Lục Sở Ngạo vội vàng trèo lên xe sau khi định vị được vị trí của Chu Linh Vân. Ngay từ khi nhận được tin cô có thai, Lục Sở Ngạo đã nhân lần anh ngủ với cô đã đặt một con chip định vị lên dây thun buộc tóc mà Chu Linh Vân hay đeo, nhưng vì hiện tại vị trí của cô là nằm ở trên núi cho nên phải mất rất nhiều thời gian xác định.
Đi theo phía sau xe anh còn có thêm cả Dương Mỹ An, Phó Quân Sơn và Hứa Ngụy. Bọn họ đều lo sợ cho an nguy của cô.
Lục Sở Ngạo đạp mạnh chân ga, anh đi với tốc độ nhanh nhất có thể như muốn xé toạc không khí. Trên khóe mắt ấy không biết từ khi nào đã ửng đỏ, dần tạo ra những giọt nước mắt lo sợ.
"Linh Vân, em tuyệt đối không được có chuyện gì... Đợi anh..."
Chiếc xe màu bạc trong tức khắc đã đậu phía dưới chân núi, Lục Sở Ngạo lần theo định vị mà chạy đến khắp mọi nơi, anh không dám gọi tên cô vì sợ đánh rắn động cỏ, nhưng cứ đi như vậy càng khiến cho anh trở nên sốt ruột.
Cuối cùng sau một lúc đi, Lục Sở Ngạo đã tìm được căn nhà gỗ mà Chu Linh Vân từng ở. Anh vội đạp cửa bước vào, phát hiện ngoài thức uống thì không có bất cứ một bóng người nào. Nhưng từ đâ Lục Sở Ngạo có thể khẳng định Chu Linh Vân đã từng ở nơi này.
Anh rời khỏi căn nhà gỗ ấy, tiếp tục chạy đi tìm theo định vị. Mãi một hồi, tiếng nói chuyện của mấy tên đang lấp đất vang lên liền thu hút anh.
"Linh Vân... Linh Vân, em đang ở đâu..."
Lục Sở Ngạo nhìn theo vị trí định vị, quả thực anh cách cô rất gần. Vừa nhìn thấy anh, đám người ấy đã hoảng loạn vác xẻng chạy lấy mạng. Cũng chính vì hành động ấy đã khiến cho Lục Sở Ngạo nhận ra, anh chạy tới mồ đất kia, vô tình giẫm phải sợi dây buộc tóc.
"Linh Vân... không... Linh Vân... không thể nào..."
Khóe môi của Lục Sở Ngạo run lên, anh quỳ rạp gối xuống, hai tay trần bắt đầu cào lên lớp đất bẩn thỉu, nước mắt không ngừng nhỏ xuống. Càng lúc, Lục Sở Ngạo càng cảm thấy hoảng sợ, anh điên cuồng ghì ngón tay xuống ra sức đào bớt, không ngớt gọi tên cô.
"Linh Vân à, cầu xin em... ráng chờ anh... Linh Vân, cầu xin em hãy cố gắng thêm chút nữa..."
Những tia máu đỏ hỏn dần xuất hiện trằng chịt trong con mắt của Lục Sở Ngạo. Anh tuyệt vọng cào bằng hết khả năng của mình, đến nỗi những ngón tay đã bật máu. Giọt máu tanh nồng hòa cùng với lớp đất bẩn thỉu, lại thêm cả vị mặn đắng của nước mắt cứ như hòa lại với nhau, hòa cùng với đau khổ, bất lực của Lục Sở Ngạo.
"Linh Vân!!!"
Anh gào lên, cổ họng khô khan muốn rách, thế nhưng người đàn ông này vẫn chẳng màng mọi thứ, liều mạng mình để cứu Chu Linh Vân. Mồ đất ấy vậy mà vẫn không vơi đi một chút nào, nó cứ chống đối Lục Sở Ngạo, như thách thức con người đang phát điên ấy.
"Bẩn chết đi được! Anh lớn rồi còn nghịch đất à?"
Tiếng nói của người con gái văng vẳng bên tai, Lục Sở Ngạo trong vô thức dừng tay lại, khóe môi run run quay sang nhìn. Chính là gương mặt xinh đẹp còn nguyên vẹn, thậm chí còn rất tươi tắn nhìn anh. Lục Sở Ngạo tưởng rằng mình hoa mắt sinh ảo tưởng, anh đưa tay muốn chạm vào cô, Chu Linh Vân đã nắm chặt lấy cổ tay anh, vẻ mặt chê bai.
"Bẩn chết đi được, đừng có đụng vào tôi! Anh... anh chơi cái gì mà chảy cả máu như này?"
Cái giọng nói trách mắng này quả thật là của người con gái anh yêu. Lục Sở Ngạo khóc nấc lên một hồi lớn, anh ôm cô thật chặt vào trong lòng, làm cho cô suýt nữa thì ngộp thở. Chu Linh Vân biết anh đang lo cho mình nên cũng không cựa quậy, chỉ vỗ vỗ lưng anh.
"Anh lại vậy nữa rồi, tôi không sao cả, đừng lo."
"Linh Vân... anh sợ lắm... anh sợ mất em... sợ nếu như em thực sự bị chôn ở dưới đó... anh sẽ chết mất!"
Chu Linh Vân nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của anh, cố gắng trấn tĩnh con mèo to xác đang vùi đầu vào lòng mình. Thực sự khi nãy cô cũng rất sợ, sợ mình sẽ bị chôn sống ở dưới, nhưng thật may rằng bằng một cách nào đó chốt khóa nên ngoài đã được đẩy ra.
Hiện tại, trong lòng Chu Linh Vân vẫn còn sợ hãi, nhưng cô không muốn Lục Sở Ngạo càng lo cho mình nên mới làm ra vẻ bản thân bình an vô sự. Khi được anh ôm chặt như vậy, trái tim của Chu Linh Vân mới thực sự bình tĩnh trở lại. Cô an ủi anh, anh cũng coi như đang vỗ về cô.
Cùng lúc ấy, ba người Dương Mỹ An, Phó Quân Sơn và Hứa Ngụy cũng lần lượt tới nơi. Chỉ tiếc là Chu Ninh Sương và Lục Sở Viêm sớm đã trốn thoát từ lâu.
Chu Linh Vân cẩn thận băng bó những ngón tay lại cho Lục Sở Ngạo, anh vậy mà không có biểu cảm đau đớn, ngược lại còn tràn đầy hạnh phúc nhìn cô. Đây là lần đầu tiên Chu Linh Vân nhẹ nhàng đối xử với anh như vậy, mọi cơn đau đều tan biến một cách thần kỳ.
Ba người đứng ở một góc lắc lắc đầu, trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà họ vẫn còn thể hiện tình cảm mãnh liệt như vậy.
"Bây giờ hai kẻ khốn kia đều bỏ trốn trước khi chúng ta đến, lại không có ai làm bằng chứng, phải làm thế nào?"
"Yên tâm đi, cho dù như vậy cũng trốn không được lâu..."
"Chờ đã, hai kẻ khốn?" Lục Sở Ngạo ngạc nhiên.
"Anh còn chưa biết à? Là anh trai anh và Chu Ninh Sương."
Lúc bấy giờ, Lục Sở Ngạo mới lặng người. Anh chỉ nghĩ anh trai mình muốn trả đũa nên qua lại với Chu Ninh Sương, tuyệt đối không nghĩ rằng hắn lại ác độc đến mức đó.
"Thật không biết nghĩ sao mà họ dám muốn chôn sống cô, coi luật pháp không ra gì đấy à?"
"Bây giờ vẫn chưa thể bắt được chúng, dù là có bằng chứng."
Chu Linh Vân nói.
"Lục Sở Viêm là dẫu sao cũng là người của Lục gia. Anh ta và cả Chu Ninh Sương nếu bị bắt cũng đều kéo theo Lục gia và Chu gia liên lụy, chính vì lẽ đó nên họ đã coi trời bằng vung."
Tất cả lúc này mới nhận ra, hai con người ấy cũng là quỷ kế đa đoan. Cho nên hiện tại, bọn họ chỉ có thể nhìn Chu Ninh Sương và Lục Sở Viêm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Việc duy nhất có thể chính là tiếp tục điều tra về cái chết của Chu Ngọc.
***
"Bụng của em sau này rồi sẽ to lên, bây giờ đi mua đồ là vừa. Anh còn muốn mua đồ cho bé con của chúng ta nữa."
Chu Linh Vân được cưng chiều vô đối, cô vừa đi vừa cười, lại liếc mắt lên nhìn Lục Sở Ngạo.
"Gấp gì? Mới vài tháng thôi, còn không biết là trai hay gái."
"Trai gái đều như nhau cả, bây giờ mua là hợp lý nhất."
Ở trung tâm thương mại đông người nên Lục Sở Ngạo đã tránh thể hiện tình cảm với Chu Linh Vân. Anh cũng chỉ mỉm cười xoa xoa đầu cô, đến nắm tay còn không dám. Tưởng rằng mọi chuyện cứ yên bình như vậy nhưng một giọng nói từ phía sau đột ngột vang lên.
"Linh Vân..."
Chu Linh Vân quay đầu lại nhìn, người đứng ở trước mặt cô không ngờ lại là Lục Sở Viêm. Thú vị thật đấy, hắn vậy mà không trốn, còn tự mình xuất hiện trước mặt cô. Rốt cuộc là có ý đồ gì?
Lục Sở Viêm nắm lấy tay cô, ánh mắt chân thành như sắp khóc: "Anh bị Chu Ninh Sương lừa... cô ta nói sẽ giúp anh làm hòa với em, nhưng ai ngờ rằng..."
Hàng động này của Lục Sở Viêm đã thu hút được khá nhiều người qua lại, ai cũng hóng hớt liếc nhìn một cái. Lục Sở Ngạo tiến lên muốn giữ lấy Chu Linh Vân nhưng nơi này quá đông, nếu làm như vậy sẽ khiến người ngoài nghi hoặc. Chu Linh Vân cản anh lại, biểu thị rằng mình có thể tự đối phó được.
"Tôi còn có bằng chứng anh và cô ta bàn về chuyện sẽ chôn sống tôi. Thế nào? Có muốn nói chuyện trên tòa không?"
"Em... đó là... đó là anh tùy cơ ứng biến. Thử nghĩ xem, quan tài đó chặt đến vậy, nếu không phải anh lén mở ra cho em, em đã sớm chết từ lâu rồi!"
Hắn ta chỉ muốn giải thích cho nỗi oan của mình, không ngờ lại nói ra câu muốn đánh người như vậy! Chu Linh Vân cố kìm nén cơn giận, dứt khoát thu tay lại.
"Cho dù là như vậy, chúng ta bây giờ cũng không còn gì để nói hết."
"Ồ, Lục tổng, Lục đại thiếu? Chu tiểu thư? Hai người đều ở đây à?"
Cố Huyền - chủ tịch tập đoàn N.S, là đối tác làm ăn lớn của Lục gia trùng hợp có mặt ở đây. Lục Sở Viêm chớp lấy thời cơ này, hắn kéo Chu Linh Vân về phía của mình, ôm lấy vai cô gật đầu.
"Anh là... là Cố tổng, đúng chứ? Tôi từng nghe qua về anh." Lục Sở Viêm dù không biết gì nhưng vẫn bắt lời, mục đích muốn Cố Huyền chú ý đến mình là Chu Linh Vân.
Quả thật, anh ta chuyển hướng tới hai người.
"Tình cảm của hai người tốt như vậy, thế mà báo đài đều đưa tin linh tinh, tôi cũng quay mòng mòng theo rồi."
Chu Linh Vân muốn giải thích ai ngờ lại bị hắn ta ngăn cản. Lục Sở Viêm ôm chặt lấy hai bả vai của cô, còn lợi dụng cúi đầu hôn lên thái dương cô để thể hiện tình cảm.
"Đương nhiên rồi, đều là mấy nhà báo rỗi hơi cả, anh đừng quan tâm làm gì."
Lục Sở Ngạo siết chặt tay thành quyền, gương mặt lúc này đã đen như đít nồi. Chu Linh Vân bị hắn ta không chế không thể nhúc nhích, cô nhíu chặt mày nhìn hắn.
"Anh đang nói cái gì vậy?"
"Haha, xem này, tiểu bảo bối lại giở trò rồi! Thực ra, Vân Vân nhà tôi bình thường hay cáu giận vô cớ, ra ngoài cứ diễn cái nét như vậy nên dễ hiểu lầm. Chúng tôi bây giờ có khi vẫn còn trong giai đoạn vợ chồng son."
"Ngưỡng mộ thật đấy, haha! Được rồi, gặp mọi người ở đây trùng hợp nói chuyện một chút, tôi cũng phải mua đồ cho vợ, đi trước nhé."
Cố Huyền vẫy tay rời đi, Lục Sở Viêm cũng vui vẻ đáp lại. Đợi cho anh ta đã đi hẳn, Chu Linh Vân mới giẫm thật mạnh vào mũi giày của hắn để thoát ra ngoài.
"Anh đang muốn làm cái gì?"
"Linh Vân, anh nói rồi, anh muốn làm hòa với em."
"Anh có tư cách gì? Anh có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện với cô ấy, sau bao nhiêu chuyện mà anh đã làm?"