Trình Tô Nhiên rời đi.
Phòng họp to như vậy chỉ còn lại một mình Giang Ngu, cô ấy khoanh tay đứng ở tại chỗ, xuất thần, đầu óc nóng lên cũng chậm rãi lạnh xuống.
Vừa rồi lúc ký hợp đồng, cô ấy nhớ tới sáng sớm 6 năm trước, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, đoan đoan chính chính, quy quy củ củ, bộ dạng khẩn trương bất an mà nhìn cô ấy.
Cô ấy tin chắc rằng Trình Tô Nhiên cũng nhớ tới ------ vô luận là ngụy trang tốt đến cỡ nào, vẫn sẽ bị động tác nhỏ bán đứng.
Cô ấy nhìn chằm chằm cây bút trong tay cô, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, kinh hỉ, tức giận, không cam lòng......!Hết thảy đều dũng mãnh trào ra.
Kinh hỉ là bởi vì cô còn nhớ rõ, tức giận là bởi vì kỹ thuật diễn của cô quá thuần thục, không cam lòng là bởi vì cô đã có đối tượng.
Giang Ngu ngắn ngủi mất đi lý trí.
Mà ngay lúc lý trí tìm trở về, cô ấy mới hiểu được, đối với Nhiên Nhiên mà nói, đoạn thời gian kia là thống khổ, là hồi ức bất kham, bản thân lại thân thủ đâm đối phương một nhát dao.
Cô ấy làm sao thế này?
Giang Ngu nhắm mắt lại, hít sâu, suy sụp mà ngồi xuống.
Ngắn ngủi hai ngày, lại tác động quá lớn, cô ấy còn chưa hoàn toàn thích ứng được, còn chưa thể điều chỉnh lại thân phận, thậm chí còn không rõ bản thân đến tột cùng đối với Nhiên Nhiên là dạng cảm tình gì.
Từng ấy năm tới nay, cô ấy chưa từng toàn tâm toàn ý đặt vào một đoạn cảm tình, trước sau vẫn là "kim chủ", hôm nay dưỡng một con chim này, ngày mai lại dưỡng một con chim khác, quan hệ tiền tài mang đến cảm giác thống khoái cùng an toàn làm cô ấy nghiện, rồi cũng làm cô ấy mệt mỏi.
Cô ấy trừ bỏ là kim chủ ra thì còn có thể là cái gì? Đời nay chỉ có thể bị vây chết ở bên trong thân phận kim chủ sao?
Đi ra khỏi cao ốc, Trình Tô Nhiên điều tiết tốt cảm xúc.
Xe đang chờ ở chỗ ngoặc, cô xa xa nhìn, tâm tình hỗn loạn thoáng chốc yên ổn lại, đi qua, dường như không có việc gì mà lên xe.
Trong loa phát ra bài hát mà cô thích nhất < Khu vườn mùa đông >.
"Nhiên Nhiên-----" Văn Nhược Huyền dựa vào cửa sổ, nghe tiếng quay đầu, đem điện thoại đưa cho cô xem, "Mua cho cậu một cái rương hành lý, đã tới rồi, ngày mai đi công tác là có thể dùng."
Trên màn hình là đơn đặt hàng của website official RIMOWA.
Trình Tô Nhiên sửng sốt hai giây, "Nhưng mà mình có rương hành lý rồi a."
"Đã dùng rất nhiều năm rồi, cũng nên đổi một cái mới, lần trước cậu còn nói ở sân bay bị trầy sướt đến không thể nhìn, dứt khoát đổi một cái đi." Văn Nhược Huyền ngữ điệu ôn hòa.
Trình Tô Nhiên kiên trì nói: "Không có việc gì, còn có thể dùng thêm một đoạn thời gian nữa, bất quá nếu đã mua, liền đặt ở trong nhà làm đồ dự phòng đi." Cô cong cong khóe môi, tươi cười có điểm vô lực, "Cảm ơn Nhược Huyền."
Cô từ trước đến nay vẫn luôn tiết kiệm, không tiêu sài phung phí, có một chút tiền cũng muốn tiết kiệm, hơn nữa còn phải bảo đảm thu nhập của bản thân cuồn cuộn không ngừng thu vào, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Ánh mắt Văn Nhược Huyền dừng lại trên ngón tay đang xoa nắn lấy nhau của cô, thần sắc hơi ngưng, phát giác ra được không thích hợp, trầm mặc nhìn cô một lát hỏi: "Ký hợp đồng không thuận lợi sao?"
"?" Trình Tô Nhiên đầy mặt nghi hoặc.
"Tâm tình của cậu không tốt."
"......."
Văn Nhược Huyền vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chọc cái trán cô, giận cười: "Tâm tình gì cũng không thể giấu được mình đâu."
"Vì sao?" Trình Tô Nhiên bị vạch trần mà lúng túng, cũng rất tò mò nàng làm sao mà thấy được, bản thân rõ ràng lúc bình thường cũng không phải là hai dạng.
Văn Nhược Huyền rũ mắt nói: "Mỗi lần tâm tình không tốt liền sẽ xoa ngón tay, xoa đến đỏ cả lên." Nàng bắt lấy tay Trình Tô Nhiên, che lại kia phiến làn da bị xoa hồng, giống như nâng trân bảo vậy.
Ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Trình Tô Nhiên theo bản năng rụt rụt, có chút không được tự nhiên, cô nhìn nữ nhân thâm thúy mặt mày nhu hòa này, hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nhược Huyền chính là có ma lực như vậy, có thể dễ dàng vuốt phẳng gợn sóng trong lồng ngực cô.
"Không có, rất thuận lợi, đã ký xong, thứ tư tuần sau sẽ đến khách sạn ở lại, ba ngày hai đêm." Cô cười cười, tránh nói nguyên nhân.
Văn Nhược Huyền nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ánh mắt đảo qua túi văn kiện, nhẹ nhàng gật đầu, buông cái tay kia ra thả trở lại, "Đi thôi, buổi chiều cậu ngủ một giấc thật tốt, mình đưa cậu đi."
"Ừm."
Đôi tay Trình Tô Nhiên cuộn tròn lại.
Xe chậm rãi lái trên đại lộ, Văn Nhược Huyền nhìn chằm chắm bóng dáng cao ốc bên trong kính chiếu hậu, như suy tư cái gì.....!
Từ khi cùng Giang Ngu gặp lại, cả người Trình Tô Nhiên như là mở ra một cái cơ quan nào đó, thường thường sẽ nhớ tới chút chuyện cũ, mới đầu hồi hộp khó nhịn, sau lại thích ứng, tựa như lúc trước sau khi hai người tách ra, từ thống khổ đi đến bình thản.
Công tác bận rộn, sau khi vào cuộc cũng không rảnh bận tâm đến những chuyện khác nữa, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Chớp mắt là đã tới thứ tư.
Thời gian một tuần, Trình Tô Nhiên đem tư liệu của hội nghị xem đến không sai biệt lắm, theo yêu cầu của khách hàng buổi chiều hai giờ phải đến khách sạn chuẩn bị, cô đã sớm thu thập tốt hành lý, tự mình làm một bữa trưa đơn giản.
Nhược Huyền ngày hôm qua đã đi đến nơi khác mở họp, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Làm công việc hành chính này là phải tùy theo thay đổi của hội nghị, địa điểm ở trời nam biển bắt nào cũng phải bay đến.
Cơm nước xong, Trình Tô Nhiên ngủ trong chốc lát, mặc áo sơ mi lụa tay lửng màu đen, quần tây rộng thùng thình, vì để không có vẻ đơn điệu ám trầm, cố ý đeo thêm một đôi hoa tai trân châu.
Quần áo mà cô mặc chịu một chút ảnh hưởng từ phong cách của Giang Ngu, lấy đơn giản thoải mái làm chủ, cuộc sống hằng ngày cũng không tách rời đen trắng xám và caramel, chỉ có khi đi ra ngoài chơi hoặc tâm tình đặt biệt tốt, mới có thể ăn mặc quần áo kiểu dáng mới một chút.
Cách hai giờ còn mười phút nữa, Trình Tô Nhien đã đến trước cửa khách sạn Vân Cẩm.
Nhiều năm trôi qua, cửa của khách sạn cũng không có gì biến hóa, đài phun nước quảng trường vẫn như cũ trống trải tráng lệ, hai bên đường cây xanh um tùm tốt tươi, hết thảy đều là bộ dáng quen thuộc.
Mới đầu lúc đi ngang qua phụ cận, cô đều cố tình không nhìn xem, cô cho rằng đến cái địa phương này đối với cô mà nói là một loại khiêu chiến gian khổ.
Ngay lúc cô bước vào đại sảnh, nội tâm lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cô nhìn thang máy, nhớ tới bản thân năm đó chính là từ nơi đó chạy ra, nghiêng ngả lảo đảo, truy tìm thân ảnh Giang Ngu, sau đó trơ mắt nhìn người rời đi, cô đuổi theo xe, chạy lại chạy, thẳng đến khi chạy không nổi nữa....!
Thật khờ a.
Khóe miệng Trình Tô Nhiên gợi lên nụ cười lạnh, xoay người hướng về phía đài đi đến.
Hội nghị diễn ra trong ba ngày, ban tổ chức an bài nhân viên tham dự hội nghị ở tại phòng dành cho khách của khách sạn, một người một phòng.
Trình Tô Nhiên không phải là người tới sớm nhất, nhóm khách nước ngoài đã đến vào ngày hôm qua, cộng sự của cô còn có một nam phiên dịch viên khác so với cô còn tới sớm hơn.
"Trình Tô Nhiên nữ sĩ có phải không? Đây là thẻ phòng của cô mời lấy, lầu 20 gian phòng ở giữa." Nhân viên lễ tân mỉm cười nói.
Phòng?
Một người, một phòng?
Trình Tô Nhiên mang theo nghi hoặc đi thang máy lên tầng trên, xoát thẻ mở cửa đi vào, dạo quanh một vòng, là hai gian phòng nhỏ khác, một phòng khách một phòng ngủ một WC.
Hợp tác với nhãn hàng xa xỉ quả nhiên là được đãi ngộ cao.
Cô đem rương hành lý đẩy mạnh vào phòng ngủ, sửa sang lại đồ đạc, trở lại phòng khách, bỗng nhiên một trận tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa, nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, có chút sửng sốt.
Đáy lòng nhộn nhạo khai nhợt nhạt gợn sóng, rất nhanh lại khôi phục lại bình tĩnh.
"Giang tổng, có việc sao?"
Nữ nhân lẳng lặng đứng đó, một tay cắm vào trong túi quần, dáng người cao gầy đĩnh bạt tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo uy áp, thấy cô, khóe môi giơ lên nụ cười nhàn nhạt.
"Có tiện đi vào nói chuyện không?"
Trình Tô Nhiên nghiêng người nhường đường, "Có thể."
Giang Ngu rảo bước tiến lên vào phòng, ánh mắt nhìn quét một vòng, chuyển qua, "Phòng có vừa lòng không?"
"Ừm."
"Hoạt động trí óc ở cường độ cao, bảo đảm thân thể thoải mái là quan trọng nhất, cho nên an bài cho em một căn phòng kép, hy vọng em ở thật thoải mái."
"Làm phiền Giang tổng rồi," Trình Tô Nhiên khách khí gật đầu, nhưng trực giác lại muốn cô hỏi nhiều thêm một câu, "Những người khác cũng giống như vậy sao?"
Giang Ngu lắc đầu nói: "Bọn họ đều ở tầng 18."
"......"
Biết ngay mà.
"Tôi ở cách vách em." Cô ấy lại bồi thêm một câu.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Trình Tô Nhiên cho rằng là Giang Ngu đang cố ý, hy vọng cô có thể nhớ lại cái gì đó, sau đó dùng tốt diễn xuất của kim chủ ----- ánh mắt cùng miệng lưỡi như từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô, nói với cô.
Trong lòng hiện lên nhàn nhạt châm chọc, có lẽ là bởi vì bị kích thích, mẫn cảm, cô cũng không có biểu tình gì, chỉ gật đầu, "Tốt."
Trong phòng xuất hiện quỷ dị trầm mặc.
Ánh mắt Giang Ngu sáng quắc mà nhìn Trình Tô Nhiên, cô ấy hôm nay mặc toàn thân đều là màu đen, trầm tĩnh nhưng cũng không lộ ra cảm giác buồn tẻ, bên tai oánh bạch là bông tai hình viên ngọc trai trắng trong điểm xuyến lên gam màu tối một mạt ánh sáng, càng thêm ý vị động lòng người.
Nhiên Nhiên không phải là chim hoàng yến của cô ấy.
Cô ấy cũng không nghĩ lại làm kim chủ của ai.
"Chuyện lần trước, thật xin lỗi."
"Cái gì?"
"Ký hợp đồng ngày đó."
Trình Tô Nhiên mím môi, đạm thanh nói: "Tiếp nhận lời xin lỗi."
Giang Ngu sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, trước mắt là một Trình Tô Nhiên xa lạ, trong trí nhớ mới là Trình Tô Nhiên mà cô ấy quen thuộc, nhưng bọn họ lại là cùng một người.
"Em sẽ ghét tôi chứ?"
"Sẽ không."
Trình Tô nhiên nhìn mặt đồng hồ, "Giang tổng, hai giờ rồi, không cần chuẩn bị trước sao?"
Giang Ngu gật đầu, không nói gì nữa.
Hội nghị ba giờ bắt đầu, nhóm khách nước ngoài trước tiên đã vào bàn, toàn bộ phòng hội nghị có hai ba trăm người, không còn chỗ ngồi.
Ở góc Đông Nam của hội trường được đặt ba cái buồng màu xám dành cho phiên dịch viên, xa xa nhìn lại giống như ba gian phòng nhỏ, mỗi buồng phiên dịch sẽ có phiên dịch viên tương ứng ngồi vào, hai người một tổ, trung gian ngăn cách, trên bàn trừ bỏ thiết bị ở ngoài ra, còn có máy tính cùng tư liệu mà phiên dịch viên mang theo.
Tổ tiếng Anh cùng tổ tiếng Ý đều là người của Cánh Thanh, nhìn thấy Trình Tô Nhiên thiếu chút nữa kinh ngạc đến rớt cả cằm, mà tổ tiếng Pháp cộng sự với Trình Tô Nhiên lại là một vị nam phiên dịch viên khác, là ban tổ chức mời từ công ty khác, thực lực cũng không kém.
Việc phiên dịch ba ngôn ngữ được tiến hành cùng một lúc, mỗi tổ hai người luân phiên nhau, một người mười lăm phút, để một người khác nghỉ ngơi.
Làm phiên dịch viên đồng thời đòi hỏi cần có độ tập trung cao, trong lúc cộng sự đang phiên dịch, Trình Tô Nhiên cũng không nhàn rỗi, một bên lặp lại những từ ngữ mấu chốt một bên suy nghĩ nhiều loại thay đổi trật tự của từ, chờ đến phiên bản thân cô, không có chút nào áp lực.
*Loại hình phiên dịch này còn được gọi là phiên dịch cabin hoặc phiên dịch song song
Buồng phiên dịch nho nhỏ chính là một thế giới khác.
Hội nghị tiến hành đến gần nửa giờ, Giang Ngu lên sân khấu phát biểu, lúc này đến phiên Trình Tô Nhiên nghỉ ngơi, cô uống chút nước, từ bên trong buồng phiên dịch ra ngoài hít thở chút không khí.
Ở góc độ này của cô có thể rõ ràng nhìn thấy toàn cảnh ở trên sân khấu.
Dáng người Giang Ngu đĩnh bạt, hai chân thon dài, đường cong sườn mặt như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, khóe mắt đuôi mày nhàn nhạt, môi đỏ nùng diễm nhiệt liệt như lửa, từ đầu đến chân đều cho người ta một cổ cảm giác mị hoặc lãnh ngạo.
Cô ấy chỉ đứng ở nơi đó, khí thế đã bễ nghễ thiên hạ.
Nhiều năm như vậy rồi, cô ấy giống như đã thay đổi, lại cũng giống như chưa bao giờ thay đổi.
So với trước kia càng phong tình vạn chủng hơn, khí chất càng thêm thành thục ý nhị, giống như một viên trái cây màu hồng liễm diễm no đủ, chờ người đến hái.
Mà gương mặt kia, nhớ rõ thời điểm nhìn gần, làn da vẫn như trước kia tinh tế nhu nhuận như vậy, đuổi mắt một tia vết nhăn cũng không có.
Trình Tô Nhiên ngưng thần nhìn cô ấy, không thể không thừa nhận, cho dù là bản thân của hiện tại, cũng vẫn như cũ bị mỹ nhân tâm động.
Thời niên thiếu gặp người quá mức kinh diễm, đời này cũng không thể quên được, trong lòng cũng không chứa được người khác nữa.
Chỉ là, cô khả năng vĩnh viễn cũng thoát không được đoạn quan hệ tựa như bóng ma kia, cũng có thể vĩnh viễn không thể cũng người này đến được với nhau....!
Hội nghị giằng co hai tiếng rưỡi, ngày đầu tiên bộ phận công tác cũng hạ màn, như đối với nhóm phiên dịch mà nói, nhiệm vụ còn chưa có kết thúc, tùy theo mà đến phân đoạn bữa tối, bọn họ được phân phó đến bên người mấy đại lão trong ngành sản xuất làm phiên dịch viên.
Trình Tô Nhiên may mắn lại lần nữa bồi bên người vị "Quái thai ngành thời trang" dì Morgane.
Nhưng dì ấy lại không nhớ rõ cô.
Đồng hành trong tiệc tối so với phiên dịch đồng thời, phiên dịch liên tiếp càng vất vả hơn, trên bàn ăn uống linh đình, khách và chủ tẫn hoan, tất cả mọi người có thể vui vẻ hưởng thụ bữa tối, duy độc phiên dịch viên là không thể.
Chỉ cần đại lão mở miệng nói chuyện, mặc kệ phiên dịch viên có đang ăn cơm hay không, đều phải lập tức buông đũa, tùy thời đợi mệnh, cả một bữa tối ăn cũng không được mấy miếng, thậm chí dứt khoát chỉ uống rượu không ăn gì.
Trình Tô Nhiên chỉ ăn một chút sò biển cùng trứng cá muối, bụng đã đói đến mức kháng nghị, cũng không thể hoàn toàn thả lỏng mà ăn cái gì.
Bữa tối qua đi lại là yến hội.
Nhóm khách nước ngoài sôi nổi thay lễ phục, Trình Tô Nhiên trước sau đi theo bên người dì "Quái thai", trường hợp như vậy là lần đầu tiên cô trải qua, cảm giác mới mẻ dần dần lớn hơn đói khát, dạ dày bị đói cũng đã không còn tri giác....!
Ban đêm 9 giờ, tiệc tối kết thúc.
Trình Tô Nhiên đã không còn cảm giác đói bụng nữa, sau khi về phòng gấp không chờ nổi trước tắm rửa một cái, làm khô tóc, ngồi xuống lật xem phần tư liệu cuộc hội nghị ngày mai.
- ----- đốc đốc đóc
Một trận tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?" Trình Tô Nhiên cất cao âm lượng hỏi.
Bên ngoài truyền đến thanh âm rầu rĩ của Giang Ngu: "Là tôi."
Trong lòng Trình Tô Nhiên khẽ nhúc nhích, do dự một lát, đứng dậy đi qua mở cửa.
Một tia ánh sáng vàng ấm áp tiến ra ngoài, cùng ánh đèn ở hành lang tương dung, Giang Ngu đứng ở ngoài cửa, trong tay xách theo hai cái túi, khuôn mặt lãnh ngạo lộ ra vài phần nhu hòa.
Trên người cô ấy còn mặc lễ phục dạ hội, chiếc váy dài đuôi màu champagne khoét V sâu, sườn biên xẻ tà cao cao đến đùi, ưu nhã lại gợi cảm.
Tim Trình Tô Nhiên đập mạc danh rối loạn một trận, sắc mặt lại thập phần bình tĩnh, "Lại có việc gì sao?"
"Tôi thấy em bữa tối cũng chưa có ăn gì, mang chút điểm tâm lại đây, đương ăn khuya đi." Giang Ngu nâng lên túi giấy trên tay, nghiêng người sang bên cạnh, từ bên cạnh khe hở của cô lướt qua, vào phòng.
Trình Tô Nhiên: "......"
Làn váy đảo qua chân cô, lạnh lẽo, nhè nhẹ hoạt hoạt, rất thoải mái.
Giang Ngu đi đến bên cạnh bàn, buông túi giấy xuống, đem hộp cơm bên trong lấy ra, một cái hình vuông, một cái hình tròn, làm bằng gốm sứ thêm chút chất gỗ, mặt trên in logo khách sạn.
Cô ấy mở ra từng hộp cơm, hình vuông là bánh hoa phu, hình tròn là sữa chua trái cây, nho nhỏ, hình dáng tinh xảo, nhìn vào khiến cho người ta muốn ăn.
Trình Tô Nhiên nhìn bánh hoa phu ở kia, tâm hồ bình tĩnh nổi lên nho nhỏ gợn sóng.
"Tôi nhớ trước kia em rất thích ăn." Giang ngu cười nói, lấy ra bộ đồ ăn đưa qua.
Năm ấy các cô đi du lịch, đi ngâm suối nước nóng, ở cạnh hồ vận động một phen, mệt mỏi đói bụng, liền cầm chút điểm tâm vừa ăn vừa nghỉ ngơi, cô ấy vĩnh viễn nhớ rõ bộ dáng Trình Tô Nhiên lúc ấy như một chú hamster nhỏ.
[ nguyên lai em thích ăn cái này.
]
[ cảm ơn chị.
]
Bên tai quanh quẩn cuộc đối thoại giữa hai người, đầu quả tim Trình Tô Nhiên khẽ run, chỉ cảm thấy châm chọc đến bật cười, mới vừa tắm xong đầu tóc làm khô xõa tung hỗn độn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, cũng khe khuất đi biểu tình.
"Nhiên Nhiên?" Giang Ngu nhẹ nhàng đong đưa bộ đồ ăn.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, nói: "Hiện tại không thích ăn nữa."
Giang Ngu ngạc nhiên, "Tại sao?
"Người yêu thích cùng khẩu vị cũng sẽ thay đổi."
"......"
Không khí đột nhiên lâm vào yên lặng.
Hai người ngưng mắt đối diện nhau.
Giang Ngu rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, trầm mặc một lát ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Vậy em thích ăn cái gì? Tôi lại đến nhà ăn nhìn xem."
Trình Tô Nhiên đang muốn nói chuyện, điện thoại đặt ở bên cạnh vang lên.
"Ngại quá." Cô thấp giọng nói, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, là Văn Nhược Huyền, nhanh chóng vào phòng ngủ tiếp máy.
Ở lúc trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, Giang Ngu mơ hồ nghe thấy một cái biệt danh:
"Nhược Huyền....."
Giọng nói thanh nhuận nhu uyển.
Tâm Giang Ngu trầm xuống.
Nhược Huyền?
Là ai?
Là đối tượng sao?
Hiệu quả cách âm của phòng khác sạn rất tốt, người ở trong phòng ngủ nói chuyện, người ở bên ngoài phòng khách cái gì cũng không nghe được, bên tai chỉ có không khí trầm tịch.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua....!
Giang Ngu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ngón tay cầm lấy bộ đột ăn từng chút siết chặt.
Thẳng đến khi cánh cửa kia mở ra.
Trình Tô Nhiên cầm điện thoại từ bên trong đi ra, trong mắt ý cười chưa lui, lúm đồng tiền nhỏ trên má lõm khởi độ cung ngọt ngào ôn nhu, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Ngu, độ cung nơi khóe môi dần dần triển bình.
Cô sửng sốt, tựa hồ mới nhớ tới trong phòng còn có người, ánh mắt đảo qua điểm tâm ngọt trên bàn.
"Giang tổng, cảm ơn ý tốt của cô, buổi tối tôi không ăn khuya, vẫn là nên mang về đi thôi." Cô khách khí mà cười cười.
"Được....."
Giang Ngu bất động thanh sắc mà gật đầu, đem hộp cơm một lần nữa thu trở về, xách lên túi xoay người, đi đến cạnh cửa, cánh tay vươn ra sắp đụng tới nắm cửa trong chớp mắt lại dừng lại.
Lặng im hồi lâu, cô ấy lại xoay người lại.
"Là bạn gái sao?"
- --------
Editor:
(~ ̄³ ̄)~.