Yến Thư đến lớp cùng Patrick, tan học cũng sánh đôi với hắn ta, khiến Dịch Phàm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn Dịch Phàm chờ ở bên đó, Patrick đột nhiên nổi hứng muốn trêu, nắm lấy cổ tay của Yến Thư. Cô vốn định rụt về, lại nghe hắn nói:
“Chẳng phải cô thích anh vệ sĩ đó à? Làm anh ta ghen là một cách hay để kích thích anh ta.”
Đối với người lịch sử tình trường bằng không như Yến Thư, cô nửa tin nửa ngờ:
“Thật không vậy? Chẳng may anh ấy nghĩ chúng ta có gì đó rồi từ bỏ luôn thì sao?”
“Tôi là con trai, tôi hiểu mà.” Patrick cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì giả vờ chuyên nghiệp.
Yến Thư còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Patrick đã kéo cô đi về chỗ chiếc xe của mình và nói:
“Tôi đưa cô về.”
“Khoan đã, nếu cậu đi với tôi thế này, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm!”
Sự phản kháng của Yến Thư không làm khó được hắn, hắn dụ dỗ:
”Để vệ sĩ của cô đi theo không phải được rồi sao?”
“Tôi…”
Không chờ Yến Thư nói thêm, Patrick mở cửa xe, đẩy cô vào trong rồi đóng cửa lại. Hắn mới làm xong động tác đó, bên vai liền bị một cánh tay cứng như gọng kìm giữ chặt. Nghiêng đầu ra sau, quả nhiên là cái tên vệ sĩ phiền phức.
Dịch Phàm vừa trông thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không tình nguyện là hành động ngay, anh chạy đến tóm lấy Patrick, nói:
“Cô ấy đang trong thời gian cấm túc, cần phải về nhà ngay.”
“Tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Cô ấy không cần.”
Dịch Phàm dùng sức, vẻ mặt của Patrick liền hơi đổi, bả vai đau nhức đến nỗi hắn muốn khụy xuống, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Thấy tình hình lại căng thẳng, Yến Thư nhận ra lời Patrick nói rất đúng. Nếu Dịch Phàm cứ mãi im lặng không chịu đáp trả tình cảm của cô thì đành làm anh ghen. Cô hạ cửa kính xuống, lí nhỉ hỏi:
“Anh Phàm, em muốn về cùng Patrick, anh đi theo phía sau thôi có được không?”
“Tiểu thư?”
“Thấy rồi chứ?” Patrick nhân lúc đối phương hơi thất thần mà đẩy anh ta ra, sau đó xoay xoay bả vai và đi vòng qua bên kia lái xe.
Chiếc Mercedes màu xám bạc rồ ga lên, phả ra một lượng lớn khói, Patrick đắc ý nhướn mày khiêu khích Dịch Phàm rồi mới xoay vô lăng, đưa Yến Thư rời khỏi đó.
Dịch Phàm chỉ bối rối mấy giây liền bình tĩnh lại, trở về xe và đuổi theo họ.
Lúc này, Yến Thư mới thấy có gì đó không đúng, hỏi Patrick:
“Cậu có bằng lái rồi à?”
“Chưa.”
“Gì? Chưa có mà cậu dám lái xe sao?”
“Bình thường mà, tôi đủ tuổi rồi.” Patrick cười ha ha.
Yến Thư cũng không sợ mà cong môi nói:
“Tôi nghe đồn cậu bị cha đuổi về nước, có phải vì quá quậy phá không? Một đứa trẻ hư hỏng!”
“Quá khen, quá khen! Tôi còn hư hơn được nữa đó, cô tin không?”
Nghe câu hỏi này, tim Yến Thư đột nhiên đập mạnh một cái. Kế tiếp, chiếc xe đang đi đúng đường đột ngột rẽ sang hướng khác, chạy thẳng lên cầu vượt cách mặt đất cả trăm mét. Yến Thư không tin tưởng vào kỹ năng lái xe của hắn lắm, vội giữ chặt dây an toàn rồi nói:
“Cậu đi đâu thế hả? Tôi tin! Tin rồi! Đừng có đùa giỡn!”
“Bắt cóc cô!”
Patrick vừa đáp vừa vươn tay mở một bài nhạc sôi động, sau đó bắt đầu điên cuồng tăng tốc. Hắn nhìn chiếc xe phía sau bám sát không buông, trong lòng thầm khen tên vệ sĩ này có kỹ năng tương đối tốt, rồi đột ngột đánh lái. Chiếc xe xoay nghiêng và lách qua chiếc container phía trước làm Yến Thư sợ hết hồn:
“A! Tên điên này! Tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa!”
“Cô thích biển không?”
“Ơ? Có.” Yến Thư ngơ ngác đáp.
“Vậy đưa cô ra biển chơi.”
Nói xong, Patrick đạp ga, tiếp tục tăng tốc, chiếc xe lao vụt đi trong tiếng kêu đầy sợ hãi của thiếu nữ. Cái tên này lái xe trông thì nguy hiểm, nhưng thật ra rất có kỹ thuật. Trước kia ở Mỹ hắn là một tay đua chuyên nghiệp, làm gì có chuyện chưa có bằng lái?
Yến Thư nín thở nhìn từng chiếc xe lướt ngang qua tầm mắt, lại nhìn kính chiếu hậu, Dịch Phàm ở phía sau bám sát không rời. Điện thoại của cô đột nhiên reo vang, cô sờ túi lấy ra, phát hiện đó là anh.
Chần chờ một chút, cô ấn nút nhận, sau đó mở loa lên.
“Tiểu thư, nếu tôi không kiềm chế được, cô sẽ giận tôi sao?”
“Anh, anh định làm gì?” Cô lắp bắp hỏi lại, lén lút nhìn Patrick.
Hắn ta thản nhiên như không, bình tĩnh lái xe mà chẳng thèm để tâm lời của Dịch Phàm.
Giọng của Dịch Phàm lạnh băng vang lên bên kia đầu dây:
“Tôi sẽ giết tên oắt đó.”