bênh vực Hồ Dao Dao, nhưng không ngờ anh lại chẳng biết phân biệt trắng đen gì cả mà bảo cô xin lỗi cô ta.
“Tại sao tôi phải xin lỗi chứ? Tôi có sai đâu! Ban nãy cô ta giả vờ té, chẳng lẽ vì anh thích cô ta mà tôi phải xin lỗi cô ta sao?” Trong lòng Lâm Thanh Mai đầy tức giận, nói thẳng ra những gì muốn nói.
Lập Gia Khiêm híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thanh Mai! Cô có biết cô đang nói gì không?”
Lâm Thanh Mai liếc nhìn bọn họ rồi lạnh lùng cười nói: “Tôi nói gì chẳng lẽ anh không nghe thấy à? Chẳng phải anh thích Hồ Dao Dao sao? Chuyện này có gì đâu mà không dám thừa nhận hả? Hai người muốn dằn vặt thế nào là chuyện của hai người, trò chơi này hai người chậm rãi chơi đi, xin lỗi tôi không hầu nổi!”
Nói xong cô ngang ngược quay người, chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi rồi.
Từng nhân viên đứng xa xa đều trợn mắt nhìn thấy cảnh này, thật không dám tin mọi việc mà Lâm Thanh Mai đã làm.
Tuy rất nhiều nhân viên đều không gặp chính diện ông chủ lớn là Lập Gia Khiêm này, nhưng có Đỗ Tuấn quy củ đứng bên cạnh thì dùng đầu ngón chân cũng biết nam thần hoàn mỹ đang ngồi trên ghế sofa lúc này là ai!
Lúc Lâm Thanh Mai đi vào thang máy thì lạnh lùng nhìn Lập Gia Khiêm, trong lòng tệ hết sức.
Nếu anh thích Hồ Dao Dao thì sao cứ ép cô ở bên cạnh làm người tình bí mật thế, chẳng lẽ cô chính là kẻ thay thế nực cười đó sao?
Sau khi Lâm Thanh Mai đi, thật lâu sau mà đôi mắt đen hung ác của Lập Gia Khiêm vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hồ Dao Dao nhìn anh Khiêm yêu thầm cô ta lại mất hồn vì người phụ nữ khác, lần đầu tiên cô ta thấy ghen.
Cô ta bất mãn nói: “Anh Khiêm, cô ta thân là nhân viên của anh mà lại dám công khai cãi lại anh! Đúng là chẳng coi anh ra gì cả, thứ nhân viên phách lối thế kia anh cứ đuổi cô ta đi!”
Lập Gia Khiêm hoàn hồn nhìn cô ta, ánh mắt trách móc nói: “Sao em lại lén ra khỏi bệnh viện thế? Vết thương của em còn chưa lành, ba mẹ em sẽ lo đấy, bây giờ tôi đưa em trở lại bệnh viện.”
Hồ Dao Dao khoác tay lên tay anh, môi nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Khiêm, ban nãy những gì cô Lâm nói là thật hả?”
Sắc mặt anh vẫn như thường nói: “Cái gì mà thật?”
“Cô ta nói anh thích em? Chuyện này là thật à?” Hồ Dao Dao nghiêm túc nhìn anh, giả vờ không biết những chuyện này.
Lập Gia Khiêm nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ta, nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến lời nói của Tạ Bân, mấy giây sau anh nói: “Là thật.”
Hồ Dao Dao vui vẻ nói: “Anh không lừa em chứ?”
Cô ta mừng rỡ khiến trong lòng Lập Gia Khiêm hơi nghi ngờ, chuyện Hồ Dao Dao tự sát vì Tạ Bân vừa xảy ra được mấy ngày, cô ta quên Tạ Bân nhanh thế được sao?
Môi Lập Gia Khiêm nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi không lừa em, tôi đưa em về bệnh viện.”
“Anh Khiêm à, bây giờ em hơi nhức đầu, ban nãy cô Lâm đẩy em… À không, cô ta không đẩy em… Thôi đi, em cũng không muốn truy cứu nữa. Bây giờ anh có thể ôm em đi được không? Bây giờ em không có sức đi…” Hồ Dao Dao vừa nói, dáng vẻ như sắp ngất vậy.
Trong mắt Lập Gia Khiêm đầy dịu dàng nói: “Tôi ôm em.”
Vừa nói anh vừa ôm Hồ Dao Dao lên và đi về thang máy cá nhân.
Đỗ Tuấn đi theo sau lưng anh, giữa hai lông mày hiện lên sự khó hiểu, ngay cả anh ta cũng thấy được Hồ Dao Dao đang nói dối, tổng giám đốc Lập không đến nỗi không phát hiện ra…
. . .
Một tiếng sau, sau khi Lập Gia Khiêm đưa Hồ Dao Dao về phòng bệnh, anh và Đỗ Tuấn cùng rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về, Đỗ Tuấn đang lái xe, anh ta nhìn Lập Gia Khiêm qua gương chiếu hậu nhưng lại không dám nói.
Khoảng một phút sau, Lập Gia Khiêm lạnh lùng nhìn Đỗ Tuấn: “Cậu đừng có than ngắn thở dài nữa, muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”
Sắc mặt Đỗ Tuấn cứng ngắc, thì ra anh ta bất giác thở dài rồi sao?
Anh ta nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lập, khi trước cô Hồ nói muốn anh cùng cô ấy đi xem buổi biểu diễn của anh Tạ, chuyện này rõ ràng là muốn lợi dụng anh để khiến anh Tạ ghen.”
Mặt Lập Gia Khiêm không cảm xúc hỏi: “Cậu hiểu như thế sao?”
Đỗ Tuấn hơi bất mãn nói: “Đây không phải do tôi hiểu sai vấn đề, mà do cô Hồ biểu hiện ra như thế. Có lẽ cô ta quen với việc làm cô chủ thì cho rằng muốn sai sử và lợi dụng ai cũng được. Tôi thấy được cô ta muốn lợi dụng tổng giám đốc Lập, dù sao thì tôi cũng chẳng thích thế!”
Lập Gia Khiêm thấp giọng cười, Đỗ Tuấn vừa là bạn vừa là cấp dưới, chỉ khi thật sự không chịu được mới không nhịn nổi mà nói ra.
Anh hỏi Đỗ Tuấn: “Lúc đó ở đại sảnh công ty, cậu tin Dao Dao cố ý vu oan Lâm Thanh Mai sao?”
Đỗ Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Lập, thật ra chúng ta chỉ cần xem lại máy quay là biết rồi.”
“Ừ, cậu xem rồi làm đi.” Lập Gia Khiêm nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Chuyện Hồ Dao Dao muốn lợi dụng anh để đả kích Tạ Bân, sao anh lại không nhận ra chứ.
. . .
Ba tiếng sau, Lập Gia Khiêm ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc bỏ tài liệu liên quan đến Hồ Dao Dao xuống.
Sau khi anh trở lại công ty, biết Lâm Thanh Mai đã tan tầm nên đi về rồi, anh vốn định gọi điện thoại cho cô.
Nhưng rồi vẫn chọn xem tài liệu mà Đỗ Tuấn tra được trước.
Tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy những tài liệu đó đã chứng minh những gì Tạ Bân nói đều là thật, trong lòng Lập Gia Khiêm vẫn thấy nặng nề, thậm chí hơi đau lòng.
Không ngờ cô gái mà anh thích lại khác hẳn tưởng tượng như thế.
Xem ra anh cũng sẽ nhìn lầm người.
Có lẽ vì ngày trước anh đã tưởng tượng về Hồ Dao Dao quá tuyệt vời, nên sau khi Hồ Dao Dao lựa chọn Tạ Bân, anh quyết định chẳng thèm hỏi han gì đến cô ta nữa.
Nếu không vì những lời nói của Tạ Bân khiến anh nghi ngờ, anh cũng sẽ không để Đỗ Tuấn đi điều tra.
Lập Gia Khiêm đứng dậy, sắc mặt hơi phiền muộn, nhưng càng nhiều hơn là như được giải thoát, giống như một nút thắt trong lòng đã được gỡ bằng một cách nào đó vậy.
Anh cầm từng tờ tài liệu liên quan đến Hồ Dao Dao rồi bỏ vào thùng giấy vụn, nghiền nát rồi chôn cất quá khứ của cô ta.
Mà một giờ trước, Đỗ Tuấn còn lấy video thu hình ngày hôm nay của đại sảnh tới.
Một tháng trước tập đoàn Lập Thị đã lắp đặt thiết bị ghi hình tân tiến nhất thế giới, lí do là để kịp thời tìm được bằng chứng và manh mối có lợi khi có kẻ phạm tội.
Thế nên cả quá trình nói chuyện của Hồ Dao Dao và Lâm Thanh Mai đều được ghi lại.
Lập Gia Khiêm đoán trước không sai, Lâm Thanh Mai bị vu oan thật.
Nhớ tới ánh mắt mà hôm nay cô nhìn anh khi rời đi, anh đã hiểu, trong lòng Lâm Thanh Mai chắc chắn đã mắng anh một lần.
Đỗ Tuấn cứ ngồi trên sofa không dám làm phiền Lập Gia Khiêm, nhưng cuối cùng vẫn phải lên tiếng, anh ta nói: “Tổng giám đốc Lập, tôi biết bây giờ anh không muốn bị người khác làm phiền, nhưng tôi có chuyện muốn báo cáo.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!