Đi đến viện tổ mẫu, Trần Thúc gặp tổ mẫu, đơn giản nói vài câu về chuyện xuân tuần để tổ mẫu đừng lo lắng, mọi việc hắn đều ổn, lại hỏi thăm tổ mẫu tình hình gần đây, nói thêm cùng tổ mẫu một hai câu, mới đón tiểu Sơ Lục từ trong lòng tổ mẫu, nhịn không được lại hôn, lại ôm, lại nâng lên cao.
Bây giờ tiểu Sơ Lục đã có thể nâng lên cao.
Chỉ là cần nhẹ nhàng, chậm rãi, còn phải chú ý an ổn.
Trần Thúc nâng lên cao thật cẩn thận, rõ ràng tiểu Sơ Lục rất thích.
Khi Trần Thúc giơ bé lên, bé liền kéo miệng nhỏ nở nụ cười.
Tiểu Sơ Lục năm tháng tuổi, đã có vài chiếc răng sữa nhỏ xíu, khi cười thoạt nhìn đáng yêu tới cực hạn.
Trần Thúc thích không chịu nổi
Chờ khi trở về trong phòng, Trần Thúc để Lê ma ma dỗ tiểu Sơ Lục ngủ.
Đường Ngọc hỏi, "Sao lại trở về nhanh như vậy, không phải chàng nói phải đến cuối tháng ba mới có thể về tới sao?"
Trong phòng, Trần Thúc tự nhiên ôm lấy nàng, "Nhìn thấy thư nàng gửi, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Bình thường nàng sẽ không gửi cho ta thư như vậy đâu, nhất định đã xảy ra chuyện, cho nên ta cho bọn họ lên đường suốt đêm trở về."
"Xảy ra chuyện gì, A Ngọc?" Mày Trần Thúc hơi nhíu lại.
Đường Ngọc thế mới biết hắn lên đường suốt đêm, nguyên do cũng vì nàng viết cho hắn mấy chữ kia
Thấy Đường Ngọc ngơ ngẩn.
Trong lòng Trần Thúc khẩn trương, lại ra vẻ trấn định, "Đừng sợ, nói ta nghe."
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Không có...... Chỉ là mấy ngày trước đây mợ tái phát chứng tim đập nhanh, đã cho đại phu đi xem qua, nói mợ thật không tốt, đại phu cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu, lòng thiếp rất cảm thán, rõ ràng một người tốt như vậy, nhưng bây giờ lại ốm đau, sinh tử vô thường...... Mợ nhớ nhà, cũng nói với thiếp, nói thiếp có Trường Doãn cùng Sơ Lục, còn có nhân sinh rất tốt, bảo thiếp nhớ sống thật tốt mỗi ngày...... Thiếp cũng biết được rất nhiều chuyện của chàng, bỗng nhiên thiếp lại rất nhớ chàng, cho nên......"
Lời nàng nói còn chưa dứt, hắn ngậm lấy đôi môi nàng
Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, những lời nàng chưa nói xong đã không còn quan trọng nữa
Dường như lời nàng muốn nói, kỳ thật đại khái Trần Thúc đều biết hết
Hắn ôm nàng, ôm hôn ở trong phòng
Đã lâu không thấy, ái mộ hòa lẫn cùng nhung nhớ, tràn ngập trong ái muội
Xiêm y tầng tầng trên người bị rút đi, màn gấm trên giường buông xuống, ngăn cách ra một mảnh đất trời độc lập. Hai người không có quá nhiều lời muốn nói, xa cách với nỗi chờ đợi dài dằng dặc, hắn chậm rãi nếm thử, cũng ôn nhu đến tận cùng.
Nàng nhịn không được ôm cổ hắn
Thanh âm hắn trầm thấp làm nàng thích ứng từ từ, cũng chậm rãi cọ cọ bên tai nàng, "Ta thích bạch mẫu đơn, thích Vân Châu phách lạc."
"Thích hải đường, khi còn nhỏ từ Hoàn thành trở về liền thích......"
"Thích màu xanh biếc, màu của bầu trời."
"Thích nàng, thích chuyện bây giờ đang làm cùng nàng......"
Sắc mặt Đường Ngọc hồng thấu, từng chút một trong thẳng thắn thành khẩn của hắn, dần dần mất tỉnh táo. Trong mơ màng hồ đồ, lại nghe tiếng hắn nói bên tai, "A Ngọc, chúng ta đều sẽ tốt, ta sẽ mãi mãi bên cạnh nàng cùng nhi tử."
Nàng thật sự mệt mỏi, khẽ ừ một tiếng.
Ngắn ngủi ôm nhau ngủ, dường như đã trở về lúc trước.
Hắn cam tâm tình nguyện.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Từ khi Trần Thúc trở về Kính Bình Hầu phủ, ngày tháng dường như khôi phục lại như thường.
Trong Vạn châu phủ, đóng quân các nơi bắt đầu thường xuyên nhận lệnh điều động
Tướng lãnh các đạo đóng quân cũng bắt đầu liên tiếp xuất nhập hầu phủ, gặp Trần Thúc.
Trần Thúc không dẫn binh, nhưng đóng quân Vạn Châu đều nằm trong tay Trần Thúc
Trước đây Vạn tướng quân đã lãnh một phần đóng quân Vạn Châu đi Bình Nam, bây giờ, trước lúc bọn họ đi Bình Nam, đóng quân còn sẽ lại được điều chỉnh lớn một lần, bảo đảm thời điểm Trần Thúc ở Bình Nam, hai nơi Bình Nam cùng Vạn Châu đều an toàn, hơn nữa đóng quân cũng có thể tùy thời nhanh chóng điều động.
Quân quyền ở trong tay, chính quyền mới có thể ở trong tay.
Thiên tử không dám động vào Vạn Châu, cũng không phải bởi vì Vạn Châu giàu có và phồn thịnh, mà do Vạn Châu giàu có và phồn thịnh nên mới có thể dưỡng được một đội đóng quân tinh nhuệ, cho nên thiên tử cũng được, chư hầu xung quanh cũng được, đều sẽ không xé rách mặt cùng Trần Thúc.
Trong phòng nghị sự có Cố trưởng sử cùng Phùng Vân, còn có các quan lại khác của Vạn Châu phủ, đa số Trần Thúc sẽ không gặp tướng lãnh đóng quân ở phòng nghị sự, mà gặp ở thư phòng
Bởi vì tướng lãnh đóng quân ra vào phủ thường xuyên, dần dần, Đường Ngọc cũng đều có thể gọi tên mỗi tướng lãnh, người khác cũng đều nhớ rõ phu nhân.
Ngày đầu tiên nàng đưa trà bạch mẫu đơn tới cho hắn, Trần Thúc nhìn nàng một cái, nhớ tới hôm qua chỉ nói bạch mẫu đơn với nàng trên giường, nhưng nàng vẫn ghi tạc, trong lòng Trần Thúc hơi động
Nàng vốn định mang trà đến liền đi, nhưng lại bị hắn kéo trở về, trước mặt mọi người hôn nàng một cái.
"Trường Doãn!" Đường Ngọc kinh ngạc đến ngây người
Trong quân có không ít người đều cúi đầu, trộm cười cười.
Đường Ngọc nhanh chân bước ra sân
Tháng ba, hạnh hoa trong sân đã nở rộ
Đường Ngọc nhặt mấy cành cắm vào bình hoa, đặt vào thư phòng hắn, bất chợt cảm giác lịch sự tao nhã hơn rất nhiều.
Mỗi buổi sáng nàng vẫn mang tiểu Sơ Lục đến viện lão thái thái chơi.
Thời tiết ấm lên, thời gian tiểu Sơ Lục chơi có thể kéo càng dài.
......
Đường Ngọc vẫn bớt thời giờ mỗi ngày đưa chút đồ đến phòng nghị sự, điểm tâm cũng được, trái cây cũng được.
Quan viên phòng nghị sự đều quen thuộc Đường Ngọc
Đặc biệt là Cố Tới cùng Phùng Vân.
Lúc Đường Ngọc đến phòng nghị sự, đôi khi Cố Tới và Phùng Vân sẽ mời phu nhân cùng nghe nghị sự đang bàn, còn sẽ trong lúc lơ đãng hỏi phu nhân thấy sao, phu nhân có ý gì không, phu nhân cảm thấy thế nào?
Trần Thúc kinh ngạc nhìn nàng.
Cố bá cùng Phùng thúc thật sự đang nghe nàng......
Tuy rằng trước đây nghe Đồng bà cùng Phạm Cù nói là một chuyện, nhưng chính mắt nhìn thấy trong phòng nghị sự, lại là chuyện khác.
Trần Thúc lại nghĩ tới khi ở Đài Vận, mỗi người đều ca tụng phu nhân có thừa, hình như Đường Ngọc trời sinh có lực tương tác, cũng rất dễ được người tin cậy.
Trần Thúc cười cười, không có chọc thủng.
Nhưng thời gian mỗi ngày Đường Ngọc ở phòng nghị sự đều sẽ không quá dài, mặc dù đôi khi Cố Tới cùng Phùng Vân sẽ hỏi ý phu nhân, nhưng đại khái nói xong, Đường Ngọc cũng gần như không ngồi lại lâu
Hắn ôm nàng, hôn sườn má nàng, nhẹ giọng nói, "Chút nữa ta về."
Nàng nói được
Cố Tới cùng Phùng Vân, còn có các quan lại khác trong phòng nghị sự xem ra, tình cảm của hầu gia cùng phu nhân rất tốt.
Rõ ràng tiểu thế tử cũng gần sáu tháng, hai người lại giống như còn tân hôn
......
Hai người cũng xác thật giống như tân hôn.
Vào đêm, lúc Trần Thúc không có quá nhiều việc, sẽ tốn không ít thời gian chơi cùng Sơ Lục, cũng sẽ hoan hảo cùng Đường Ngọc, lại không dám quá giày vò, thật chậm rãi, thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, cũng dần dần khôi phục lại như trước đây
Hắn sẽ nhân lúc nàng phân loạn hỏi nàng, hắn thích cái gì?
Mặt nàng hồng, cắn môi không nói lời nào.
Hắn thích nàng, thích tất cả thời gian bên cạnh nàng
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mỗi ngày Đường Ngọc đều sẽ đi tòa nhà bên kia thăm mợ.
Đường Ngọc thấy chuyến này trở về, Dương thị bị bệnh, Mậu Chi gần như đều ở nhà chăm sóc, rất ít có thời gian đi phòng nghị sự cùng Trần Thúc, Trần Thúc cũng cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày, bên cạnh mẫu thân nhiều hơn
Đường Ngọc trấn an, mợ sẽ khá lên.
Mậu Chi gật đầu, kỳ thật hắn biết thân thể mẫu thân không tốt, nhưng từ khi tới Vạn Châu phủ, vẫn luôn có đại phu trông nom, bệnh tình mẫu thân vẫn luôn ổn thỏa. Bỗng nhiên chuyển bệnh, làm Mậu Chi nhớ tới, kỳ thật thân thể mẫu thân vẫn luôn mang bệnh.
Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ đầu của hắn, Mậu Chi đệ cần dũng cảm hơn, mới làm cho mợ bớt lo lắng
Mậu Chi gật đầu.
Thực mau, Mậu Chi cũng bắt đầu khôi phục đi phòng nghị sự làm tiểu thư đồng cho Trần Thúc
Ngoại trừ đi phòng nghị sự, Trần Thúc còn an bài tiên sinh dạy học cho hắn
Trần Thúc cho hắn ở phòng nghị sự lâu như vậy, chính là mài lỗ tai, làm quen mắt, mở rộng tầm nhìn, lần này sau xuân tuần, năng lực lý giải chuyện triều đình của Mậu Chi nháy mắt tăng thêm một bậc
Trần Thúc an bài tiên sinh, là để giảng dạy cho Mậu Chi chính sử kinh luân, trước đây Mậu Chi nghe không hiểu, nhưng chuyến này trở về, lúc tiên sinh nói, trong đầu Mậu Chi đã bắt đầu có khái niệm.
Trần Thúc sẽ nói với Dương thị chuyện Mậu Chi
Dương thị sinh bệnh, cũng dường như bỗng nhiên làm cho Mậu Chi hiểu chuyện rất nhiều.
Hắn muốn cho nương nhìn thấy hắn trưởng thành từng chút, tiến bộ từng chút
......
Đường Ngọc cũng hỏi Phạm Cù, chuyện ở Đài Vận cùng chuyện Du Dương Hầu
Trước đây nhận được tin từ Văn Quảng, nói thiên tử ban Đài Vận cho Du Dương Hầu, vậy trong tay Du Dương Hầu đã có thánh chỉ, đa số bá tánh ở Đài Vận đều là con dân trước đây của Du Dương Hầu, cho nên lúc ấy khi Đường Ngọc nhìn thấy thư, trong lòng có chút hoảng loạn, không biết Trần Thúc muốn ứng đối ra sao
Phạm Cù cũng được, Đồng bà cũng bà, còn có Viên Liễu, hoặc nhiều hoặc ít đều đã nói với nàng chuyện giữa Trần Thúc cùng thiên tử, thậm chí lần này Trần Thúc đi sứ Nam Thuận, kỳ thật cũng là thiên tử đánh chủ ý lên Trần Thúc cùng Sơ Lục, bây giờ, Trần Thúc xuân tuần, thiên tử lại cố ý kiếm chuyện, trong lòng Đường Ngọc không thể không lo lắng.
Thiên tử ban Đài Vận cho Du Dương Hầu, chính là không muốn tự mình động thủ đối phó Trường Doãn, mà là mượn tay người khác ngáng chân Trường Doãn
Chuyện như vậy ngày sau sẽ còn không ít.
Nhưng Phạm Cù lại cười nhìn nàng nói, "Phu nhân yên tâm, chuyện Du Dương Hầu, hầu gia đều đã xử lý thỏa đáng, ngày sau mặc dù Du Dương Hầu có thánh chỉ, cũng sẽ không lại nói đến chuyện muốn đòi Đài Vận nữa."
Tuy Đường Ngọc biết Trần Thúc là Kính Bình Hầu, trước đây trong triều đã không có mấy người dám xung đột với hắn, nhưng quan tâm sẽ bị loạn.
Phạm Cù thở dài, "Phu nhân, hầu gia tuy rằng lúc tuổi nhỏ trong nhà gặp biến cố, nhưng hầu gia trước nay đều không phải quả hồng mềm, cũng vẫn luôn rất kiên cường. Nếu so sánh với Kính Bình Hầu, Du Dương Hầu phủ thiếu rất nhiều kiên cường. Phu nhân biết việc trong triều chính là như thế, đây chỉ là mới bắt đầu, ngày sau cũng sẽ không ngừng, hầu gia tự nhiên muốn giết gà dọa khỉ cho các chư hầu khác nhìn, nếu không theo thủ đoạn của thiên tử, chẳng phải mấy ngày qua không chỉ có một Du Dương Hầu, mà sẽ còn các hầu phủ khác, vậy Vạn Châu thật sự sinh ra rất nhiều việc."
Đường Ngọc gật đầu, nhớ lúc trước lên đường từ Miểu thành đi Đào thành, Trần Thúc đã muộn hơn một tháng, chính là để thu thập thủ thành của Miểu thành
Trần Thúc có nguyên tắc xử sự của hắn, nàng lo hơi nhiều rồi
......
Đến cuối tháng ba, trong phủ đã thu thập gần xong, đang kiểm kê đồ đạc chuẩn bị xuất phát đi Bình Nam.
Lần này đi Bình Nam, Phạm Cù sẽ đi theo cùng
Ngày sau Bình Nam Kính Bình Hầu phủ cũng sẽ có trưởng sử, nhưng bây giờ, Phạm Cù sẽ đi, trong lòng Đường Ngọc như được uống liều thuốc an thần.
Đoạn đường này, Đường Ngọc cho Thảo Diên cùng Tiểu Quả chia ra chăm sóc cho tổ mẫu cùng mợ, đường xá có chút dài, nhanh thì hai tháng, chậm thì khoảng hai tháng rưỡi, bên cạnh tổ mẫu cùng mợ vẫn phải có người đơn độc đi theo, một đường chiếu cố thỏa đáng. Chờ ngày sau tới Bình Nam, Đường Ngọc cũng muốn để hai người Thảo Diên cùng Tiểu Quả ở lại chăm sóc cho tổ mẫu cùng mợ
Trần Thúc nói được
Nhìn bên ngoài xe ngựa dần dần đi xa Kính Bình Hầu phủ cùng Giang thành, Đường Ngọc nhịn không được cảm thán trong lòng, thời gian dường như trôi quá nhanh. Dường như tới Giang thành vẫn là chuyện không lâu trước đây, bây giờ, đã dẫn theo tiểu Sơ Lục khởi hành về lại Bình Nam......
"A Ngọc, về nhà thôi."
Bình Nam là nhà của nàng, cũng là nhà của hắn cùng tiểu Sơ Lục