"Tối qua, một trận mưa lớn đột ngột đổ xuống đã gây ra không ít thiệt hại về người và tài sản. Trên đoạn đường cao tốc M, một chiếc Bentlay mang biển số D.666666 đã gặp tai nạn nghiêm trọng. Người đàn ông được tìm thấy trong tình trạng vô cùng nguy kịch, hiện đang được cấp cứu điều trị."
Chu Linh Vân đứng trước màn hình lớn, người đàn ông được phóng viên ghi lại trong vụ tai nạn xe ấy lại chính là Lục Sở Ngạo. Cô thẫn thờ mềm nhũn người, lo sợ lập tức chạy đến bệnh viện. Hứa Ngụy không kịp đuổi theo, hắn đứng ở trước cửa sốt ruột gọi lớn.
"Tiểu thư, hiện tại cô không được đến đó, Lục phu nhân sẽ phát hiện ra mất! Bà ấy sẽ không tha cho cô đâu!"
Chu Linh Vân cùng chiếc xe sớm đã khuất dạng, Hứa Ngụy vội lấy máy gọi cho Phùng Khải.
"Phùng thiếu, có chuyện không hay rồi, tiểu thư sau khi nghe tin Lục thiếu bị tai nạn đã lập tức chạy đến bệnh viện tìm người."
"Cậu nói cái gì? Không phải nói trông chừng con bé cẩn thận, không được để nó ra khỏi nhà sao?"
"Tôi... tôi ngăn không kịp!"
"Mau đuổi theo con bé."
Khùng Khải dập máy, gấp gáp đi đến bệnh viện để ngăn Chu Linh Vân lại.
Cô rất nhanh đã đến tới nơi, theo thông tin có được của y tá mà tìm đến phòng cấp cứu của Lục Sở Ngạo. Lúc này, Lục Sở Viêm và Liễu Như Ý đều đã có mặt ở đây, ca cấp cứu cũng chỉ vừa hoàn thành.
"Bác sĩ, bác sĩ, con trai của tôi thế nào rồi?"
"Cũng may cấp cứu kịp thời, bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch."
Bác sĩ khi này rời đi cũng là lúc Chu Linh Vân chạy đến.
"Sở Ngạo thế nào rồi? Anh ấy có sao không?"
Chu Linh Vân thở gấp, vì vội chạy tới đây cho nên cô đã quên đeo chiếc bụng giả. Liễu Như Ý lúc này liền chú ý đến chiếc bụng nhỏ ấy, bà dường như hiểu ra mọi chuyện, lập tức tát thẳng vào mặt Chu Linh Vân.
"Đồ khốn! Cô dám... cô dám lừa chúng tôi?"
Chu Linh Vân bây giờ mới nhận ra bản thân đã thiếu sót thứ đó, đến lúc này mọi chuyện đều đã vỡ lẽ. Lục Sở Viêm cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy sự thật trước mặt này, hắn ta tiến lại gần chất vấn cô.
"Cái thai... cái thai đó là giả?"
"Tôi..."
"Chu Linh Vân đồ phụ nữ độc ác! Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao? Cô chính là kẻ đã khiến cho Sở Ngạo thành ra nỗng nỗi thế này! Cô mau nói đi, tại sao!?"
Liễu Như Ý ôm lấy bả vai cô mà đau khổ gào lên, dọa cho Chu Linh Vân không cách nào giải thích. Cô lúc này cũng choáng váng, thân thể như không còn một chút sức lực nào, từ từ ngã xuống.
"Chu Linh Vân cô mau tỉnh lại! Đừng diễn nữa, mau trả lời câu hỏi của tôi, Chu Linh Vân."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đã..."
"Linh Vân... Linh Vân!"
Phùng Khải bây giờ mới tới nơi, anh ta vội ôm lấy Chu Linh Vân, lo lắng gọi tên cô.
"Linh Vân, mau tỉnh lại đi, con bị làm sao thế này! Các người đã làm gì con bé rồi?"
Liễu Như Ý cũng không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, bà ta đã tát cô, nhưng không tới mức ngất đi như vậy chứ?
"Tôi... tôi không làm gì cả! Là cô ta tự ngất!"
"Bà..."
Phùng Khải không còn thời gian để ở đây đôi co với Liễu Như Ý, anh bế Chu Linh Vân vào trong lòng, chạy đi kiếm bác sĩ. Hứa Ngụy cùng Dương Mỹ An cũng vừa lúc tới, bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Chu Linh Vân ngất đi.
"Hứa Ngụy, mau gọi bác sĩ, Linh Vân xảy ra chuyện rồi!"
Tất cả đều rối lên như một mớ bòng bong, Liễu Như Ý ngồi thụp xuống ghế, ôm mặt bất lực.
Chu Linh Vân thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh mình, cô mơ màng tỉnh dậy liền thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Phùng Khải, Hứa Ngụy và Dương Mỹ An.
Bác sĩ lúc này đem theo một phiếu kết quả siêu âm đến, vẻ mặt vui mừng mà báo tin.
"Chúc mừng Chu tiểu thư, cô đã có em bé rồi."
Tin tức này ập đến như một cú sốc với Chu Linh Vân, cả cô và tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Làm sao cô lại thực sự mang thai được?
"Bác sĩ... không đùa tôi chứ?" Chu Linh Vân thất thần hỏi.
"Mọi người có thể xem kết quả siêu âm. Thai nhi đã được ba tháng tuổi, rất khỏe mạnh."
Cầm phiếu kết quả trong tay, Chu Linh Vân run lên. Cô không biết nên vui hay nên buồn trước một tin lớn thế này, rốt cuộc vừa bị lộ thai giả, thai thật liền tới.
Cô buông thõng tay xuống, cảm xúc lúc này lẫn lộn vô cùng. Ba người cũng nhìn nhau đầy ưu phiền, chỉ biết cảm ơn bác sĩ rồi để ông rời đi.
"Linh Vân, cô... thực sự đã có thai rồi. Lần này có thật là của... Lục Sở Ngạo không?" Dương Mỹ An nhẹ giọng hỏi.
Ngoài lần bị chuốc thuốc đó ra, Chu Linh Vân chưa từng ngủ với người đàn ông nào khác. Hơn nữa nếu có cũng chỉ là Lục Sở Ngạo. Cái thai này vậy mà... thực sự phát triển.
"Linh Vân, con bình tĩnh trước đã."
Chu Linh Vân nhắm mắt lại, cô cuối cùng lại thở một hơi dài, quay sang nói.
"Cậu hai... con muốn gặp Sở Ngạo..."
Phùng Khải đột nhiên im lặng, thái độ của Liễu Như Ý khi nãy ai cũng thấy rồi, bà ta không hề có ý muốn cho cô gặp Lục Sở Ngạo, thậm chí còn có ác cảm với cô vì cái thai giả ấy. Bây giờ nếu có giải thích, bà ta chắc chắn cũng sẽ không tin.
"Con nghỉ ngơi trước đã, bây giờ... tốt nhất đừng nên ra ngoài."
"Tại sao?"
"Tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, Lục phu nhân sẽ không để cô gặp Lục thiếu đâu."
"Nhưng cái thai này là của anh ấy, tôi muốn báo tin này cho anh ấy biết..."
Dương Mỹ An thở dài, cô chạm nhẹ vào vai Chu Linh Vân khuyên nhủ.
"Với người đã từng bị lừa, họ sẽ không bao giờ tin tưởng đối phương lần thứ hai. Hiện tại đang trong thời gian nhạy cảm, cô cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi Lục Sở Ngạo khỏe lại rồi tính tiếp."
Chu Linh Vân làm sao mà không hiểu được chuyện này? Chỉ là cô gấp gáp muốn báo tin vui này cho Lục Sở Ngạo, muốn nói rằng hai người thực sự đã có con... lần này cô không lừa anh...
"Mọi người ra ngoài cả đi, tôi muốn yên tĩnh một mình..."
"Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, mọi chuyện bên ngoài cậu sẽ giải quyết."
Chu Linh Vân nhắm mắt lại, cả ba người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng rời đi.
Liễu Như Ý lấy khăn lau đi nước mắt, bà ta vậy mà lại ngồi cùng Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương. Ai bảo trong thời gian vừa qua, hai người họ không có động tĩnh gì? Ai bảo trong thời gian vừa qua, Chu Ninh Sương yên phận không quấy phá? Tất cả đều nằm ngoài dự tính của Chu Linh Vân.
Trong suốt nửa năm ấy, Chu Ninh Sương cùng Lục Sở Viêm đã phát triển tình cảm không ít, chỉ là bọn họ luôn lén lút chứ không còn công khai lộ liễu như trước kia. Chu Ninh Sương cũng lợi dụng hoàn cảnh đáng thương của mình để dần tiếp cận với Liễu Như Ý, kể lể với bà ta, đồng thời thể hiện bản thân trong sáng đơn thuần.
Liễu Như Ý là một người chỉ biết nhìn vào những thứ ở trước mặt, căn bản dễ lừa. Thời gian không lâu về trước đã hoàn toàn tin tưởng Chu Ninh Sương và Mạc Cẩm Tú, coi bọn họ thân thiết như người trong nhà.
Lần này cuối cùng cũng có cơ hội để bật dậy.
"Dì à, Sở Ngạo anh ấy sẽ không sao đâu, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi. Dì còn cứ buồn như vậy làm sao có sức để chăm sóc anh ấy?"
Liễu Như Ý gật gật, bà nấc lên, sau đó cũng nín lặng.
Ngữ điệu hơi chút tức giận, bà nói.
"Tôi thật không ngờ rằng Chu Linh Vân lại làm giả cái tại ấy để lừa cả Lục gia. Sở Ngạo yêu thương nó như vậy, chắc chắn cũng vì chuyện này nên mới dẫn đến tai nạn... Tôi đã khuyên nó rồi..."
Mạc Cẩm Tú cúi đầu xuống tỏ ra ân hận, dưới trách nhiệm là một người mẹ kế, bà ta đáp.
"Chuyện này Linh Vân quả thực rất đáng trách, người làm mẹ kế như tôi đã bị đuổi đi, thực sự không có cách nào kiểm soát được. Con bé... ngày càng ngông cuồng."
"Không trách Chu phu nhân được, chỉ trách Sở Ngạo mệnh khổ, ngu dốt bị cô ta cho bùa mê thuốc lú mới thành ra như vậy. Bản thân người mẹ này cũng vô năng."
"Mẹ, đừng tự trách mình nữa." Lục Sở Viêm cũng có mặt trong cuộc trò chuyện này, hơn ai hết hắn ta biết rõ ai là kẻ đang diễn kịch.
Nói đâu xa, chính hắn cũng đang làm diễn viên ấy chứ.
"Còn con nữa, thấy được bộ mặt của cô ta chưa? Ban đầu còn đòi không ly hôn? Hai anh em nhà này đều ngu xuẩn cả!"
Nói lớn một chút, bà ta liền ho lên vài cái. Mấy hôm nay ở bệnh viện bận lo lắng cho Lục Sở Ngạo khiến tinh thần và sức khỏe của bà suy giảm không ít.
Chu Ninh Sương nắm bắt lấy thời cơ này, cô ta đỡ lấy bà, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.
"Dì cứ ở đây mãi như vậy sức khỏe cũng không ổn đâu. Con thực sự coi dì như người mẹ thứ hai vậy, con cũng lo cho anh Sở Ngạo. Dù sao trong thời gian này con cũng rảnh, nếu dì cho phép con muốn ở lại cùng Sở Viêm chăm sóc anh ấy."
"Dì đừng nghĩ gì nhiều, con chỉ muốn giúp gì vơi bớt ưu lo thôi." Cô ta xua tay cười nhẹ, nụ cười ngọt ngào tràn đầy chân thành ấy đã khiến cho Liễu Như Ý vô cùng yêu mến.
Bà mỉm cười: "Được, vậy làm phiền con rồi."
"Tôi cũng không có gì để làm, Lục phu nhân bà xem nếu cần gì giúp đỡ cứ kêu tôi một tiếng, nhé."