Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri" (Mộng dài ai sớm tỉnh. Đời ta, ta biết ta).

Chú thích: Trong tác phẩm "Tam Quốc Diễn Nghĩa", khi Lưu Bị lần thứ ba đến ngôi nhà cỏ của Khổng Minh (Tam cố thảo lư) mời ông làm quân sư cho mình, Khổng Minh đã xuất khẩu thành câu thơ này.

"Hả?" Anh ngạc nhiên: "Đại sư cũng biết điển tích "Tam cố thảo lư"?"

Câu này xuất phát từ Gia Cát Lượng, anh không ngờ lại được nghe từ miệng một vị cao tăng Phật giáo Tây Tạng.

Cao tăng tiếp tục lên tiếng: "Nhân sinh như ảo mộng, xem ai có thể nhìn thấu mà thôi. Mỗi con người từng làm chuyện gì, bất kể là việc tốt hay xấu, cũng chỉ bản thân biết rõ nhất. Tôi giải thích có sai không?"

"Không sai đâu ạ." Không ngờ trình độ cổ văn của vị sư già lại cao như vậy.

"Câu chuyện lịch sử của các anh cũng chứa giáo lý đạo Phật, rất thú vị." Cao tăng nhìn anh: "Chàng trai trẻ, giống như câu nói vừa rồi, trong quá khứ anh làm điều ác hay hành thiện, chỉ bản thân anh biết rõ. Tại sao anh đến đây? Lúc nào mới rời đi? Anh không cần nói cho tôi biết."

Nói xong, cao tăng mỉm cười.

Bốn bề lại rơi vào trạng thái vô cùng tĩnh mịch. Trình Mục Vân ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Anh đi xuyên qua nhiều cửa thấp, đi qua con đường lát đá tràn ngập ánh nắng. Cuối cùng, anh đi vào một điện thờ.

Điện thờ của ngôi chùa luôn tối tăm, bên trong gần như không có ánh mặt trời, chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu.

Các Lạt ma nhỏ tuổi ngồi trên bậc thềm cao đến đầu gối, lặng lẽ tụng kinh. Xung quanh có hành lang hai người có thể đi qua. Nơi này tương đối hẻo lánh, buổi chiều mới thỉnh thoảng xuất hiện du khách đeo ba lô đi vào. Khách ba lô và các Lạt ma nhỏ tuổi giống như người của hai thế giới, giương mắt dò xét đối phương trong ánh sáng màu hoàng hôn của ngọn đèn dầu.

Lạt ma: nhà sư thuộc Phật giáo Tây Tạng.

Chỉ có anh cụp mi mắt, đi qua hai ba du khách này.

Trong mắt những người du khách, Trình Mục Vân cũng chỉ là một Lạt ma trẻ tuổi, trên người mặc áo cà sa màu đỏ, bên ngoài khoác tấm vải màu đỏ tím, chỉ khác các Lạt ma ở đây về tuổi tác.

Anh ra khỏi đại diện, men theo con đường đá tiếp tục tiến về phía trước. Vừa đi, anh vừa không ngừng hỏi bản thân: Trình Mục Vân, tại sao cậu lại tới nơi này? Tại sao cậu muốn thuyết phục vị sư già, để cậu ẩn náu ở đây với thân phận người xuất gia? Chỉ bản thân cậu mới biết tất cả những đáp án này.

Cậu bước ra từ địa ngục, trải qua bao dầu sôi lửa bỏng mới có thể đứng ở đây. Một khi nhân gian chỉ là ảo mộng chân thực, vậy thì những kẻ luôn đòi lấy mạng cậu và những người muốn cậu cứu mạng bao giờ mới buông tha cậu?

Đột nhiên, một luồng sáng màu vàng vụt qua trước mắt Trình Mục Vân. Anh ngoảnh đầu theo phản xạ có điều kiện. Bên cạnh dãy "chuyển kinh luân" (1) chuyển động có một cô gái đội mũ che nắng màu trắng, tay phải cô lướt qua hàng "chuyển kinh luân", miệng lẩm bẩm câu gì đó.

(1) Chuyển kinh luân: những ống đồng cao một mét, hình tròn, bề mặt có hoa văn chim chóc muông thú, bên trong đựng đầy kinh Phật.

Trình Mục Vân đứng ngược sáng, quan sát cô gái đi đến trước mặt anh, cả người trong tư thế như chuẩn bị tấn công. Một con dao nhỏ từ tay áo của Trình Mục Vân thò ra, âm thầm rơi xuống lòng bàn tay anh.

Cuối cùng cô gái cũng xoay đến "chuyển kinh luân" cuối cùng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười hết sức thân thiện, thành kính chắp hai tay trước ngực, cúi thấp người hành lễ: "Chào buổi chiều, Lạt ma."

Ngữ điệu của cô tương đối kỳ lạ, cách dùng từ cũng không bình thường, giống người nước ngoài nói tiếng Trung.

Nhưng ngũ quan của cô đặc sệt người Trung Quốc.

Trình Mục Vân vẫn đứng ngược sáng, chậm rãi chắp hai tay trước ngực, lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay. Anh hơi gật đầu với cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không hề có tiếng quần áo sột soạt.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hàn gặp Trình Mục Vân.

Anh có đôi mắt "đan phượng" (2) trong sách thường miêu tả, ngoài đời rất hiếm gặp.

(2)Mắt đan phượng: đôi mắt hẹp và dài, đầu mắt hơi chúc xuống, đuôi mắt nhếch lên. Là đôi mắt đẹp theo quan niệm của người xưa.

Lúc bấy giờ, cô tưởng anh là Lạt ma thật sự. Sau này biết rõ sự thật... Ôn Hàn vẫn cho rằng, Trình Mục Vân là người đàn ông có Phật tính nhất mà cô từng gặp. Tuy toàn thân anh tỏa ra vẻ âm u lạnh lẽo như con rắn mắt kính, một con rắn ngủ say dưới chân Phật tổ.

===========================================

Nửa năm sau, tại vùng núi Hymalaya.

"Tháng bảy tháng tám ở Nepal là mùa mưa, cũng là mùa vắng khách du lịch." Tài xế dùng thứ tiếng Anh bập bõm giải thích: "Người rất thưa thớt... Nếu các vị nhất định đi, tôi sẽ giới thiệu nhà nghỉ do bạn thân của tôi mở..."

Thật ra bốn người khách trên xe cũng đều có trình độ tiếng Anh gà mờ.

Hai người là người Nga, hai người còn lại là người Hoa trưởng thành ở nước Nga. Gà mờ và gà mờ gặp nhau có một ưu điểm, tôi hiểu ý anh, anh cũng nghe hiểu lời tôi nói, hai bên có thể giao tiếp bình thường.

Lúc này, bên ngoài cửa xe mưa tuôn xối xả, con đường quốc tế tới Nepal lầy lội bởi nước mưa. Gọi là đường quốc tế, nhưng thật ra không bằng con đường núi tới Tây Tạng ở Trung Quốc.

Cách lớp cửa kính nước mưa mờ mịt, tầm mắt của Ôn Hàn dừng lại ở đám du khách đeo ba lô bên đường. Bởi vì trời mưa lớn, rất nhiều người bỏ lại phương tiện giao thông, đeo ba lô đựng hành lý, đi bộ về phía chân núi Hymalaya.

"Tôi thấy, các vị cũng sắp phải xuống xe rồi." Người tài xế thở dài: "Nepal bị kẹp giữa Trung Quốc và Ấn Độ nên cái gì cũng bị hạn chế. Ấn Độ không cho bọn họ làm một con đường tử tế."

"Ý anh là, chính phủ Ấn Độ hạn chế?" Người ngồi ngay sau tài xế là Vương Văn Hạo đẩy gọng kính trên sống mũi, mở miệng truy vấn: "Tại sao Ấn Độ không cho Nepal sửa đường?"

"Nepal có ba mặt giáp Ấn Độ, một mặt giáp Trung Quốc. Chàng trai trẻ, cậu thử nghĩ đi, nếu Nepal làm đường tốt, người Ấn Độ sẽ không thấy thoải mái."

Ôn Hàn im lặng lắng nghe, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở một điểm.

Ban đầu, cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông đội mũ của bộ đồ leo núi màu đen che già nửa gương mặt. Dù trời mưa nhưng người đó vẫn đeo kính râm đen, giống ngôi sao điện ảnh chỉ hận không thể che hết toàn bộ dung mạo. Đúng lúc cô nhìn người đó, anh ta bất chợt tháo kính, quan sát xe ô tô duy nhất vẫn còn miễn cưỡng chạy trên đoạn đường sạt lở mà cô đang ngồi.

Đôi mắt của người đàn ông vô cùng đặc biệt...

Là Lạt ma cô từng gặp ở Tây Tạng?

Lạt ma đã hoàn tục?

Không thể nào, có lẽ cô đã nhìn nhầm người.

Xe ô tô lắc lưng nghiêng ngả trong vũng bùn, cả người Ôn Hàn bị bật lên, rồi lại đập xuống chỗ ngồi. Đầu óc cô vẫn nghĩ đến Lạt ma hoàn tục, do đó cô quay đầu tìm kiếm theo phản xạ có điều kiện. Xe ô tô đã đi qua đoạn đường đó, mưa vẫn rơi ào ào. Tầm mắt Ôn Hàn không rõ ràng, nhưng cuối cùng cô vẫn tìm thấy hình bóng của người đàn ông ngay tức khắc. Lúc này, trong tay anh ta xuất hiện một khẩu súng màu đen. Ở giây tiếp theo, giơ tay nhằm vào một khách ba lô vừa đi qua xe ô tô của cô.

"A."

Tất cả mọi người quay sang Ôn Hàn. Cô há hốc miệng, trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng tiếc xe ô tô đã đi qua ngã rẽ, người đàn ông hoàn toàn khuất dạng.

Vương Văn Hạo không hiểu tại sao Ôn Hàn hoảng sợ, anh vỗ vai cô: "Em nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa chúng ta phải xuống xe, có lẽ phải đi bộ bảy tám tiếng đồng hồ mới đến thủ đô của bọn họ."

Ôn Hàn vẫn chưa định thần, trong đầu cô toàn là cảnh tượng vừa rồi. Nghe Vương Văn Hạo nói xuống xe, cô lập tức nghĩ đến Lạt ma hoàn tục cầm súng. Ngộ nhỡ xuống xe, anh ta đuổi theo thì sao?

"Em vừa nhìn thấy có người cầm súng." Cô túm cánh tay Vương Văn Hạo, nói nhỏ bằng tiếng Nga.

Agassi, cô gái người Nga ngồi sau ghé sát: "Cậu nhìn thấy gì? Súng ư?"

"Là súng." Ôn Hàn đáp, ngữ điệu run run.

Thật ra Ôn Hàn đã từng nhìn thấy súng ở Moscow. Moscow là nơi xã hội đen khống chế nửa thành phố, súng ống không phải là thứ đặc biệt. Chỉ là ở nơi đất khách quê người, ngay dưới chân núi Hymalaya đột nhiên bắt gặp cảnh tượng này, cô cảm thấy rất đáng sợ. Nhóm của cô đến đây du lịch, nếu gặp phải phần tử vũ trang chống chính phủ, bọn cô sẽ làm thế nào để ứng phó?

Moscow: Thủ đô nước Nga.

Nhưng nhỡ cô hoa mắt, vị Lạt ma đó chỉ cầm thứ màu đen chứ không phải súng thì sao?

Chỉ vì câu nói của Ôn Hàn, mấy người đồng hành đều tỏ ra căng thẳng, hỏi tài xế xem có thể tiếp tục lái xe về phía trước. Người tài xế chỉ tay xuống mặt đường đã bị sụt lún, từ chối đề nghị của bọn họ. Mọi người xuống ô tô, đeo hành lý đội mưa tiếp tục đi bộ, bọn họ không hẹn cùng rảo bước nhanh hơn.

Ôn Hàn mấy lần định quay đầu, bị Vương Văn Hạo ngăn lại: "Nơi này đúng là có phần tử vũ trang chống chính phủ, em đừng quay đầu. Nếu gặp phải bọn họ, chúng ta và họ còn có thể coi như không nhìn thấy nhau.

Mọi người tỏ ra thần hồn nát thần tính, Ôn Hàn cũng không nói cho họ biết, nửa năm trước cô từng gặp người cầm súng ở Tây Tạng.

May mà mọi người đều lớn lên ở Moscow, ít nhiều không lạ lẫm với những cuộc đối đầu của xã hội đen nên không đến nỗi sợ hết hồn hết vía. Bọn họ chỉ trầm mặc tiến bước về phía trước.

Đi bộ sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến thủ đô Kathmandu của đất nước Nepal.

Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Bốn người toàn thân đầy bùn đất, đi vào thành phố tụ tập nhiều du khách. Ôn Hàn không tìm đến nhà trọ người tài xế giới thiệu, mà đến nhà nghỉ nhỏ cô đã gọi điện thoại đặt từ trước. Bốn người hỏi đường rất lâu, đi vào một ngõ lát đá hẹp và dài. Ôn Hàn vừa nhìn tấm danh thiếp trên tay, vừa đối chiếu biển hiệu của các nhà nghỉ. Cuối cùng, cô dừng lại ở một góc.

Ôn Hàn nói với mọi người: "Chắc là nơi này."

Agassi thở phào: "Mình phải tắm nước nóng một phát mới được, mình cần hồi sinh." Cô vừa nói vừa khoác vai Ôn Hàn: "Có phải cậu nhìn nhầm không đấy? Tuy nhiên nhìn nhầm cũng tốt, giúp chúng ta có thể rút ngắn thời gian. Bình thường đi đến đây cũng phải mất bảy tám tiếng đồng hồ."

Ôn Hàn giơ tay, đẩy cánh cửa gỗ của nhà nghỉ. Khi tiếng bản lề cửa kẽo kẹt vang lên, một cậu bé ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bọn họ.

Là dung mạo người Ấn Độ điển hình.

Agassi mỉm cười, lẩm bẩm một câu bằng tiếng Nga: "Trời ạ, chúng ta đi bộ sáu tiếng đồng hồ, lại quay về Ấn Độ hay sao?"

Rum, anh trai Agassi cười nói: "Ở đây có nhiều người Ấn."

Đằng sau vang lên tiếng rì rầm nho nhỏ, Ôn Hàn bắt đầu nói chuyện với cậu bé gác cửa. Thằng bé khá nhanh nhẹn, giở quyển sổ màu vàng, tìm đến tên Ôn Hàn: "Tên này phải không?"

Ôn Hàn gật đầu: "Ở đây chắc chắn có nước nóng đấy chứ?"

"Có."

Thằng bé đưa bọn họ lên tầng ba. Nơi này còn ba căn phòng trống.

Thằng bé giải thích tầng hai đã có người đặt phòng, chỉ còn lại tầng ba và tầng bốn. Có nghĩa một người phải ở tầng bốn. Vương Văn Hạo liếc qua ba người, chủ động đề xuất bản thân lên tầng bốn.

Ôn Hàn nói nhỏ bằng tiếng Nga với Vương Văn Hạo: "Em thề tầng hai chắc chắc vẫn còn phòng trống. Bây giờ là mùa ít khách, em đã hỏi những người từng đến đây. Thời điểm này phần lớn khách sạn và nhà nghỉ đều không có người ở. Thằng bé nói vậy chỉ nhằm mục đích khiến chúng ta cảm thấy, nhà nghỉ này rất đắt khách."

Lúc nói câu này, ánh mắt cô vụt qua tia gian manh, khóe môi mỏng cong cong trông rất cuốn hút.

Vương Văn Hạo tiện miệng đáp: "Vậy sao?"

Anh ta chẳng bận tâm đến việc nhà nghỉ còn trống hay đầy khách, anh ta chỉ muốn ở cùng phòng với cô.

Vương Văn Hạo dự định tìm một ngôi chùa ở đất nước này để tỏ tình với Ôn Hàn. Tuy anh ta không tin Phật giáo nhưng Ôn Hàn là một Phật tử ngoan đạo. Anh ta có thể chiều theo tín ngưỡng của cô. Vấn đề quan trọng hơn cả, anh ta đã chờ đợi từ năm cô mười tám tuổi đến giờ, khi cô bước vào tuổi hai mươi. Anh ta sắp mất hết sự nhẫn nại. Eva của anh ta khiến người khác chỉ muốn phạm tội, nhưng lại không chịu để người khác tiến lại gần.

Vương Văn Hạo từng ám chỉ rất nhiều lần, tuy nhiên vẫn chưa có cơ hội tiến thêm một bước.

Ôn Hàn, Ôn Hàn.

Tại thủ đô Kathmandu của đất nước Nepal này, anh ta sẽ biến cô thành người phụ nữ của anh ta trước khi anh ta cưới cô, khiến cô không thể chạy thoát.

Vương Văn Hạo đưa Ôn Hàn vào phòng. Trước khi rời đi, anh ta tháo cặp kính, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Em hãy đi tắm rồi ngủ một lúc, Ôn Hàn bé bỏng của anh."

Bắt gặp tình cảm dễ nhận biết trong đáy mắt anh ta, Ôn Hàn mím chặt môi.

Mẹ nuôi nói, Vương Văn Hạo sẽ là bạn trai lý tưởng.

Ôn Hàn nhanh chóng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ. Cô dùng khăn mặt lau gần khô tóc. Sau đó, cô đứng tựa vào cửa sổ, vừa quan sát ngõ nhỏ không người, vừa nghĩ xem tối nay ăn gì? Nhớ đến Vương Văn Hạo, quả thực cô không thể tìm ra một khuyết điểm trên con người anh ta. Anh ta dịu dàng tinh tế, công việc ổn định, lại rất yêu cô.

Đã biết như vậy, nếu bây giờ cô mở miệng nói ra câu "ở bên nhau" trước, có lẽ anh ta sẽ càng yêu cô hơn?

Ôn Hàn vẫn có chút đắn đo như thường lệ. Nhưng cô lại cảm thấy nên chấp nhận Vương Văn Hạo, dường như đây là sự lựa chọn tốt nhất. Nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng cuộc sống yên ổn trong tương lai. Cô quyết định lần này sẽ không do dự.

Ôn Hàn buông khăn mặt, thay áo sơ mi màu xanh da trời nhàn nhạt, bên ngoài quấn khăn choàng vai mua ở Ấn Độ, mỉm cười với cô gái trong gương.

Sau đó, cô rời phòng đi lên tầng bốn. Tầng bốn vô cùng yên tĩnh, bốn căn phòng đều khép chặt cửa.

Vừa rồi Ôn Hàn vào phòng trước nên không biết Vương Văn Hạo ở phòng nào.

"Vương Văn Hạo." Ôn Hàn dùng tiếng Nga gọi khẽ một tiếng. Ở đây chắc chỉ có Vương Văn Hạo nghe hiểu tiếng Nga, anh nhất định sẽ nhanh chóng ra ngoài, không kinh động đến người khác.

"Không có ai sao?" Ôn Hàn chau mày, ngó nghiêng quan sát bốn cánh cửa.

"Sao lại không có người nhỉ?" Cô tiếp tục lẩm bẩm.

Đột nhiên ở bên trái phía sau vang lên tiếng động. Rõ ràng là tiếng bản lề cửa cũ kỹ ma sát, mới phát ra âm thanh kỳ lạ như vậy.

Cuối cùng Vương Văn Hạo cũng nghe thấy tiếng cô gọi?

Ôn Hàn mỉm cười. Nhưng vào thời khắc quay người, cổ tay cô đã bị túm chặt, sau đó cô bị một lực mạnh lôi vào căn phòng tối mờ mờ.

Cánh cửa đóng chặt ngay tức thì.

Lưng Ôn Hàn đập vào cánh cửa gỗ, một thân hình cao lớn đè lên người cô. Thân thể cô bị bao bọc bởi hơi ấm xa lạ và nguy hiểm. Đầu óc Ôn Hàn trống rỗng. Ở giây tiếp theo, một đôi môi đè xuống môi cô. Trước khi Ôn Hàn có phản ứng, đầu lưỡi lạnh lẽo nhanh chóng tách môi cô tiến vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi cô rồi tiến sâu vào cổ họng.

Ôn Hàn định giãy giụa, nhưng có hai ngón tay cứng như sắt đã kẹp chặt cổ họng của cô, khiến cô không dám động đậy.

"Suỵt... đừng có la hét, đừng giãy giụa. Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn một chút."

Cuối cùng đối phương cũng mở miệng. Một điều bất ngờ là anh ta dùng tiếng Nga nói nhỏ bên tai cô.

Từ trước đến nay, Ôn Hàn không hề hay biết, sức lực của một người đàn ông lại có thể lớn đến vậy. Cô không thể nuốt nước bọt, cũng không thở nổi. Mọi cảm giác và hy vọng sinh tồn đều phụ thuộc vào cổ họng của cô, giờ đây bị bàn tay một người đàn ông khống chế. Cô ngước đầu, liền chạm phải đôi mắt của người đàn ông.

Là anh ta... là anh ta...

Sống lưng Ôn Hàn lạnh toát, thân thể cô run rẩy, bởi vì thiếu dưỡng khí, cũng bởi vì người đàn ông trước mặt.

Người xuất gia ở cao nguyên Tây Tạng trầm lặng nửa năm trước, người đàn ông cầm súng trong cơn mưa lớn vài tiếng đồng hồ trước, và người đàn ông hiện đang vén váy, vuốt ve đùi cô.

Hình như anh ta đã quên cô.

Mình đang ở dưới địa ngục chăng? Đây là địa ngục phải không?

Đôi mắt đan phượng không bao giờ gặp ở phái mày râu nheo nheo, dò xét Ôn Hàn. Vào giây phút đó, cô chỉ cảm thấy anh ta giống ngọn núi Hymalaya trong gió tuyết, có một sự uy hiếp không người nào dám đối mặt và nỗi nguy hiểm không thể dự đoán trước.

Ôn Hàn không ngừng bấm móng tay vào cửa gỗ. Bởi vì thiếu dưỡng khí, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, trước mắt cô xuất hiện một vùng sáng trắng.

"Em đẹp thật." Người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Vẻ đẹp của em khiến thần hồn tôi điên đảo."

Ngón tay anh ta bắt đầu thăm dò tìm kiếm, từ đùi người phụ nữ đến lớp vải cuối cùng. Anh ta dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như lần đầu tiên chạm vào nơi nhạy cảm đó.

Anh ta nghiêm túc như làm quen với các góc và cấu tạo của vật thể trước khi hạ bút vẽ.

Căn phòng này rất lạnh.

Ngón tay của anh ta cũng rất lạnh, lưu luyến ở nơi nhạy cảm nhất của Ôn Hàn. Anh ta nhẫn nại vuốt ve, nhưng phát hiện cơ thể cô không có sự thay đổi đặc biệt, tựa hồ một bé gái chưa trải qua chuyện đời. Ngoài run rẩy, cô chỉ biết khóc.

Ngược lại, cơ thể của người đàn ông nhanh chóng có phản ứng.

Trình Mục Vân kéo gấu áo sơ mi khỏi cạp quần, bắt đầu cởi thắt lưng.

Ôn Hàn ra sức thở hổn hển nhưng vẫn không có khí ôxy. Ngược lại, cô càng cảm thấy khó thở.

Cô muốn lên tiếng, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Cô bé, sao em cứ khóc mãi thế?" Trình Mục Vân dùng tiếng Nga nói nhỏ, như thủ thỉ với người tình: "Hay là em thích trò khác biệt?"

Lúc này, người đàn ông không còn là con rắn nằm ngủ say dưới chân Phật tổ. Con rắn chiếm cứ đường ranh giới một thời gian dài đã từ từ thức tỉnh. Nó ngóc cao thân thể của mình, thè cái lưỡi đỏ tươi về phía Ôn Hàn.

Nhấn Mở Bình Luận