“Em gái xinh đẹp, uống với anh vài ly nào!”
“Biến thái, mau cút đi!”
Lâm Mục Hoàn cầm chai rượu trên tay ngửa mặt cười sỗ sàng như thể vừa chinh phục được thứ gì đó. Hắn uống đến mức hai má đã đỏ hồng, thấy ai đi qua liền ghẹo người đó, căn bản không có điểm dừng.
Đến khi một người đàn ông mặc đồ đen đi tới, hắn liền thận trọng im lặng, không mở miệng trêu chọc hay đe dọa. Đến khi người đàn ông ấy liếc mắt nhìn, như một phản xạ tự nhiên, hắn vội đứng dậy chạy vụt đi, hệt như tên côn đồ còn đang tỉnh táo.
Lục Sở Ngạo chạy vụt đuổi theo sau, hắn liền chạy tới một con hẻm nhỏ, thân thủ không nhờ lại nhanh nhẹn, luồn qua hết chỗ này đến chỗ kia. Hắn chỉ không ngờ rằng, Trình Thiếu Khanh đã sớm đợi hắn sẵn ở phía cuối đường hẻm. Nhận thấy cả hai đã tới gần, Lâm Mục Hoàn đu người bám víu lên cành cây đang sà xuống con hẻm nhỏ, trước khi trốn đi còn nhếch miệng cười khiêu khích.
“Chúng mày không bắt được tao đâu!”
Lâm Mục Hoàn sao lại nhanh nhạy đến mức này, cả hai người hợp sức còn chưa kịp làm gì đã để hắn chạy thoát. Tên này… quả thực không dễ đối phó.
“Chết tiệt! Để hắn chạy mất rồi!”
“Hắn ta không trốn được lâu đâu.” Lục Sở Ngạo cởi bỏ găng tay, chậc miệng quay người rời đi.
Reng reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm tối, Lục Sở Ngạo nhíu mày cầm nó ra, thấy được tên của đối phương, anh tặc lưỡi muốn mặc kệ, nhưng giây sau liền đổi ý nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của người phụ nữ.
“Sở Ngạo, cuối cùng anh cũng nghe máy rồi. Anh đang ở đâu vậy?”
“Có chút chuyện cần giải quyết nên… tôi đi có hơi lâu. Chuyện gì?”
"Em đang mang thai… em thực sự cần người ở bên cạnh.
Rõ ràng Lục Sở Viêm vẫn còn đang nắm chặt lấy tay Chu Ninh Sương nhưng cô ta vẫn còn mặt mũi để nói mấy câu này với Lục Sở Ngạo. Quả thật kinh tởm.
Quay sang nhìn thấy sắc mặt của Trình Thiếu Khanh như ý chỉ gì đó, câu nói trong đầu của Lục Sở Ngạo liền được rút lại.
“Ninh Sương, cái thai đó, thực sự là của anh?”
“Đến giờ anh vẫn không tin sao? Em xin lỗi, mọi chuyện đều là do em cả… em thực sự…”
“Được rồi. Vậy tạm thời em cứ nghỉ ngơi dưỡng thai, còn hôn lễ… anh sẽ dự tính sau.”
“Thật sao?” Chu Ninh Sương vừa bất ngờ vừa vui sướng, nhưng Lục Sở Viêm đã sớm không hề vừa ý.
Hắn ôm lấy Chu Ninh Sương, cau có.
“Em tính làm gì? Không phải nói… anh ta sẽ không tin tưởng em nữa sao? Hắn còn nhắc về cả… hôn lễ?”
“Ha, như vậy chẳng phải chúng ta đang đi đúng đường hay sao?”
Những ngày sau đó việc truy đuổi Lâm Mục Hoàn diễn ra khó hơn những gì hai người tưởng tượng, đến cả Phó Quân Sơn tham gia cũng không bắt được hắn. Tên này quá nhạy bén, lần đầu tiên đã phát giác ra nguy hiểm mà lẩn trốn vì vậy sau này hắn lại càng ẩn sâu thêm.
Nhưng càng như vậy, Lục Sở Ngạo càng thêm chắc chắn về việc Lâm Mục Hoàn biết được gì đó trong câu chuyện này, và trong tay hắn tám phần đang nắm giữ câu trả lời.
Trình Thiếu Khanh và Lục Sở Ngạo ban ngày thay nhau đến chăm sóc Chu Linh Vân, ban đêm lại biến thành những kẻ thợ săn đáng gờm. Tuy vậy, mọi chuyện vẫn không có chút tiến triển, trừ sức khỏe của Chu Linh Vân đang ngày một khôi phục.
Lục Sở Ngạo chậm rãi đẩy cô ra bên ngoài hóng gió, tiết trời hôm nay thật sự rất ấm áp. Anh bá vào vai cô, dùng giọng điệu ôn hòa nhất để hỏi.
“Linh Vân, dạo gần đây em thấy trong người thế nào rồi?”
Cô nhắm nghiền mắt ngửa mặt lên bầu trời, không phải cô đang ngủ, mà cô chính là đang tận hưởng không khí ấm áp của thiên nhiên buổi sớm.
“Em ổn mà, anh đừng lo.”
Một chữ ổn của cô cũng kéo dài suốt cả một tháng. Lục Sở Ngạo bẹo chiếc má đã đầy đủ da thịt, cưng nựng cô.
“Nào, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Chu Linh Vân khi này chợt mở mắt, cô ngồi thẳng dậy, thở một hơi thật dài sau đó ngước lên nhìn người phía sau.
“Em muốn cùng mọi người tiếp tục điều tra.”
“Bây giờ em khá hơn rồi, anh đưa em đi ăn chút gì đó ngon ngon, được không?” Lục Sở Ngạo không một chút quan tâm đến câu trả lời của cô, chỉ vội chuyển chủ đề.
Chu Linh Vân kéo lấy bàn tay đang ở trên vai mình, nắm chặt lấy nó cùng với ánh mắt long lanh khiến Lục Sở Ngạo khó có thể bình tĩnh.
“Đừng giấu em, em đều biết hết cả rồi. Thời gian vừa qua đều là mọi người giúp em điều tra. Em có nghe qua mấy lời bàn bạc rồi, hơn nữa cũng đã nhìn thấy hình ảnh của người mà mọi người cần tìm.”
Lục Sở Ngạo đi tới trước mặt, anh quỳ một gối xuống, sau đó ôm lấy hai má của cô.
“Em yên tâm đi, mọi chuyện bọn anh lo được. Em cần nghỉ ngơi nên… chúng ta tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữa, nhé.”
Chu Linh Vân càng nghĩ càng muốn khóc. Cô bỗng chốc cảm thấy bản thân thật vô dụng, đến chuyện của chính mình cũng năm lần bảy lượt nhờ tới người khác giúp đỡ. Cô cứ mãi trong tình trạng này cũng không phải là cách, cô không can tâm để người khác gánh thay mình phần trách nhiệm nặng nề ấy.
Lục Sở Ngạo khi này rướn người, hôn lên khóe mi đang chuẩn bị rơi lệ ấy, xoa xoa đầu cô.
“Chuyện của em, chính là chuyện của anh. Chúng ta là một nên em đừng suy nghĩ nhiều.”
Ánh mắt chân thành của Lục Sở Ngạo như một thứ ánh sáng kỳ diệu, xóa tan đi những tăm tối, u uất trong Chu Linh Vân, để cô một lần nữa mở lòng với thế giới, an tâm với chính bản thân của mình.
Tại sao bây giờ cô mới nhận ra…
Chỉ cần có anh, trái tim này mới thực sự đập.
Trời dần trở tối, như thường lệ, Trình Thiếu Khanh và Lục Sở Ngạo luôn đi biệt tăm không thấy có mặt. Trong bệnh viện chỉ còn một mình Hứa Ngụy ở lại trông chừng. Không có Lục Sở Ngạo ở bên cạnh, Chu Linh Vân không sao yên tâm ngủ được. Cô tự lăn xe ra bên ngoài cổng bệnh viện, nhìn về một khoảng trống tăm tối mù mịt. Cô đang chờ anh…
“Tiểu thư, chúng ta mau vào trong thôi, đợi ngoài đây với trong kia thì có khác gì nhau?”
“Không đâu, anh không hiểu được.”
Hứa Ngụy run run ôm lấy hai bả vai của mình, cho dù có chết cóng cũng không dám rời khỏi cô nửa biết. Phùng Khải đã dặn dò, trong lúc anh ta không có mặt ở đâu, anh phải túc trực 24/24. Cho dù có vệ sĩ nhưng Chu Linh Vân một mực không muốn.
“Tiểu thư… tôi… tôi lạnh chết mất. Hôm nay rồi cũng sẽ như hôm khác, không tìm thấy người ắt sẽ về sớm.”
Chu Linh Vân vẫn là muốn đón anh về, cô liền bám vào người Hứa Ngụy, cẩn thận nhấc chân đặt xuống đất. Cô không ngờ rằng bình thường phải đi xe lăn suốt một tháng mà đôi chân như mất đi cảm giác, cứ đứng lên rồi lại ngã xuống. Đến mãi cuối cùng, Chu Linh Vân mới thong thả đi bộ được.
“Hứa Ngụy, tôi chán quá chúng ta chơi trò gì đi.”
“Trò gì? Chúng ta vào trong chơi nhé.”
“Không, chơi ở đây, đợi Sở Ngạo về.”
“Trời lạnh… trời lạnh thế này, cô còn muốn chơi gì ở đây nữa?”
Chu Linh Vân đã khôi phục sức khỏe được không ít cho nên cô muốn vận động một chút, cho dù là vào buổi tối muộn thế này. Thật điên rồ nhưng cô chính là thích như vậy, hơn nữa cũng là vì một mục đích khác.
“Chúng ta chơi trốn tìm đi.”
“Trốn tìm…? Được rồi… vậy tôi là người trốn, tiểu thư đi tìm nhé?” Như vậy sẽ tiện cho việc quan sát Chu Linh Vân hơn.
Cô lắc đầu, biểu thị rằng mình sẽ là người đi trốn. Hứa Ngụy không còn cách nào khác đành phải chiều theo yêu cầu của cô, anh bắt đầu quay mặt đi chỗ khác.
Chu Linh Vân ngồi trên xe lăn di chuyển ra khỏi bệnh viện. Cô không biết Lục Sở Ngạo và Trình Thiếu Khanh đi đâu, nhưng cô biết anh sẽ quay về bằng con đường này. Chu Linh Vân thực sự vô cùng vô cùng nhớ anh. Xa một chút liền như thể cả trăm năm.
Đoạn đường phía trước bóng đèn bị hỏng, chỉ có một màu đen tuyền vắng lặng. Chu Linh Vân không nhát gan, nhưng cô chắc chắn sẽ không thể thấy đường mà đi tiếp, đành ngồi dưới một cột đèn gần nhất.
Chờ một lúc lâu, cô gửi một tin nhắn trêu đùa Hứa Ngụy, chủ yếu là để anh ta yên tâm. Mãi sau đó, trong bóng tối xuất hiện một bóng người dần đi về hướng của cô. Chu Linh Vân nét mặt mừng rỡ, cứ nghĩ là Lục Sở Ngạo nên muốn chạy ra đón anh nhưng ngay khi cô vừa chuẩn bị nhổm dậy, bóng đen ấy xuất hiện dưới ánh sáng lại là của một người đàn ông khác.
Hắn xiêu vẹo tiến lại gần cô, nhìn thấy hoa thơm trước mặt liền hít hà một hơi từ xa.
“Trời đã tối mà lại được lộc thế này sao?”
Nhìn kỹ gương mặt đang tiến dần về phía mình, Chu Linh Vân liền nhận ra ngay đó chính là Lâm Mục Hoàn, người mà Trình Thiếu Khanh và Lục Sở Ngạo đêm nào cũng tìm kiếm. Mất thời gian lâu như vậy là vì hắn ta, bây giờ hắn lại tự dâng đến cửa thế này…
Lâm Mục Hoàn đến gần, cơn say như làn sương mù che đi đôi mắt sáng của hắn, làm cho hắn không nhìn rõ được người đối diện. Có điều, gương mặt mờ mờ này cũng đủ cho hắn đoán ra cô chính là một mỹ nữ.
Chu Linh Vân không hề né tránh, cô đang muốn xem xem tên này là người thế nào.
“Này em gái, tối nay đi chơi với anh đi, em muốn bao nhiêu, anh trả bấy nhiêu, hé hé…”
Giọng cười biến thái cùng bộ dạng của Lâm Mục Hoàn thật khiến cho Chu Linh Vân cảm thấy ghê tởm và tức giận. Hắn ta đưa tay ra phía trước hòng vuốt ve lấy chiếc má xinh đẹp kia, nhưng lập tức đã bị Chu Linh Vân chặn lại.
Cô cầm chặt lấy tay hắn, ghì sát gương mặt mình vào hắn, chỉ hỏi một câu.
“Mày là Lâm Mục Hoàn?”
“Ái chà chà, sao mà nóng vội thế. Ừ, tôi là Lâm Mục Hoàn, tôi nổi tiếng đến vậy sao? Há há há… a… a a…!”
Tiếng cười bỗng nhiên chuyển dần sang tiếng la hét thất thanh, Chu Linh Vân nhếch miệng cười, không biết từ bao giờ đã siết chặt lấy tay hắn.
Lâm Mục Hoàn bị cơn đau như muốn gãy xương gãy tủy ấy làm cho tỉnh táo, khi này mới nhận ra được người mình vừa chọc ghẹo là Chu Linh Vân - con gái ruột của Chu gia.
Chọc phải ổ kiến lửa rồi!