Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cẩm Đường Xuân - Đường Ngọc

Bởi vì Lục Miện Thành tới tiểu viện, cho nên thời gian về Đào thành chậm lại hai ngày.

Vừa rồi sau khi pha trà cùng thái nãi nãi, mấy người bắt đầu cùng thái nãi nãi đánh mã điếu. Bởi vì có Lục Miện Thành ở đây, Đồng bà không thể ngồi bàn.

Đường Ngọc hôm qua vừa mới học được một ít, hôm nay liền phải lên sân khấu ‘đơn đả độc đấu’, Trần Thúc nhìn nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Để Đồng ma ma tới thay ta, ta cùng nàng chơi?”

Hắn không có hứng thú chơi mã điếu, hắn chỉ muốn ở cạnh nàng……

Trần Thúc nhích lại gần, Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, dường như còn chưa hết xấu hổ. Nếu hắn tiếp tục dạy nàng, vậy sẽ giống ngày hôm trước, kỳ thật giữa hai người vẫn cứ có đụng chạm. Đường Ngọc nghĩ nghĩ, uyển chuyển cự tuyệt, “…… Ta muốn tự mình chơi thử xem.”

Trần Thúc hơi giật mình, biết trong lòng nàng còn để ý.

Chuyện tối hôm qua, chính hắn cũng cảm thấy mất mặt……

Một bên, Lục Miện Thành nhiều chuyện, “Đúng đó, tam ca, huynh để tam tẩu đánh một mình đi! Ta không thắng bạc của tam tẩu là được! Đúng không tam tẩu?”

Trần Thúc vừa xếp bài, vừa bực bội trừng hắn.

Lục Miện Thành nhìn Lạc lão phu nhân nói, “Thái nãi nãi, người xem, tam ca hôm nay cứ hung dữ với con ~ giống như ăn hỏa dược chứ!”

Lạc lão phu nhân cũng nhìn về phía Trần Thúc.

Trần Thúc đạm thanh, “Ta chưa từng ăn qua, đệ ăn rồi hả, sao biết vậy?”

Lục Miện Thành cười đến nhe răng nhếch miệng.

Buổi sáng này, Đường Ngọc khó có khi lộ ra ý cười.

Trần Thúc thu hồi dư quang.

Bởi vì có Lục Miện Thành gia nhập, toàn bộ quá trình đánh mã điếu không biết vui vẻ hơn hôm qua bao nhiêu lần, nhưng lại ồn ào lên không ít, bởi vì miệng Lục Miện Thành vẫn luôn không ngừng nói

“Tam tẩu, tẩu đừng đánh bài trên bàn có sẵn, tam ca cùng thái nãi nãi đều nghe xong, bọn họ liền ăn bài trên tay tẩu!”

“Tam tẩu, tẩu từ từ đánh, không vội!”

“Tam tẩu, cho ta một bài trương đông phong ~”

“Ngươi dùng miệng đánh mã điếu hả?” Trần Thúc nhịn không được nói.

Lục Miện Thành lại không khách khí, hì hì cười nói, “Thật muốn dùng miệng đánh, mọi người đều đánh không lại ta!”

Trần Thúc trừng hắn.

Lục Miện Thành cười ha ha.

Đường Ngọc cũng nhịn không được cười.

Không biết vì sao, nàng có chút thích ở cùng một chỗ với Lục Miện Thành. Bởi vì khi ở cùng Lục Miện Thành, tâm tình tựa hồ sẽ rất tốt, thái nãi nãi hẳn là cũng vậy. Đặc biệt khi Trần Thúc cùng Lục Miện Thành cãi nhau, kỳ thật rất vui sướng, hai người ai cũng không thể chiếm thượng phong, nhưng không ai chịu nhường ai……

Từng vòng mã điếu qua đi, trên mặt thái nãi nãi vẫn luôn nở nụ cười

Đường Ngọc nhìn ra được, hôm nay thái nãi nãi rất cao hứng.

Lục Miện Thành đánh thắng một quân, khi đắc ý vênh váo, tùy tay ném một quân bài ra ngoài, Trần Thúc lập tức liền ù.

Tròng mắt Lục Miện Thành suýt nữa đã trừng ra ngoài, “Tam ca! Sao huynh cứ nhằm ta mà ù hoài vậy? Không thấy huynh ù thái nãi nãi cùng tam tẩu a!”

Trần Thúc bình tĩnh nói, “Bởi vì ngươi dùng miệng, người khác dùng tay……”

Trong nháy mắt, người trên bàn đều ôm bụng cười.

Lão phu nhân đặc biệt cười đến thở không nổi, Đường Ngọc cũng không nhịn được cười, khi lão phu nhân không lưu ý, dùng khuỷu tay đụng một quân bài rơi xuống đất, vừa lúc rớt ở giữa Đường Ngọc cùng Trần Thúc

Hai người đều cúi người xuống nhặt, vừa lúc đầu ngón tay đụng vào nhau……

Hai người đều hơi hơi dừng một chút.

Trần Thúc nhẹ giọng nói, “A Ngọc, để ta lấy đi.”

Không khí ái muội ở gần bên, Đường Ngọc buông tay, hai người đều ngẩng đầu, cái trán lại đụng vào nhau. Không hiểu sao, trong lòng Trần Thúc như bị mê hoặc, lại tiến đến gần, trộm hôn má nàng, nhạt tiếng nói, “Do ta không tốt.”

Trần Thúc đứng dậy.

Đường Ngọc ngây ngốc tại chỗ.

May mắn thái nãi nãi và Lục Miện Thành cũng chưa thấy, trong mắt Đường Ngọc đầy phức tạp, khi đứng dậy, lại thấy Đồng bà ở một bên cười cười.

Vừa rồi Đồng bà đã nhìn thấy, trong lòng Đường Ngọc đang nén giận.

……

Lão phu nhân không thể ngồi lâu, lại đánh hai vòng liền kết thúc.

Cuối cùng tính toán bạc, vậy mà Đường Ngọc lại thắng được nhiều nhất, thái nãi nãi thứ hai, sau đó là Lục Miện Thành, Trần Thúc là người thua nhiều nhất

Bạc thua của Trần Thúc gần như đều thua ở chỗ Đường Ngọc

Đường Ngọc vẫn chưa phát hiện mình thắng nhiều như vậy, lão phu nhân cười nói, “Người mới chơi vận may nhiều, ngăn cũng ngăn không nổi, như vậy cũng tốt, còn có người liên tiếp gặp xui.”

Đường Ngọc hoàn toàn không phát hiện, lão phu nhân nhắc tới, Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc.

Trần Thúc nắm tay ho nhẹ.

Lục Miện Thành tấm tắc thở dài, “Ta thấy là bạc ngửi được phương hướng của chủ nhân, biết là tam tẩu quản sổ sách, của cải tam ca có đều ở chỗ tam tẩu, cho nên bạc đều nghe lời đến chỗ tam tẩu hết rồi.”

Hai người Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều nhìn hắn.

Lục Miện Thành ha ha ha cười nói, “Tam ca, thua nhiều như vậy, huynh vẫn nên bán mình trả nợ đi!”

Hai người Trần Thúc cùng Đường Ngọc lại lần nữa nhìn hắn……

“Đệ nói nhiều như vậy, không sợ cắn đầu lưỡi hả?” Trần Thúc muốn dùng kim khâu miệng hắn lại

“Sao có thể chứ!” Lục Miện Thành đấu khẩu với hắn tâm tình rất tốt

Sau đó cùng thái nãi nãi tản bộ trong viện, Lục Miện Thành đang lúc nói hăng say, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, vẻ mặt như muốn khóc đến nơi.

Đồng bà bị dọa, “Tứ công tử, làm sao vậy?”

Lục Miện Thành chột dạ nhìn nhìn Trần Thúc, nói cũng không rõ, “Ta cắn đầu lưỡi……”

Đường Ngọc có chút dở khóc dở cười.

Đường Ngọc đỡ thái nãi nãi đi phía trước, Trần Thúc cùng Lục Miện Thành đi phía sau hai người. Dần dần, khoảng cách giữa bọn họ kéo ra được một ít, Lục Miện Thành biết tam ca là có chuyện muốn nói riêng với hắn

Quả nhiên, Trần Thúc hỏi Lục Miện Thành khi nào hồi kinh, Lục Miện Thành nói, “Sáng ngày mai đi, việc đã xong xuôi, còn phải đi về phục mệnh với đại ca.”

Trần Thúc không quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi, “Đệ ở trước mặt bệ hạ, cũng gọi đại ca sao?”

Lục Miện Thành gật đầu, “Đương nhiên rồi! Hắn là đại ca của chúng ta a!”

Trần Thúc hơi chần chờ, không có lên tiếng.

Lục Miện Thành lại nói, “Đại ca còn nhắc tới huynh đó! Nói muốn gặp huynh, cũng nói cuối năm trước là sinh nhật huynh, huynh lại đi Bình Nam, không gặp được huynh; đến tháng giêng, nói chung huynh cũng sẽ không nhập kinh, nhị ca cũng vậy. Mấy huynh đệ chúng ta lại muốn tụ hợp, còn không biết đến khi nào?”

Trần Thúc rũ mắt.

Hai người sóng vai đi tới, nhất thời đều không nói chuyện.

Phía trước, không biết Đường Ngọc đã nói chuyện gì, chọc thái nãi nãi cười rộ lên, rất xa, Trần Thúc cùng Lục Miện Thành đều không khỏi cười theo

“Thái nãi nãi thích tam tẩu.” Lục Miện Thành cười nói, “Ta cũng thích.”

“Nói giống như ta không thích……” Trần Thúc mở miệng, Lục Miện Thành lại nhịn không được cao giọng to nhỏ, “Trước đây ta còn thật sự cho rằng huynh muốn cưới công chúa, mệt ta còn đi tức giận với huynh, thì ra, có người đã sớm kim ốc tàng kiều tam tẩu, còn không nói ta biết ~”

Trần Thúc nhìn hắn, “Kiến Minh, tìm một chỗ nói chuyện đi.”

“Được a!” Lục Miện Thành cười.

……

Hậu viện, Trần Thúc cùng Lục Miện Thành uống trà.

Đã lâu không gặp, lại không có thái nãi nãi cùng Đường Ngọc ở đây, hai người trời nam biển bắc tán gẫu hồi lâu.

Muộn chút lão phu nhân tỉnh ngủ, chỗ lão phu nhân còn có Đường Ngọc làm khách, nghe nói hai huynh đệ bọn họ đang nói chuyện riêng, cũng không gọi bọn họ tới trước mặt.

Thời gian buổi trưa trôi qua rất nhanh, Trần Thúc cùng Lục Miện Thành ở trong uyển ngây người thật lâu, xong việc, Trần Thúc mới nói, “Ngày sau trước mặt người ngoài, nên gọi đại ca là bệ hạ, khi đệ ở riêng cùng đại ca, tốt nhất cũng nên gọi bệ hạ……”

Lục Miện Thành dừng chân, nhẹ giọng nói, “Vì sao chứ? Tam ca, nhị ca cũng nói như vậy? Các ngươi vì sao đều……”

Lục Miện Thành muốn nói lại thôi.

Gương mặt non nớt, mày hơi hơi nhăn lại, không giống vẻ mặt tươi cười khi nãy, tựa như ẩn giấu ngàn cân trầm trọng, đè nặng ở trong lòng không nhả ra không thoải mái, “Nhưng đại ca vẫn luôn chiếu cố chúng ta, trước nay cũng chưa từng thay đổi, ta vẫn không rõ, vì sao các huynh đều phải như vậy?”

Trong lòng Lục Miện Thành khổ sở, trầm giọng nói, “Đại ca xưng đế, là thuận theo dân tâm, phế đế làm bao nhiêu việc điên rồ, tam ca, tổ phụ huynh, cha mẹ huynh, không phải đều chết trong tay phế đế sao? Đại ca chỉ làm việc hắn nên làm, hắn không có làm gì sai, các huynh vì sao muốn xa cách hắn?”

Trần Thúc cũng dừng chân, “Không phải xa cách, mà là quân thần tự có khoảng cách. Kiến Minh, đệ cũng vậy.”

Lục Miện Thành thở dài, vốn đã im tiếng, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng, “Là bởi vì trước đây Ngụy hầu dung túng thuộc hạ, không dựa theo ước định không động vào dân chúng, giết bá tánh trong kinh thành, lại làm ra chuyện gian dâm cướp bóc trong cung, tam ca huynh không nhìn nổi, mới giết tướng lãnh đi theo đại ca, lại muốn đại ca định tội Ngụy hầu, cuối cùng đại ca không nghe, huynh mới tức giận đòi Bình Nam sao?”

Ôn hòa vốn có của Trần Thúc đã phai nhạt vài phần, “Ai nói với ngươi như vậy? Ngụy Chiêu Đình?”

Lục Miện Thành dừng một chút, nghiêm túc nói, “Tam ca, ta biết huynh không thích Ngụy hầu, Ngụy hầu hắn cũng là bất đắc dĩ, bởi vì có dư nghiệt phế đế ẩn núp trong kinh thành, huynh lại không phải không biết, những dư nghiệt đó đi theo phế đế làm không ít chuyện thương thiên hại lí, nếu bỏ qua, thương vong lại càng nhiều hơn; chuyện trong cung, là do quản không được tướng sĩ, tam ca, không phải huynh đã động vào người ta rồi hay sao? Những người này đi theo đại ca làm việc, trung thành và tận tâm, huynh không biết đại ca vì bình ổn oán khí trong quân, đã đè ép bao nhiêu bất mãn trong quân xuống……”

Trần Thúc biết đoạn đường này Lục Miện Thành đã bị Ngụy Chiêu Đình tẩy não, căn bản nghe không lọt tai.

Lục Miện Thành làm như cũng cảm thấy nên nói nặng chút, lại nói, “Đại ca cùng Ngụy hầu kỳ thật đều không ngại việc này, nhưng tam ca, huynh cũng đừng bởi vì việc nhỏ này mà xa cách đại ca, trong kinh hiện giờ, người đại ca có thể dùng đã không nhiều lắm, huynh và ta đều không giúp hắn, hắn phải làm sao bây giờ?”

Trần Thúc im lặng.

Muộn hơn chút, cùng thái nãi nãi dùng xong cơm chiều, Đường Ngọc ở lại cùng thái nãi nãi tản bộ tiêu thực.

Trần Thúc cùng Lục Miện Thành từng người trở về phòng trước

Trở lại phòng, Trần Thúc ngồi ở phòng ngoài xuất thần, hôm nay nói cùng Lục Miện Thành không ít, làm cho trong lòng Trần Thúc luôn có dự cảm không hay. Hắn muốn nói với Lục Miện Thành việc hôm qua, Ngụy Chiêu Đình mượn tay ca cơ hạ dược Lục Miện Thành, muốn cho Lục gia cùng Ngụy gia liên hôn, ly rượu kia đã bị hắn uống hết, Ngụy Chiêu Đình không dám vụng trộm động ý niệm khác

Hắn chuốc say Lục Miện Thành, lại nói cùng Ngụy Chiêu Đình, nếu hắn có muội muội thiên tư quốc sắc như Ngụy hầu, nhất định yêu quý có thừa, sẽ không lấy nàng làm công cụ để liên hôn. Ngụy Chiêu Đình cười mờ ám nói, nếu xá muội có thể đến Kính Bình Hầu phủ hầu hạ, cũng không cần liên hôn lấy danh phận gì đó, làm thị thiếp cũng được, làm nô làm tì cũng tốt, đều mặc Kính Bình Hầu an bài, ngày sau, mọi người cùng tồn tại trong triều, chiếu cố lẫn nhau, thêm một bằng hữu tốt hơn nhiều so với việc có thêm một địch nhân.

Sau tấm bình phong, Ngụy Tiêm Tiêm chỉ mặc một kiện sa y mỏng đến độ ẩn hiện đường nét bên trong, cổ họng hắn khô nóng, trong đầu dần dần hiện lên đều là hình ảnh khi ở dịch quán, cảnh tượng hắn cùng Đường Ngọc thân cận, ý niệm phát ra càng thêm không thể vãn hồi. Hắn nói cùng Ngụy Chiêu Đình, hắn và Lục Miện Thành muốn ở Mạo thành thêm mấy ngày, Miện Thành có khả năng sẽ không hồi kinh cùng hắn ta

Ngụy Chiêu Đình cười cười, biết hắn sẽ không cảm kích, cũng sẽ không để Lục Miện Thành đồng hành cùng mình, cho nên Ngụy Chiêu Đình mới rời khỏi Mạo thành về kinh trước

……

Trần Thúc có chút đau đầu, ngồi trên giường nhỏ, duỗi tay đỡ trán.

Thái nãi nãi nói đúng.

Kiến Minh thẳng thắn, dễ bị người khác lợi dụng, ở trong triều không hẳn là chuyện tốt……

Hôm nay Kiến Minh nói những lời này với hắn, không hẳn đều xuất phát từ miệng Ngụy Chiêu Đình. Nếu xuất phát từ miệng của đại ca, vậy giữa đại ca và hắn, đã sinh ra khoảng cách.

Đại ca đa nghi, hắn không có ở trong kinh, bên cạnh còn có Ngụy Chiêu Đình.

Nhưng lý do đường hoàng như vậy, Kiến Minh đều tin hết

Trần Thúc nhẹ nhàng niết giữa mày.

Không biết có phải do chuyện tối hôm qua hay không, nhưng vào đêm đã lâu, Đường Ngọc vẫn chưa trở về.

Trần Thúc đợi thật lâu, rồi sau đó mới đi nhĩ phòng tắm rửa

Chờ tắm gội thay đổi y phục xong ra ngoài, ngọn đèn dầu ở giữa phòng ngoài đã sáng lên, có người đang lật sách bên kệ sách, sau kệ sách là rèm trướng bằng lụa mỏng, Trần Thúc vẫn chưa nhìn kỹ, cứ nghĩ là nàng. Trong lòng Trần Thúc hơi động, đáy lòng mê hoặc, từ phía sau tiến lên ôm lấy nàng, “A Ngọc, đừng tức giận ta nữa”

“……”

“……”

Hai người đều cứng đờ, đều cảm thấy không thích hợp, cần quay đầu thì quay đầu, cần ngẩng đầu thì ngẩng đầu, Trần Thúc thấy hắn đang ôm là Lục Miện Thành, toàn bộ mặt đều chuyển màu.

Xanh hệt như cỏ!

“Ngươi tới nơi này làm gì!” Trần Thúc hơi bực.

Khóe miệng Lục Miện Thành giật giật, răng như dính chặt vào nhau, cả người đều có chút không tốt, biểu tình hoảng sợ cùng ghét bỏ, ậm ừ nói, “Tam…… Tam tẩu nói, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp. Đêm nay nàng muốn ngủ cùng thái nãi nãi, để hai huynh đệ chúng ta ôn chuyện cùng nhau.”

Nhấn Mở Bình Luận