Lưu thành, Quá Ngôn cung.
Tấn đế gặp xong triều thần, giữ lại riêng tể phụ Công Tôn Đán ở lại Hằng Quang điện nói chuyện.
"Bệ hạ, Kính Bình Hầu cùng phu nhân về Bình Nam." Công Tôn Đán bình tĩnh nói
Triệu Văn Vực nghe ba chữ Kính Bình Hầu trong lòng liền không thoải mái, lại nghe được hắn cùng phu nhân trở về, Triệu Văn Vực liền cắn môi
Thấy dáng vẻ này của hắn, Công Tôn Đán thở dài, "Bệ hạ, vi thần đang nói chính sự cùng bệ hạ"
Triệu Văn Vực bực bội, "Tương phụ mời nói."
Công Tôn Đán nghiêm túc nói, "Bệ hạ, Kính Bình Hầu cũng tốt, Vạn Châu cũng tốt, địa vị trong nước hết sức quan trọng, chúng ta cần mượn sức."
Triệu Văn Vực: "......"
Công Tôn Đán thấy hắn vẫn mang dáng vẻ này, chỉ có thể thở dài, "Bây giờ nếu ta là Diệp Lan Chi, ta sẽ làm hai việc."
Lúc này Triệu Văn Vực mới nghiêm túc nhìn về phía hắn.
Công Tôn Đán nói, "Thứ nhất, Kính Bình Hầu chính là người đứng đầu chư hầu khăp nơi, người khác đều nhìn về Kính Bình Hầu, chỉ cần Kính Bình Hầu bất kính với thiên tử, những người xung quanh sẽ nháo nhào noi theo, nhưng Kính Bình Hầu vẫn còn nguyện trung thành với thiên tử, cho nên xung quanh cũng không dám nhúc nhích. Vì vậy, chuyện thứ nhất Diệp Lan Chi sẽ làm, chính là lôi kéo Kính Bình Hầu."
Triệu Văn Vực cười nhạt, "Tương phụ, trước đây không phải người đã nói? Trần Thúc mất tích, là đoán được Diệp Lan Chi muốn bỏ cha lấy con sao? Trần Thúc ngốc à, Diệp Lan Chi đã muốn bỏ cha lấy con rồi, hắn còn nguyện trung thành với thiên tử?"
Triệu Văn Vực đã gặp qua Trần Thúc, Trần Thúc không phải là người như vậy.
Trần Thúc thật sự đa mưu túc trí!
Không chỉ có trên triều đình, mà còn......
Đường Ngọc rõ ràng đã bị hắn...... Bây giờ còn chịu ở chung với hắn, người này tâm cơ thủ đoạn đều thực âm hiểm, tuy rằng lúc ấy tha một mạng cho hắn cùng mẫu phi, nhưng nói không chừng còn có ý đồ lén lút nào đó
Chắc chắn Trần Thúc sẽ không nguyện trung thành với Diệp Lan Chi.
Công Tôn Đán nói, "Kính Bình Hầu sẽ không nguyện trung thành với Diệp Lan Chi, nhưng nếu Diệp Lan Chi để Hoàng Hậu đi Vạn Châu cùng Phong Châu, gặp Kính Bình Hầu cùng Kiến Bình Hầu thế tử, hai người bọn họ sẽ đáp ứng Hoàng Hậu, tiếp tục làm bộ trung thành với thiên tử, cục diện như vậy rất bất lợi với bệ hạ."
Thật ra Triệu Văn Vực cũng không nghĩ tới đó
Công Tôn Đán thấy rốt cuộc hắn cũng nghiêm túc, lại nói, "Chuyện thứ hai, Diệp Lan Chi sẽ cho Lục Miện Thành dẫn binh tới tấn công Lưu thành."
"Lục Miện Thành?" Triệu Văn Vực cười, "Ngay cả doanh trại Lục Miện Thành còn chưa tới, hắn để Lục Miện Thành dẫn binh, ta ngủ cũng có thể cười tỉnh......"
Chỉ là mới vừa nói xong, thấy Công Tôn Đán nhíu mày, Triệu Văn Vực lại sửa miệng, không hề cợt nhả, trịnh trọng nói, "Diệp Lan Chi nếu thật sự để Lục Miện Thành dẫn binh, trẫm, ngủ cũng có thể cười tỉnh!"
Công Tôn Đán nhìn hắn, "Sao bệ hạ không nghĩ tới, căn cơ tân triều từ trước đến nay tốt hơn chúng ta nhiều, nhưng vì sao nhiều lần tấn công đều không thành công? Bởi vì trong lòng Diệp Lan Chi, quân chính quy của hắn là quân An Bắc, cần tử thủ kinh thành và các thành trì trọng địa lân cận, đây là nền móng của hắn, cũng là đường lui, dù có gì xảy ra, hắn có thể giữ vùng xung quanh kinh thành và đất phong An Bắc, thì trước sau hắn vẫn có nửa giang sơn. Cho nên hắn vẫn luôn dùng đóng quân khác, tuy rằng xuất binh, nhưng các đóng quân này sẽ không nghe lời tướng lãnh An Bắc thủ hạ của hắn, nhưng Lục Miện Thành không giống, Lục gia là thế gia, không phải tướng lãnh An Bắc, Lục Miện Thành sẽ không đánh giặc, nhưng làm phó tướng vẫn có thể. Hơn nữa quan trọng nhất, bệ hạ có nghĩ tới không, với mối quan hệ giữa Lục Miện Thành cùng Kính Bình Hầu, Kiến Bình Hầu thế tử, nếu biết Lục Miện Thành tới Lưu thành chịu chết, Kính Bình Hầu cùng Kiến Bình Hầu thế tử có thể ngồi yên không quan tâm hay không, hay sẽ giúp Lục gia tới đánh Lưu thành?"
Nghe đến đó, sắc mặt Triệu Văn Vực khẽ biến.
Sao hắn lại không nghĩ tới?
Hắn đã thấy quan hệ giữa Trần Thúc cùng Lục Miện Thành còn có Thịnh Liên Húc!
Hai người bọn họ có khả năng giúp Lục Miện Thành đánh Lưu thành......
Một khi Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc bắt đầu đối phó Lưu thành, chỉ sợ Lưu thành......
Mặt Triệu Văn Vực rốt cuộc đã tìm không thấy nét nhẹ nhàng bâng quơ, "Tương phụ, chúng ta nên làm như thế nào?"
Công Tôn Đán thở dài, "Làm chuyện thứ nhất Diệp Lan Chi muốn làm."
Triệu Văn Vực khó hiểu.
Công Tôn Đán đáp, "Lôi kéo Kính Bình Hầu phủ cùng Kiến Bình Hầu phủ; du thuyết* Lục gia."
*du thuyết: dùng lời lẽ cho kẻ khác theo đường lối của mình
Triệu Văn Vực nhức đầu, "Sao có thể?"
Công Tôn Đán trầm giọng, "Sao không có khả năng?"
Triệu Văn Vực sửng sốt.
Công Tôn Đán nhíu mày, "Bệ hạ, khi bệ hạ dựng cờ, ta đã nói gì cùng bệ hạ?"
Triệu Văn Vực đáp, "Tân triều có quân An Bắc làm hậu thuẫn, nhất thời nửa khắc, không có khả năng diệt tân triều, chỉ có thể cùng tồn tại rồi lại mưu đồ."
Công Tôn Đán lại hỏi, "Bệ hạ, nếu kẻ địch của tân triều chỉ có chúng ta, chúng ta chính là nơi chịu đựng mọi công kích, Diệp Lan Chi sẽ tìm đủ mọi cách xử lý Lưu thành; nhưng nếu kẻ địch của tân triều không chỉ có chúng ta, mà còn người thứ hai, vậy có phải tân triều sẽ như ném chuột sợ vỡ bình không?"
"......" Triệu Văn Vực hơi ngừng, "Tương phụ, ý của người là?"
Công Tôn Đán đáp, "Để Kính Bình Hầu làm người thứ hai, trong khoảng thời gian ngắn, có thể bảo đảm Lưu thành chúng ta không cần lo lắng."
Khóe miệng Triệu Văn Vực giật giật, "Sao hắn có thể......"
Nhưng mới vừa nói xong, Triệu Văn Vực lại sửng sốt, sao hắn lại không thể? Chỉ cần Trần Thúc muốn, hắn ta chính là quân hầu, như hắn muốn, hắn cũng có thể xưng đế......
Triệu Văn Vực kinh ngạc nhìn về phía Công Tôn Đán, "Tương phụ, phải du thuyết như thế nào mới có thể lôi kéo được Trần Thúc?"
Công Tôn Đán nhìn về phía Triệu Văn Vực, "Bệ hạ, Kính Bình Hầu nghe ai nói?"
Triệu Văn Vực nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, cũng không thể là Đường Ngọc.
Công Tôn Đán đáp, "Kiến Bình Hầu phủ lão phu nhân, Kính Bình Hầu thái nãi nãi."
Đầu tháng tư, đoàn người Trần Thúc cùng Đường Ngọc khởi hành từ Vạn Châu về lại Bình Nam.
Trên đường thuận lợi, thời tiết cũng không lạnh, tiểu Sơ Lục cũng thích ứng sinh hoạt trên đường đi. Ban đầu vẫn còn chưa quen lắm, nhưng chờ đến tháng 5, gần như đã không còn gì đáng lo
Đầu tháng 5, theo kế hoạch, Trần Thúc muốn tách khỏi đoàn người Đường Ngọc, lão thái thái, còn có Dương thị
Miểu thành là thủ phủ Bình Nam, hắn muốn đến Miểu thành trước, chuẩn bị xong việc trong thành, như vậy khi Đường Ngọc cùng tổ mẫu, mợ đến, việc trong thành cơ bản đã chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ có thể từ từ tới.
Đây là lúc khởi hành đã thương lượng trước cùng Đường Ngọc
Nếu hắn lên đường thì mùng mười tháng 5 là có thể đến, còn đám người Đường Ngọc có thể chậm rãi trở về thành, cuối tháng 5 đến cũng không sao
Tổ mẫu tuổi lớn, mợ lại có bệnh trong người, đi đường không thể nhanh được.
Vào đêm, dịch quán, Trần Thúc có chút luyến tiếc Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục
Tiểu Sơ Lục hiện giờ đã sắp bảy tháng, đã có thể vịn đồ vật ngồi dậy, cho nên mỗi ngày sẽ ngồi trên giường, cùng Trần Thúc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi
Trần Thúc thực luyến tiếc nhi tử.
"Ngoan nhi tử, thay cha chăm sóc mẫu thân." Trần Thúc càng luyến tiếc Đường Ngọc.
Tiểu Sơ Lục bảy tháng tuổi, thời gian ngủ mỗi ngày cũng không quá dài như trước, thời gian tỉnh mỗi ngày rất nhiều, hơn nữa bởi vì bắt đầu từ từ ăn thêm cháo bột cùng thức ăn dặm, từ từ cũng không còn dựa dẫm vào Đường Ngọc, không cần Đường Ngọc nuôi nấng, thời điểm Đường Ngọc cho bé bú đã không phải rất nhiều, hơn nữa tiểu Sơ Lục rất lâu đói, nếu đói bụng có thể ăn thức ăn dặm, ban đêm, thời gian Đường Ngọc có thể ngủ càng được nhiều hơn
Thời gian tiểu Sơ Lục được Lê ma ma chăm sóc cũng dần dần nhiều lên.
Ngày mai Trần Thúc phải đi trước, ban đêm nghỉ ngơi từ rất sớm
Trần Thúc ôm Đường Ngọc, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi nàng, nhẹ giọng nói, "Lại xa nhau nửa tháng rồi gặp mặt."
Đường Ngọc khẽ ừm một tiếng.
Đoạn thời gian ở chung này, đã làm Trần Thúc rất khó quen ngày tháng không có nàng cùng nhi tử bên cạnh
Kỳ thật trong lòng Trần Thúc cũng ngầm mong đợi, nhưng lại không thể mở miệng.
Ngày mai muốn tách ra, Trần Thúc ôm nàng vào trong ngực hôn môi, khi tình ý mật nùng, Tiểu Mễ bên ngoài nói, "Hầu gia, phu nhân, lão phu nhân tới."
Trần Thúc cùng Đường Ngọc dừng lại.
Trần Thúc đi ra phòng ngoài trước, Đường Ngọc cần sửa sang lại xiêm y
"Tổ mẫu?" Trần Thúc vén mành lên đi ra phòng ngoài.
Lão thái thái thở dài, "Trường Doãn, ta có việc muốn thương lượng với con."
Trần Thúc tiến lên, "Tổ mẫu sao vậy?"
Lão thái thái nhìn hắn nói, "Trường Doãn, ta vừa mới thương lượng với mợ con, ta với mợ, một người tuổi tác cao, một người thân thể không được khỏe, vì thế đi đường không thể nhanh được, cho nên tách ra hai nhóm đi là không sai. Nhưng Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục không cần phải ở lại cùng đi với ta và mợ, một nhà ba người các con khó khăn lắm mới được đoàn tụ, nên cùng nhau khởi hành về Miểu thành trước, ta cùng mợ con tới chậm một chút cũng không sao, để Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục ở lại, còn không bằng lên đường cùng con, con cảm thấy sao?"
"Tổ mẫu......" Trần Thúc hiểu ý lão thái thái, trên đường đi nhanh chút, kỳ thật Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục không bị ảnh hưởng nhiều lắm, hắn cũng từng nghĩ dẫn mẫu tử bọn họ đi cùng
Lão thái thái nắm lấy tay hắn, cười nói, "Tổ mẫu biết con là hài tử tốt, cũng hiếu thuận, nhưng để Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục ở lại, nếu chỉ vì đi cùng với lão bà tử ta, thật sự không cần thiết, các con một nhà ba người, ở chung với nhau, tổ mẫu liền rất cao hứng."
......
Chờ Đường Ngọc sửa sang lại xong xiêm y cùng đầu tóc vừa rồi có chút loạn, vén mành đi ra, tổ mẫu đã rời đi.
"Tổ mẫu đi rồi?" Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Trần Thúc ngồi trên giường nhỏ, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực, ấm giọng nói, "A Ngọc, tổ mẫu không muốn một nhà ba người chúng ta tách ra, bảo nàng dẫn nhi tử đi cùng ta, bà cùng mợ tới chậm một chút"
Đường Ngọc kinh ngạc.
Trần Thúc duỗi tay vén tóc mai cho nàng, "Ý tốt của tổ mẫu, ta đã đáp ứng, A Ngọc, nàng cùng nhi tử và ta về Miểu thành trước, chúng ta sắp xếp xong các việc tồn động ở Miểu thành, ở trong nhà chờ tổ mẫu cùng mợ là được, việc trong phủ còn cần nàng xem, ta không rảnh bận tâm."
Đường Ngọc nhìn hắn, hắn hôn lên trán nàng "Ta muốn nàng cùng nhi tử bên cạnh......"
Sáng hôm sau, xe ngựa bắt đầu chia làm hai nhóm.
Trần Thúc dẫn Đường Ngọc cùng Sơ Lục đi trước, một nhóm khác, có Mậu Chi ở lại, lên đường cùng lão thái thái và Dương thị
Bên cạnh Trần Thúc để lại Trần Nguyên cùng Trần Hoặc, cho Trần Lỗi ở lại chăm sóc lão thái thái cùng Dương thị, còn có Thảo Diên cùng Tiểu Quả
Đường Ngọc tiến lên ôm tổ mẫu cùng mợ
Cuối cùng là Mậu Chi, "Chăm sóc tốt tổ mẫu cùng mẫu thân đệ."
Mậu Chi mang bộ dáng tiểu đại nhân, "Đệ biết! Yên tâm đi tỷ! "
Thân mình mợ không tốt, đợt bệnh này vẫn chưa hoàn toàn qua đi, nhưng mợ xác thật rất muốn về Bình Nam, là một trong những người muốn về nhà nhất
Mậu Chi cũng muốn ở cạnh mẫu thân mình nhiều hơn
......
Chia tay xong, Trần Thúc mang theo Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục, còn có chó Đường Đường đi Miểu thành trước
Mười ngày trên đường trôi qua rất nhanh
Mùng mười tháng năm, vừa lúc đến Miểu thành.
Miểu thành là thủ phủ Bình Nam, Vạn Siêu dẫn quân đóng giữ. Bá tánh Miểu thành nghe nói hôm nay Kính Bình Hầu cùng phu nhân về Miểu thành, từ đường lớn đến hẻm nhỏ đều hoan nghênh, trong thành xuất động không ít đóng quân.
"Hầu gia hảo!" "Phu nhân hảo!" "Tiểu thế tử!"
Ven đường đều là tiếng chào hỏi
Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Trước đây thấy bá tánh Giang thành đều thân thiết với hắn, giống như hàng xóm, nhưng không ngờ bá tánh Bình Nam cũng như thế.
Đường Ngọc nhớ tới khi ở Đào thành, nghe nói Trần Thúc làm chút chuyện ở Miểu thành, trong lòng bá tánh đều rất thống khoái, cũng thực ủng hộ, xem ra không giả, xác thật Trần Thúc rất được lòng dân chúng Miểu thành
Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc.
Trần Thúc lại cười, "Thấy không thấy không, đang hoan nghênh con rể Bình Nam ~"