Bầu không khí giữa họ đột nhiên trở nên rất vi diệu, có gì đó ngượng ngùng, kỳ quặc. Đúng lúc ấy, hai sinh viên chịu trách nhiệm đi bắt cá hô lên:
“Ê ê, tôi bắt được một con cá to này!”
Cậu ta hí hửng chạy về, trên tay mang theo một con cá chỉ bằng con chuột đồng, còn rất hào hứng khoe là cá to.
Yến Thư và Ninh Sở Điềm thấy vậy khinh bỉ một phen, nhưng vẫn xắn ống quần chuẩn bị xông tới chơi cùng, muốn xem ai bắt được con to hơn. Chỉ là dùng tay bắt cá ấy hả? Nói dễ hơn làm, trơn trượt khiến người ta phát điên.
Thấy cảnh này, Patrick vội lên tiếng dặn dò:
“Đừng ra xa quá, ở giữa nước chảy có vẻ xiết, bị cuốn đi thì không biết phải làm sao đâu.”
Bọn họ đều đã lớn hết rồi, đi chơi tự biết chừng mực, nhưng vẫn nên dặn dò kỹ càng thì hơn.
Suốt quá trình năm người lội suối, Sở Nhạc là người duy nhất không thể tham gia vào. Vì để diễn cho trót vai diễn một cô gái yếu ớt nhiều bệnh, cô nàng chỉ đành chờ trên bờ.
Yến Thư không có kinh nghiệm với mấy việc này, mấy tảng đá bám rong lại trơn, cô hai ba lần bước hụt đều nhờ Patrick đưa tay đỡ lấy mới không bị ướt. Mỗi lần cô nghiêng ngả như thế, trái tim Dịch Phàm lại nhảy thọt lên cổ họng.
Buông tay ra khỏi người cô, Patrick càu nhàu:
“Hậu đậu như thế thì cứ ở yên một chỗ thôi, phiền chết đi được!”
“Tôi nhờ cậu giúp chắc? Tránh ra chỗ khác, cậu dọa cá của tôi chạy hết rồi!”
Hai người cứ đấu khẩu không ngừng, càng đi càng xa bờ. Con suối này rất rộng, phía trên nguồn là thác nước cỡ nhỏ, phía dưới như một dòng sông, bên bờ nước trong xanh có thể nhìn thấy đáy, rất cạn, nhưng Patrick biết ở đây nguy hiểm, vội nắm tay Yến Thư kéo lại:
“Đừng đi xa quá, hụt chân là không ai cứu được cô đâu.”
“Ô, được rồi.”
Cô nghe lời trở về, cùng đám bạn mở dụng cụ ra chuẩn bị nướng cá. Tay nghề của Ninh Khả Điềm tốt nhất, vì vậy chịu trách nhiệm chuẩn bị nước chấm và nguyên liệu.
Sở Nhạc sà tới chỗ Patrick ngồi bên bờ suối. Hắn đang dùng nguyên liệu đặc biệt để rửa cho bớt mùi cá tanh, chỉ nghe có người nói:
“Tớ giúp cậu làm sạch cá nhé?”
Cô nàng còn không đợi hắn đồng ý đã vươn tay ra cầm con cá còn sống trong xô lên, nào ngờ nó giãy dụa quá dữ, tay cầm không chắc liền để nó rơi tõm xuống nước.
Patrick phản ứng nhanh nhạy tóm được con cá kia lại, sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Cá nướng, không cần làm sạch vảy trước đâu, cô ngồi im một chỗ là giúp tôi rồi.”
Động vào cái gì hỏng cái đó! Rốt cuộc là hắn tới đây để đi dã ngoại cho thoải mái hay để chăm sóc cô nàng mắc bệnh lỏng khớp này?
Sở Nhạc có chút tủi thân trở về chỗ ngồi, nhìn đống than cháy lép bép mà lòng lạnh ngắt. Cô nàng cảm giác được Patrick rất ghét mình.
Họ ăn xong thì tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, Sở Nhạc có vẻ buồn, đi thẳng ra ngồi ở bên bờ suối không nói chuyện với ai.
Ninh Khả Điềm thấy vậy nhịn không được nữa:
“Mặc kệ cô ta.”
Tâm trạng mọi người đang tốt, chỉ vì cô ta mà hỏng hết cả buổi đi chơi rồi. Yến Thư đang thất tình còn chưa thể hiện trạng thái tiêu cực ra mặt đâu.
Patrick càng phũ phàng hơn: “Tôi đi ngủ trưa.”
Hai anh chàng sinh viên còn lại cũng không biết làm sao, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rồi cười gượng nói:
“Tụi tôi đi dạo một lát.”
Kết quả là chỉ có Yến Thư để tâm. Cô cũng bị người mình yêu từ chối nên hiểu rõ cảm giác tủi thân của Sở Nhạc, vì vậy đi tới chỗ cô nàng và ngồi xuống.
“Cô thương hại tôi à?” Sở Nhạc hỏi.
“Không gọi là thương hại, là đồng cảm chứ?”
“Tôi đâu mượn cô giả nhân giả nghĩa.”
Ôi chà, Yến Thư bật cười, trước mặt Patrick và mọi người thì hiền lành dịu dàng lắm, sao ở cạnh cô thì xù lông lên thế? Cô có ý tốt mà người ta không nhận, đành thôi.
Yến Thư đứng lên, không hỏi han nữa, đi dạo dọc bờ suối.
Chuyện này khiến Sở Nhạc ngớ cả ra, cho dù cô ta nói mấy câu hơi khó nghe, nhưng cũng nên có người an ủi cô ta chứ? Người với người, vậy mà lại vô tình như vậy!
Sở Nhạc bực bội, nhìn thấy Yến Thư đi đến đoạn giữa con suối, cô ta đột nhiên đứng lên, chạy nhanh đuổi theo. Patrick nói nơi này nước chảy xiết và rất sâu!